Chương 515: Cho dù chết hay sống, tất cả mọi người ở một chỗ
Mục Đan Phong
19/03/2014
Long Phù Nguyệt ở dưới này nhìn trông , mắt thấy thân ảnh của hắn biến mất trong đám mây mù trên đỉnh đầu.
Nàng không dám đi loạn, sợ bọn họ trở về tìm không thấy mình, ở ngay tại chỗ ôm kiếm của hắn ngồi xuống, kiên nhẫn chờ.
Sống một ngày bằng một năm! Long Phù Nguyệt cuối cùng nếm được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.
Nàng quả thực có thể cảm nhận được một phút một giây trôi qua chậm chạp như một năm!
Mỗi một phút tựa hồ cũng dài lâu như vậy, làm cho trái tim nàng bất ổn, lung lay không ngớt.
Nàng đợi ước chừng hơn một canh giờ, nàng trông mong ngửa đầu nhìn, cổ cũng đã mòi nhừ, lại nhìn không thấy một người xuống dưới.
Nàng chờ sốt ruột đến không chịu nổi.
Đại sư huynh rốt cuộc làm sao vậy? Đụng phải cái gì ngoài ý muốn? Vì sao ngay cả Phượng Thiên Vũ cũng không xuống đây? Chẳng lẽ phía trên thực sự đại BOSS gì đó, mà bọn họ cũng không phải là đối thủ. . . . . .
Nàng không dám đi xuống tiếp nữa. Chỉ cảm thấy trái tim giống như bị mèo quào, đập dồn dập loạn nhịp, không ngừng.
Bên nàng tai nghe thấy, thanh âm của từng ngọn gió lướt qua ngọn cây, rốt cuộc nghe không thấy bất cứ động tĩnh gì khác.
Lại đợi hơn một canh giờ, nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn.
Bọn họ vì sao vẫn chưa xuống tới? !
Cho dù một con hồ ly nhảy xuống đây cũng được!
Ô ô ô, ai tới nói cho nàng biết phía trên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi này, hận không thể biến thành chim để bay lên!
Bọn họ nhất định là gặp nguy hiểm gì rồi! Bằng không bọn họ sẽ không bỏ mình mặc kệ !
“Không được, ta phải đi tìm bọn họ! Dù sống hay chết tất cả mọi người đều ở một chỗ, ta mới không muốn sống một mình đơn độc ở chỗ này!”
Nàng rốt cục nhảy dựng lên, bắt đầu chuyển động quanh vách núi đen, muốn tìm một chỏ gì đó có thể leo lên trên được.
Nàng đi từng bước một về phía trước, vô số hoa đào bay tán loạn dừng ở đầu vai , trên người của nàng. Nàng cũng không thèm hất xuống.
Dưới đất là một lớp màu hồng rực rỡ. Một đôi chân giẫm lên đi, mềm mại, phát ra thanh âm rất nhỏ.
Nàng không dám rời xa vách núi đen, chỉ đi vòng quanh dưới vách núi.
Nhắc tới cũng kỳ, vách núi đen này từ đầu đến giờ thẳng đứng, thẳng từ trên xuống dưới . Một sườn núi hay mỏm đá nhô ra cũng tìm không thấy.
Long Phù Nguyệt cũng không biết đã đi bao lâu, vẫn không tìm được chỗ có thể leo lên .
Nàng không dám đi loạn, sợ bọn họ trở về tìm không thấy mình, ở ngay tại chỗ ôm kiếm của hắn ngồi xuống, kiên nhẫn chờ.
Sống một ngày bằng một năm! Long Phù Nguyệt cuối cùng nếm được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.
Nàng quả thực có thể cảm nhận được một phút một giây trôi qua chậm chạp như một năm!
Mỗi một phút tựa hồ cũng dài lâu như vậy, làm cho trái tim nàng bất ổn, lung lay không ngớt.
Nàng đợi ước chừng hơn một canh giờ, nàng trông mong ngửa đầu nhìn, cổ cũng đã mòi nhừ, lại nhìn không thấy một người xuống dưới.
Nàng chờ sốt ruột đến không chịu nổi.
Đại sư huynh rốt cuộc làm sao vậy? Đụng phải cái gì ngoài ý muốn? Vì sao ngay cả Phượng Thiên Vũ cũng không xuống đây? Chẳng lẽ phía trên thực sự đại BOSS gì đó, mà bọn họ cũng không phải là đối thủ. . . . . .
Nàng không dám đi xuống tiếp nữa. Chỉ cảm thấy trái tim giống như bị mèo quào, đập dồn dập loạn nhịp, không ngừng.
Bên nàng tai nghe thấy, thanh âm của từng ngọn gió lướt qua ngọn cây, rốt cuộc nghe không thấy bất cứ động tĩnh gì khác.
Lại đợi hơn một canh giờ, nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn.
Bọn họ vì sao vẫn chưa xuống tới? !
Cho dù một con hồ ly nhảy xuống đây cũng được!
Ô ô ô, ai tới nói cho nàng biết phía trên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi này, hận không thể biến thành chim để bay lên!
Bọn họ nhất định là gặp nguy hiểm gì rồi! Bằng không bọn họ sẽ không bỏ mình mặc kệ !
“Không được, ta phải đi tìm bọn họ! Dù sống hay chết tất cả mọi người đều ở một chỗ, ta mới không muốn sống một mình đơn độc ở chỗ này!”
Nàng rốt cục nhảy dựng lên, bắt đầu chuyển động quanh vách núi đen, muốn tìm một chỏ gì đó có thể leo lên trên được.
Nàng đi từng bước một về phía trước, vô số hoa đào bay tán loạn dừng ở đầu vai , trên người của nàng. Nàng cũng không thèm hất xuống.
Dưới đất là một lớp màu hồng rực rỡ. Một đôi chân giẫm lên đi, mềm mại, phát ra thanh âm rất nhỏ.
Nàng không dám rời xa vách núi đen, chỉ đi vòng quanh dưới vách núi.
Nhắc tới cũng kỳ, vách núi đen này từ đầu đến giờ thẳng đứng, thẳng từ trên xuống dưới . Một sườn núi hay mỏm đá nhô ra cũng tìm không thấy.
Long Phù Nguyệt cũng không biết đã đi bao lâu, vẫn không tìm được chỗ có thể leo lên .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.