Chương 517: Chỉ có thể sống một người! 2
Mục Đan Phong
19/03/2014
Hai người bọn họ sao có thể đánh nhau? Long Phù Nguyệt trăm mối vẫn không có cách giải.
Cùng lúc đó, một cỗ lửa giận cũng hừng hực bốc cháy lên!
Thì ra hắn chạy đến nơi đây tìm sư huynh đánh nhau!
Lại hại nàng giống một đứa ngốc, ở dưới vách đợi lâu như vậy, gần như muốn sắp điên!
Người kia, luôn miệng nói yêu ta, còn làm ra vẻ thâm tình chân thành, thì ra đều là giả dối!
Hắn không hề nghĩ đến ta ở bên dưới chờ nôn nóng đến mức nào. Suýt nữa trên thế giới này có người chết vì nôn nóng rồi!
Long Phù Nguyệt ngay từ đầu vì lo lắng cho hai người bọn họ sắp chết mất, nhưng bây giờ là lửa giận xông thẳng lên đầu hận không thể đem hai người bọn họ cùng nhau chụp chết!
Nhưng trận đấu này của bọn họ lại khác hẳn với lần trước.
Lần trước tuy bọn họ có đánh nhau, tuy rằng nhìn qua vô cùng hung mãnh, nhưng hai người thủ hạ đều để lại đường sống, sẽ không đánh vào huyệt đạo quan trọng.
Lúc này đây lại giống như là liều mạng!
Ánh sáng trắng lóe ra, binh khí chói mắt, trong tay Cổ Nhược là ngọc tiêu bình thường hắn sử dụng , từng đạo ánh sáng lóe sáng, hướng về các đại yếu huyệt của Phượng Thiên Vũ đánh nhanh-mạnh mẽ.
Mà trong tay Phượng Thiên Vũ lại trống rỗng, bị Cổ Nhược ép từng bước một lui về phía sau. . . . . .
Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, thế này mới nhớ tới bảo kiếm của Phượng Thiên Vũ ở trong tay mình, trong tay hắn không có binh khí, đánh nhau đương nhiên sẽ vô cùng thua thiệt.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa! Tại sao lại đánh nhau? !” Long Phù Nguyệt không dám giống như lần trước xông thẳng vào.
Hai người kia lại không thèm quan tâm đến nàng, đánh nhau càng mạnh mẽ hơn.
Xoẹt ! Một đạo bạch quang hiện lên, trên cánh tay của Phượng Thiên Vũ tăng thêm một vết máu. Máu tươi nhất thời nhuộm đỏ nửa cánh tay.
Long Phù Nguyệt nhìn thấy hết hồn, bất chớt nhớ tới cánh tay phải của Phượng Thiên Vũ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hiện tại lại là tay không, đây tuyệt đối là bị vây vào hoàn cảnh xấu.
Trong lòng không khỏi khẩn trương: “Đừng đánh, đừng đánh, đánh như vậy không công bằng! Dừng tay, tất cả dừng tay!”
“Phù Nguyệt, muội hi vọng chúng ta ai thắng? Phù Nguyệt, muội không phải vẫn yêu thích ta sao? Chán ghét tên đăng đồ tử dây dưa này sao? Để cho ta giết hắn rồi, giết hắn rồi hắn sẽ cũng không dây dưa muội nữa.”
Sắc mặt Cổ Nhược bình tĩnh như nước như trước, nhưng lời nói ra lại giống như dao găm, đâm nát tim của Long Phù Nguyệt .
Cùng lúc đó, một cỗ lửa giận cũng hừng hực bốc cháy lên!
Thì ra hắn chạy đến nơi đây tìm sư huynh đánh nhau!
Lại hại nàng giống một đứa ngốc, ở dưới vách đợi lâu như vậy, gần như muốn sắp điên!
Người kia, luôn miệng nói yêu ta, còn làm ra vẻ thâm tình chân thành, thì ra đều là giả dối!
Hắn không hề nghĩ đến ta ở bên dưới chờ nôn nóng đến mức nào. Suýt nữa trên thế giới này có người chết vì nôn nóng rồi!
Long Phù Nguyệt ngay từ đầu vì lo lắng cho hai người bọn họ sắp chết mất, nhưng bây giờ là lửa giận xông thẳng lên đầu hận không thể đem hai người bọn họ cùng nhau chụp chết!
Nhưng trận đấu này của bọn họ lại khác hẳn với lần trước.
Lần trước tuy bọn họ có đánh nhau, tuy rằng nhìn qua vô cùng hung mãnh, nhưng hai người thủ hạ đều để lại đường sống, sẽ không đánh vào huyệt đạo quan trọng.
Lúc này đây lại giống như là liều mạng!
Ánh sáng trắng lóe ra, binh khí chói mắt, trong tay Cổ Nhược là ngọc tiêu bình thường hắn sử dụng , từng đạo ánh sáng lóe sáng, hướng về các đại yếu huyệt của Phượng Thiên Vũ đánh nhanh-mạnh mẽ.
Mà trong tay Phượng Thiên Vũ lại trống rỗng, bị Cổ Nhược ép từng bước một lui về phía sau. . . . . .
Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, thế này mới nhớ tới bảo kiếm của Phượng Thiên Vũ ở trong tay mình, trong tay hắn không có binh khí, đánh nhau đương nhiên sẽ vô cùng thua thiệt.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa! Tại sao lại đánh nhau? !” Long Phù Nguyệt không dám giống như lần trước xông thẳng vào.
Hai người kia lại không thèm quan tâm đến nàng, đánh nhau càng mạnh mẽ hơn.
Xoẹt ! Một đạo bạch quang hiện lên, trên cánh tay của Phượng Thiên Vũ tăng thêm một vết máu. Máu tươi nhất thời nhuộm đỏ nửa cánh tay.
Long Phù Nguyệt nhìn thấy hết hồn, bất chớt nhớ tới cánh tay phải của Phượng Thiên Vũ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hiện tại lại là tay không, đây tuyệt đối là bị vây vào hoàn cảnh xấu.
Trong lòng không khỏi khẩn trương: “Đừng đánh, đừng đánh, đánh như vậy không công bằng! Dừng tay, tất cả dừng tay!”
“Phù Nguyệt, muội hi vọng chúng ta ai thắng? Phù Nguyệt, muội không phải vẫn yêu thích ta sao? Chán ghét tên đăng đồ tử dây dưa này sao? Để cho ta giết hắn rồi, giết hắn rồi hắn sẽ cũng không dây dưa muội nữa.”
Sắc mặt Cổ Nhược bình tĩnh như nước như trước, nhưng lời nói ra lại giống như dao găm, đâm nát tim của Long Phù Nguyệt .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.