Chương 255: Có lẽ, nha đầu này là đáng giá để cứu
Mục Đan Phong
13/03/2014
Long Phù Nguyệt môi vừa khô vừa nóng, có chút máu tươi chảy ra. Khát khô cổ —— Giống như ác ma cùng nhau giày vò nàng, làm cho muốn hét to, lại kêu không được.
Lại đi tiếp khoảng một canh giờ, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt một trận một trận biến thành màu đen, người nọ chợt dừng bước, đưa cho nàng một cái túi da dê, trong túi có âm thanh nước trong mát nhẹ nhàng lay động.
Lúc này âm thanh kia giống như thiên âm ở trong tai Long Phù Nguyệt , ở quả thực là hay nhất so với tất cả âm nhạc trên thế giới.
Nàng cuống quít tiếp nhận. Còn chưa kịp uống, thanh âm lạnh lẽo của người nọ lại lập tức vang lên: "Ngươi chỉ có nửa túi nước này, ngươi có thể lựa chọn một hơi uống vào. Cũng có thể chậm rãi uống. Chống đỡ trên ba ngày."
Long Phù Nguyệt có thể có lựa chọn khác sao? Không thể! Cho nên nàng mở ra túi nước, khẽ hớp nhẹ một cái, làm dịu đi yết hầu đang muốn bốc cháy của nàng.
Lại vỗ vỗ tiểu hồ ly đầu, khẽ ậm ừ. Tiểu hồ ly lại nghiêng đầu qua, một ngụm cũng không chịu uống.
Cứ đi thẳng tắp một ngày như vậy, đã đến hoàng hôn, hai người một hồ tìm một cồn cát cản gió ngủ lại.
Hai chân của Long Phù Nguyệt sớm chết lặng, đôi chân mỏi đến mức tựa như không phải là của mình. Nàng vô lực ngồi xuống.
Một câu cũng không muốn nói. Đối với tiểu hồ ly vẫy tay ra hiệu. Tiểu hồ ly hiểu ý, lại biến ra một khối vải che mưa, Long Phù Nguyệt lại giống như đêm qua, bào chế đúng cách, người nọ thản nhiên nhìn nàng bận rộn, nhưng ánh mắt khi nhìn về hướng nàng lại phát ra một chút ánh sang khác thường.
Hắn không nghĩ tới, tiểu nha đầu mới nhìn qua không chút nào thu hút này kiên cường nghị lực thậm chí có như vậy, cư nhiên đuổi kịp cước bộ của hắn!
"Có lẽ, cái nha đầu này là đáng giá để cứu . . . . . ." Hắn nhìn về phía mắt của nàng trong mắt có một tia ôn nhu chính hắn cũng không biết .
Hắn chán đến chết nhìn xem bốn phía, bỗng nhiên, hắn bị một nhánh cây nhỏ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, hắn nhanh chóng đứng bật dậy, đi đến trước nhánh cây nhỏ ấy.
Đó là một gốc cây nhỏ đơn độc, một nhánh cây sinh trưởng giữ những đụn cát vàng, cành nửa vàng khô, như là sắp khô héo .
Long Phù Nguyệt thấy hắn bỗng nhiên đối với một thân cây nổi lên hứng thú, còn muốn chạy đi qua nhìn xem. Nhưng hai cái đùi run lẩy bẩy, nàng đã không thể đứng lên.
Người kia vây quanh nhánh cây kia, đi một vòng quanh, sau đó bỗng nhiên đem cây kia nhổ bật lên.
Lại đi tiếp khoảng một canh giờ, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt một trận một trận biến thành màu đen, người nọ chợt dừng bước, đưa cho nàng một cái túi da dê, trong túi có âm thanh nước trong mát nhẹ nhàng lay động.
Lúc này âm thanh kia giống như thiên âm ở trong tai Long Phù Nguyệt , ở quả thực là hay nhất so với tất cả âm nhạc trên thế giới.
Nàng cuống quít tiếp nhận. Còn chưa kịp uống, thanh âm lạnh lẽo của người nọ lại lập tức vang lên: "Ngươi chỉ có nửa túi nước này, ngươi có thể lựa chọn một hơi uống vào. Cũng có thể chậm rãi uống. Chống đỡ trên ba ngày."
Long Phù Nguyệt có thể có lựa chọn khác sao? Không thể! Cho nên nàng mở ra túi nước, khẽ hớp nhẹ một cái, làm dịu đi yết hầu đang muốn bốc cháy của nàng.
Lại vỗ vỗ tiểu hồ ly đầu, khẽ ậm ừ. Tiểu hồ ly lại nghiêng đầu qua, một ngụm cũng không chịu uống.
Cứ đi thẳng tắp một ngày như vậy, đã đến hoàng hôn, hai người một hồ tìm một cồn cát cản gió ngủ lại.
Hai chân của Long Phù Nguyệt sớm chết lặng, đôi chân mỏi đến mức tựa như không phải là của mình. Nàng vô lực ngồi xuống.
Một câu cũng không muốn nói. Đối với tiểu hồ ly vẫy tay ra hiệu. Tiểu hồ ly hiểu ý, lại biến ra một khối vải che mưa, Long Phù Nguyệt lại giống như đêm qua, bào chế đúng cách, người nọ thản nhiên nhìn nàng bận rộn, nhưng ánh mắt khi nhìn về hướng nàng lại phát ra một chút ánh sang khác thường.
Hắn không nghĩ tới, tiểu nha đầu mới nhìn qua không chút nào thu hút này kiên cường nghị lực thậm chí có như vậy, cư nhiên đuổi kịp cước bộ của hắn!
"Có lẽ, cái nha đầu này là đáng giá để cứu . . . . . ." Hắn nhìn về phía mắt của nàng trong mắt có một tia ôn nhu chính hắn cũng không biết .
Hắn chán đến chết nhìn xem bốn phía, bỗng nhiên, hắn bị một nhánh cây nhỏ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, hắn nhanh chóng đứng bật dậy, đi đến trước nhánh cây nhỏ ấy.
Đó là một gốc cây nhỏ đơn độc, một nhánh cây sinh trưởng giữ những đụn cát vàng, cành nửa vàng khô, như là sắp khô héo .
Long Phù Nguyệt thấy hắn bỗng nhiên đối với một thân cây nổi lên hứng thú, còn muốn chạy đi qua nhìn xem. Nhưng hai cái đùi run lẩy bẩy, nàng đã không thể đứng lên.
Người kia vây quanh nhánh cây kia, đi một vòng quanh, sau đó bỗng nhiên đem cây kia nhổ bật lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.