Chương 287: Chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân. . .
Mục Đan Phong
14/03/2014
Tiếng sáo bỗng nhiên dừng một chút, có một tia hỗn độn. Tiếng huýt gió của Tiểu hồ ly nhân cơ hội đè lên. Rốt cục chế trụ tiếng sáo. Tuy rằng tiếng huýt gió càng ngày càng vang, cảnh trí xung quanh nhanh chóng biến hóa. Tất cả những cảnh tượng hư ảo đều biến mất không thấy bóng dáng.
Tiếng sáo đột nhiên ngừng lại ngừng, một thanh âm nhẹ thở dài một hơi: "Không nghĩ tới kế hoạch của ta lại thua ở trong tay tiểu nha đầu này!"
Tiếng sáo dừng lại, tất cả ma chú, tất cả ảo giác cũng hoàn toàn biến mất.
Long Phù Nguyệt nhìn xung quanh bốn phía , thấy nơi này là một tòa thành như cũ. Cũng là một tòa thành tan hoang.
Cửa thành sớm sụp xuống, trong thành ngã tư đường cùng phòng ốc không phải sụp xuống thì cũng là rách nát.
Một mảnh tường đổ, nói vậy ngôi thành này là thành hoang đã bị vứt bỏ đi từ rất lâu.
Những binh lính suýt chết cũng chầm chậm mở to mắt, mờ mịt nhìn bốn phía, không biết mình là tỉnh hay là mộng.
Mấy vị phó tướng bản lĩnh cao hơn một chút, tuy rằng bị tiếng sáo kia mê hoặc bị nội thương rất nặng. Trước mắt từng trận biến thành màu đen, nhưng vẫn nhanh chóng gượng đứng bật dậy. Nhưng binh lính khác cũng lung la lung lay đứng lên.
Trương Vân Long nhìn xem tòa thành hoang phế, sau đó nhìn lại Long Phù Nguyệt: "Chúng ta. . . . . . Chúng ta tại sao lại ở chỗ này?"
Lại nhìn khóe miệng tiểu hồ ly còn đang chảy máu : "Nó tại sao cũng ở nơi đây?"
Long Phù Nguyệt liền đem chuyện mọi người bị tiếng sáo mê hoặc giản đơn nói một lần. Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, kìm lòng không đậu ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu như không phải có tiểu hồ ly cùng Long Phù Nguyệt, mấy trăm người này chỉ sợ đều đã bỏ xác ở trong này!
Long Phù Nguyệt lại nhìn thoáng qua tiểu hồ ly: "Nga, đúng rồi, ngươi không phải ở lại trong đại doanh sao? Làm sao tìm được đến nơi đây ?"
Thần sắc Tiểu hồ ly có chút uể oải, yếu ớt nói: "Đừng quên ta là hồ ly thượng tiên, ta và ngươi đã đặt khế ước, ngươi gặp nguy hiểm ta đương nhiên sẽ có thể cảm ứng được . . . . . ."
Long Phù Nguyệt kìm lòng không đậu ôm lấy nó, hôn lên cái mũi nó một cái: "Cám ơn ngươi , tiểu hồ ly thượng tiên của ta."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu hồ ly thậm chí có một ít biểu tình thẹn thùng , lông trên mặt hồ ly đều biến thành màu hồng: "Ngươi. . . . . . Ngươi là sắc nữ, đừng. . . . . . Chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân. . . . . ."
Long Phù Nguyệt lúc này tuy rằng đầy bụng tâm sự, nhưng cũng bị tiểu hồ ly làm cho nở nụ cười
Tiếng sáo đột nhiên ngừng lại ngừng, một thanh âm nhẹ thở dài một hơi: "Không nghĩ tới kế hoạch của ta lại thua ở trong tay tiểu nha đầu này!"
Tiếng sáo dừng lại, tất cả ma chú, tất cả ảo giác cũng hoàn toàn biến mất.
Long Phù Nguyệt nhìn xung quanh bốn phía , thấy nơi này là một tòa thành như cũ. Cũng là một tòa thành tan hoang.
Cửa thành sớm sụp xuống, trong thành ngã tư đường cùng phòng ốc không phải sụp xuống thì cũng là rách nát.
Một mảnh tường đổ, nói vậy ngôi thành này là thành hoang đã bị vứt bỏ đi từ rất lâu.
Những binh lính suýt chết cũng chầm chậm mở to mắt, mờ mịt nhìn bốn phía, không biết mình là tỉnh hay là mộng.
Mấy vị phó tướng bản lĩnh cao hơn một chút, tuy rằng bị tiếng sáo kia mê hoặc bị nội thương rất nặng. Trước mắt từng trận biến thành màu đen, nhưng vẫn nhanh chóng gượng đứng bật dậy. Nhưng binh lính khác cũng lung la lung lay đứng lên.
Trương Vân Long nhìn xem tòa thành hoang phế, sau đó nhìn lại Long Phù Nguyệt: "Chúng ta. . . . . . Chúng ta tại sao lại ở chỗ này?"
Lại nhìn khóe miệng tiểu hồ ly còn đang chảy máu : "Nó tại sao cũng ở nơi đây?"
Long Phù Nguyệt liền đem chuyện mọi người bị tiếng sáo mê hoặc giản đơn nói một lần. Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, kìm lòng không đậu ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu như không phải có tiểu hồ ly cùng Long Phù Nguyệt, mấy trăm người này chỉ sợ đều đã bỏ xác ở trong này!
Long Phù Nguyệt lại nhìn thoáng qua tiểu hồ ly: "Nga, đúng rồi, ngươi không phải ở lại trong đại doanh sao? Làm sao tìm được đến nơi đây ?"
Thần sắc Tiểu hồ ly có chút uể oải, yếu ớt nói: "Đừng quên ta là hồ ly thượng tiên, ta và ngươi đã đặt khế ước, ngươi gặp nguy hiểm ta đương nhiên sẽ có thể cảm ứng được . . . . . ."
Long Phù Nguyệt kìm lòng không đậu ôm lấy nó, hôn lên cái mũi nó một cái: "Cám ơn ngươi , tiểu hồ ly thượng tiên của ta."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu hồ ly thậm chí có một ít biểu tình thẹn thùng , lông trên mặt hồ ly đều biến thành màu hồng: "Ngươi. . . . . . Ngươi là sắc nữ, đừng. . . . . . Chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân. . . . . ."
Long Phù Nguyệt lúc này tuy rằng đầy bụng tâm sự, nhưng cũng bị tiểu hồ ly làm cho nở nụ cười
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.