Chương 722: Con hồ ly này rất sắc
Mục Đan Phong
24/06/2014
Vù! Mắt thấy tiến vào vòng tay ấm áp thơm mát, cái đuôi của nó đã bị một bàn tay to nắm lấy.
Chỉ nghe thanh âm lành lạnh của Phượng Thiên Vũ truyền đến: "Phù Nguyệt, đừng ôm nó, con hồ ly này rất sắc ."
Tiểu hồ ly gần như muốn qua đời.
Nó làm háo sắc chứ?
Là bọn hắn mới vừa rồi đang làm chuyện ‘ Sắc ’ a?
Đại Vũ Mao này, Vũ Mao xấu xa, nhưng cách nói hiện đại này thật ra học của nha đầu kia không ít nha.
Thân mình nó uốn éo, ẩn nấp xuống đất.
Hừ, không để ý tới bọn họ nữa, nó đi tìm Cổ Nhược. Túm đại bóng đèn đến chiếu rọi bọn họ. . . . . .
Lúc Cổ Nhược đến, Long Phù Nguyệt đã ăn vào một mảnh Phật Đà hoa sen, linh lực khôi phục không ít.
Thử dùng {hồi xuân thuật} trị liệu, tinh thần của nàng đã tốt hơn rất nhiều. Tổn thương toàn thân cuối cùng cũng giảm hơn nữa.
Cổ Nhược vừa vào cửa, liền nghe thấy Long Phù Nguyệt đang ngồi ở chỗ kia nói chuyện phiếm, kể về chuyện lúc nàng đi về hiện đại.
Nhìn thấy Cổ Nhược tiến vào, Long Phù Nguyệt gần như không chút suy nghĩ, kêu lên một tiếng vui mừng: "Đại sư huynh!" Định nhào đầu về phía trước.
Chợt thấy bên hông căng thẳng, thân mình đã ngã vào bên trong một vòng tay ấm áp.
Chỉ nghe Phượng Thiên Vũ cười dài nói: "Phù Nguyệt, thân mình nàng vẫn chưa khôi phục, không nên hoạt động kịch liệt. Vẫn là ngoan ngoãn ngồi đi."
Đem nàng lại ấn trở về, ngồi ngoan ngoãn trên giường.
Ở bên tai của nàng lại bỏ thêm một câu: "Xú nha đầu, nàng lại tùy tiện bổ nhào vào trong lòng nam nhân nữa rồi, cẩn thận cái mông của nàng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm.
Nàng khi nào thì tùy tiện bổ nhào vào trong lòng nam nhân chứ? Không phải chỉ có hắn và đại sư huynh sao?
Hừ, hừ, thì ra người kia đang ăn dấm chua tới mũi mắt cũng đều híp lại. . . . . .
Sắc mặt Cổ Nhược so với ban đầu lại tái nhợt chút.
Nhìn thấy Long Phù Nguyệt oa ngồi ở trong lòng Phượng Thiên Vũ, trong mắt có một tia ảm đạm thổi qua, nhưng lập tức lại là một mảnh lạnh nhạt.
Hắn nhìn sắc mặt Long Phù Nguyệt, gật gật đầu: "Ừm, khí sắc tốt lên rất nhiều. Phù Nguyệt, tại sao muội lại trở về được?"
Lại không có hảo ý liếc mắt ngắm người kia: "Và tại sao lại biến thành bộ dáng giống quỷ này? Có người khi dễ muội?"
Thấy chưa, vẫn là Đại sư huynh yêu thương nàng, sủng ái nàng, không giống người nào đó, nàng vừa xuyên việt về , còn chưa kịp nói một câu, thiếu chút nữa bị hắn bóp chết. . .
Chỉ nghe thanh âm lành lạnh của Phượng Thiên Vũ truyền đến: "Phù Nguyệt, đừng ôm nó, con hồ ly này rất sắc ."
Tiểu hồ ly gần như muốn qua đời.
Nó làm háo sắc chứ?
Là bọn hắn mới vừa rồi đang làm chuyện ‘ Sắc ’ a?
Đại Vũ Mao này, Vũ Mao xấu xa, nhưng cách nói hiện đại này thật ra học của nha đầu kia không ít nha.
Thân mình nó uốn éo, ẩn nấp xuống đất.
Hừ, không để ý tới bọn họ nữa, nó đi tìm Cổ Nhược. Túm đại bóng đèn đến chiếu rọi bọn họ. . . . . .
Lúc Cổ Nhược đến, Long Phù Nguyệt đã ăn vào một mảnh Phật Đà hoa sen, linh lực khôi phục không ít.
Thử dùng {hồi xuân thuật} trị liệu, tinh thần của nàng đã tốt hơn rất nhiều. Tổn thương toàn thân cuối cùng cũng giảm hơn nữa.
Cổ Nhược vừa vào cửa, liền nghe thấy Long Phù Nguyệt đang ngồi ở chỗ kia nói chuyện phiếm, kể về chuyện lúc nàng đi về hiện đại.
Nhìn thấy Cổ Nhược tiến vào, Long Phù Nguyệt gần như không chút suy nghĩ, kêu lên một tiếng vui mừng: "Đại sư huynh!" Định nhào đầu về phía trước.
Chợt thấy bên hông căng thẳng, thân mình đã ngã vào bên trong một vòng tay ấm áp.
Chỉ nghe Phượng Thiên Vũ cười dài nói: "Phù Nguyệt, thân mình nàng vẫn chưa khôi phục, không nên hoạt động kịch liệt. Vẫn là ngoan ngoãn ngồi đi."
Đem nàng lại ấn trở về, ngồi ngoan ngoãn trên giường.
Ở bên tai của nàng lại bỏ thêm một câu: "Xú nha đầu, nàng lại tùy tiện bổ nhào vào trong lòng nam nhân nữa rồi, cẩn thận cái mông của nàng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm.
Nàng khi nào thì tùy tiện bổ nhào vào trong lòng nam nhân chứ? Không phải chỉ có hắn và đại sư huynh sao?
Hừ, hừ, thì ra người kia đang ăn dấm chua tới mũi mắt cũng đều híp lại. . . . . .
Sắc mặt Cổ Nhược so với ban đầu lại tái nhợt chút.
Nhìn thấy Long Phù Nguyệt oa ngồi ở trong lòng Phượng Thiên Vũ, trong mắt có một tia ảm đạm thổi qua, nhưng lập tức lại là một mảnh lạnh nhạt.
Hắn nhìn sắc mặt Long Phù Nguyệt, gật gật đầu: "Ừm, khí sắc tốt lên rất nhiều. Phù Nguyệt, tại sao muội lại trở về được?"
Lại không có hảo ý liếc mắt ngắm người kia: "Và tại sao lại biến thành bộ dáng giống quỷ này? Có người khi dễ muội?"
Thấy chưa, vẫn là Đại sư huynh yêu thương nàng, sủng ái nàng, không giống người nào đó, nàng vừa xuyên việt về , còn chưa kịp nói một câu, thiếu chút nữa bị hắn bóp chết. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.