Chương 704: Chữa thương 2
Mục Đan Phong
19/03/2014
Hoa Tích Nguyệt đối diện với Cổ Nhược chít chít oa oa vừa cười vừa nói.
Cổ Nhược khép hờ đôi mắt, một bàn tay khoát lên uyển mạch của Long Phù Nguyệt, giống như đang tra xét mạch đập của nàng.
Qua non nửa buổi, Cổ Nhược mở to mắt, đôi mắt băng lãnh hình như có mỉm cười.
Nhìn Hoa Tích Nguyệt gật gật đầu: " Phong hàn tà khí trên người nàng đã bị ngươi diệt trừ, cám ơn ngươi, Hoa Tích Nguyệt."
Hoa Tích Nguyệt đắc ý hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên: " Hồ linh châu của ta đây chính là khắc tinh của phong hàn tà khí, đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Ha ha."
Nở nụ cười hai tiếng, bỗng nhiên lại như nhớ tới cái gì, hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ai oán nhìn Cổ Nhược: "n công, tại sao ngài cứ mang cả tên lẫn họ của ta mà gọi ta? Bảo ta Tích Nguyệt được không?"
Hai mắt nàng to sáng trong suốt, không hề chớp nhìn Cổ Nhược.
Cổ Nhược cũng không ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thản nhiên nói: "Phượng Vương gia, nếu như đã tỉnh, vì sao không vào đây?"
Người này đã phát hiện?
Phượng Thiên Vũ cười khổ một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Thản nhiên nói: "Hoa hồ ly, ngươi không phải nói lúc ngươi trị liệu chưa bao giờ đồng ý có người ngoài ở đây làm phiền sao? Vậy tại sao để cho đại sư huynh vào vậy? Còn trò chuyện với nhau thật vui?"
Hoa Tích Nguyệt hất mặt lên, cười dài nói: "Đó là bởi vì —— n công cũng không phải là người ngoài."
Vừa nói chuyện, nàng vứa hướng trên người Cổ Nhược dựa vào.
Cổ Nhược hơi nghiêng người, Hoa Tích Nguyệt liền dựa vào khoảng không.
Nàng tựa hồ đối với tình cảnh như thế đã trở thành thói quen, cũng không để ý.
Cái miệng nhỏ nhắn trề trề ra: "Vù, ân công thật nhỏ mọn, dựa vào một chút cũng không được."
Cổ Nhược chỉ làm như không nghe thấy, không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng.
Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một lần nữa, lại thuận tay sờ sờ trán của nàng.
Cơn sốt cao ác độc cứ quấn quít lấy nàng sốt cuối cùng cũng lui đi. Hô hấp cũng trở nên vững vàng một chút.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, liếc mắt nhìn Cổ Nhược một cái: " Sao nàng vẫn chưa tỉnh lại?"
Cổ Nhược trầm ngâm một chút: "Nàng mất máu nhiều lắm, phải nghĩ biện pháp bổ huyết khí nàng cho thỏa đáng."
Phượng Thiên Vũ đứng lên nói: "Ta sẽ bảo các ngự y khai thêm nhiều phương thuốc bổ huyết ."
Cổ Nhược gật gật đầu: "Như vậy cũng tốt. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là để cho nàng tỉnh lại trước, sau đó chính nàng tiếp tục sử dụng {hồi xuân thuật} là được rồi."
Cổ Nhược khép hờ đôi mắt, một bàn tay khoát lên uyển mạch của Long Phù Nguyệt, giống như đang tra xét mạch đập của nàng.
Qua non nửa buổi, Cổ Nhược mở to mắt, đôi mắt băng lãnh hình như có mỉm cười.
Nhìn Hoa Tích Nguyệt gật gật đầu: " Phong hàn tà khí trên người nàng đã bị ngươi diệt trừ, cám ơn ngươi, Hoa Tích Nguyệt."
Hoa Tích Nguyệt đắc ý hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên: " Hồ linh châu của ta đây chính là khắc tinh của phong hàn tà khí, đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Ha ha."
Nở nụ cười hai tiếng, bỗng nhiên lại như nhớ tới cái gì, hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ai oán nhìn Cổ Nhược: "n công, tại sao ngài cứ mang cả tên lẫn họ của ta mà gọi ta? Bảo ta Tích Nguyệt được không?"
Hai mắt nàng to sáng trong suốt, không hề chớp nhìn Cổ Nhược.
Cổ Nhược cũng không ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thản nhiên nói: "Phượng Vương gia, nếu như đã tỉnh, vì sao không vào đây?"
Người này đã phát hiện?
Phượng Thiên Vũ cười khổ một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Thản nhiên nói: "Hoa hồ ly, ngươi không phải nói lúc ngươi trị liệu chưa bao giờ đồng ý có người ngoài ở đây làm phiền sao? Vậy tại sao để cho đại sư huynh vào vậy? Còn trò chuyện với nhau thật vui?"
Hoa Tích Nguyệt hất mặt lên, cười dài nói: "Đó là bởi vì —— n công cũng không phải là người ngoài."
Vừa nói chuyện, nàng vứa hướng trên người Cổ Nhược dựa vào.
Cổ Nhược hơi nghiêng người, Hoa Tích Nguyệt liền dựa vào khoảng không.
Nàng tựa hồ đối với tình cảnh như thế đã trở thành thói quen, cũng không để ý.
Cái miệng nhỏ nhắn trề trề ra: "Vù, ân công thật nhỏ mọn, dựa vào một chút cũng không được."
Cổ Nhược chỉ làm như không nghe thấy, không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng.
Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một lần nữa, lại thuận tay sờ sờ trán của nàng.
Cơn sốt cao ác độc cứ quấn quít lấy nàng sốt cuối cùng cũng lui đi. Hô hấp cũng trở nên vững vàng một chút.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, liếc mắt nhìn Cổ Nhược một cái: " Sao nàng vẫn chưa tỉnh lại?"
Cổ Nhược trầm ngâm một chút: "Nàng mất máu nhiều lắm, phải nghĩ biện pháp bổ huyết khí nàng cho thỏa đáng."
Phượng Thiên Vũ đứng lên nói: "Ta sẽ bảo các ngự y khai thêm nhiều phương thuốc bổ huyết ."
Cổ Nhược gật gật đầu: "Như vậy cũng tốt. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là để cho nàng tỉnh lại trước, sau đó chính nàng tiếp tục sử dụng {hồi xuân thuật} là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.