Chương 591: Chữa thương 3
Mục Đan Phong
19/03/2014
Một cây ngân châm đâm xuống, động tác của nàng nhẹ nhàng mà nhanh chóng, mà Cổ Nhược theo như lời chỉ dạy của nàng, hoặc ấn hoặc điểm các huyệt đạo trên người Phượng Thiên Vũ rất chuẩn xác, trình tự cùng lực đạo đều khác với bình thường, khó thế nhưng hắn một chút cũng không lẫn lộn, phối hợp với châm cứu của nàng, không sai chút nào………
Cho dù là châm cứu hay điểm huyệt đều rất tốn công lực, sắc mặt hai người nghiêm trọng, đều tự vội vàng, lại phối hợp không chút kẽ hở.
Dần dần, sắc mặt trắng bệch gần như muốn phát xanh của Phượng Thiên Vũ cuối cùng cũng có một tia hồng.
Sau khi châm cứu xong, Hoa Tích Nguyệt mệt đến toát mồ hôi, mà trán Cổ Nhược cũng lấm tấm mồ hôi.
Hoa Tích Nguyệt thở phào một cái: “Tốt lắm!”
Rầm một tiếng ngã từ trên giường xuống. Bắt đầu hiện nguyên hình.
Cổ Nhược hoảng sợ, bất giác đứng lên: “Ngươi làm sao vậy?”
Hoa Tích Nguyệt vô lực quỳ rạp trên mặt đất, lắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là hơi hao tâm tổn sức thôi, nghỉ một chút là không sao đâu.”
Dù sao thì Hoa Tích Nguyệt mới trở thành hình người không lâu, mà thực hiện bộ châm pháp thì cực kì hao tổn linh lực. Sau khi châm cứu xong , thì nàng không thể duy trì được hình người nữa. Bắt đầu khôi phục thân hình hồ ly nằm sấp xuồng.
Trong đôi mắt Cổ Nhược hiện lên một chút lo lắng cùng áy náy: “Ngươi không sao chứ? Có phải lại không khôi phục được hình người không?”
Hoa Tích Nguyệt lắc đầu: “Sẽ không, ta chỉ là đang rất mỏi mệt thôi. Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao đâu.”
Nó ngẩng đầu ngắm Cổ Nhược một cái, đôi mắt màu tím vừa di chuyển, thân mình bỗng nhiên bổ nhào vào lòng Cổ Nhược: “n công, ngươi ôm ta ngủ một chút.”
Trên tay bỗng nhiên lại có nhiều cọng lông mượt mà hơn, thân mình Cổ Nhược cứng đờ, suýt nữa theo bản năng vứt nó ra.
Nhưng vẫn mỉm cười nâng nó lên, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, rốt cuộc nhịn xuống.
Hoa Tích Nguyệt trong lòng mừng thầm, ở trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái nhất, ngủ thật say.
Cổ Nhược trên tay ôm một đám lông tròn vo màu hồng, trong lòng hốt hoảng nhưng lại có cảm giác như đã từng quen biết.
Nhưng hắn là một đại nam nhân lại đi ôm một hồ ly đi ngủ thì cảm thấy có chút xấu hổ, dở khóc dở cười.
Lại không đành lòng vứt nó ra ngoài.
Đành phải để nó gối lên đầu gối mình, rồi bắt đầu luyện công……….
Cho dù là châm cứu hay điểm huyệt đều rất tốn công lực, sắc mặt hai người nghiêm trọng, đều tự vội vàng, lại phối hợp không chút kẽ hở.
Dần dần, sắc mặt trắng bệch gần như muốn phát xanh của Phượng Thiên Vũ cuối cùng cũng có một tia hồng.
Sau khi châm cứu xong, Hoa Tích Nguyệt mệt đến toát mồ hôi, mà trán Cổ Nhược cũng lấm tấm mồ hôi.
Hoa Tích Nguyệt thở phào một cái: “Tốt lắm!”
Rầm một tiếng ngã từ trên giường xuống. Bắt đầu hiện nguyên hình.
Cổ Nhược hoảng sợ, bất giác đứng lên: “Ngươi làm sao vậy?”
Hoa Tích Nguyệt vô lực quỳ rạp trên mặt đất, lắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là hơi hao tâm tổn sức thôi, nghỉ một chút là không sao đâu.”
Dù sao thì Hoa Tích Nguyệt mới trở thành hình người không lâu, mà thực hiện bộ châm pháp thì cực kì hao tổn linh lực. Sau khi châm cứu xong , thì nàng không thể duy trì được hình người nữa. Bắt đầu khôi phục thân hình hồ ly nằm sấp xuồng.
Trong đôi mắt Cổ Nhược hiện lên một chút lo lắng cùng áy náy: “Ngươi không sao chứ? Có phải lại không khôi phục được hình người không?”
Hoa Tích Nguyệt lắc đầu: “Sẽ không, ta chỉ là đang rất mỏi mệt thôi. Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao đâu.”
Nó ngẩng đầu ngắm Cổ Nhược một cái, đôi mắt màu tím vừa di chuyển, thân mình bỗng nhiên bổ nhào vào lòng Cổ Nhược: “n công, ngươi ôm ta ngủ một chút.”
Trên tay bỗng nhiên lại có nhiều cọng lông mượt mà hơn, thân mình Cổ Nhược cứng đờ, suýt nữa theo bản năng vứt nó ra.
Nhưng vẫn mỉm cười nâng nó lên, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, rốt cuộc nhịn xuống.
Hoa Tích Nguyệt trong lòng mừng thầm, ở trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái nhất, ngủ thật say.
Cổ Nhược trên tay ôm một đám lông tròn vo màu hồng, trong lòng hốt hoảng nhưng lại có cảm giác như đã từng quen biết.
Nhưng hắn là một đại nam nhân lại đi ôm một hồ ly đi ngủ thì cảm thấy có chút xấu hổ, dở khóc dở cười.
Lại không đành lòng vứt nó ra ngoài.
Đành phải để nó gối lên đầu gối mình, rồi bắt đầu luyện công……….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.