Chương 431: Cút ngay
Mục Đan Phong
14/03/2014
Long Phù Nguyệt thở ra một hơi, quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Nhược .
Thấy sắc mặt hắn so với ban đầu càng thêm tái nhợt hơn. Nhưng đôi mắt vẫn trầm tĩnh hữu thần như trước.
Hắn vươn tay đỡ lấy đầu vai của Long Phù Nguyệt, thản nhiên nói: “Phù Nguyệt, cho tiểu Thanh trở về.”
Long Phù Nguyệt luôn luôn không dám cãi lại hắn, nói sau thấy hắn đi ra, trong lòng cũng thật sự yên ổn.
Đồng thời ở trong lòng một nghi vấn cũng đột nhiên xông ra: “Người kia…… Người kia thế nào rồi? Hẳn là không có việc gì chứ?”
Bên tai nàng nghe, trong tĩnh thất vẫn không nghe thấy nửa điểm động tĩnh như trước.
Nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn đại sư huynh, tim đập thình thịch, đúng là không có lá gan trực tiếp hỏi thành lời. E sợ sẽ hỏi ra một tin xấu.
Nàng lên tiếng khô cằn cười nhẹ một tiếng: “Đại sư huynh, vị kia…… Cái người Tu La Vương gia gì đó không có việc gì chứ?”
Cổ Nhược nhìn nàng, lại thản nhiên không có biểu tình gì: “Hắn còn chưa chết, muội muốn xem liền vào xem một chút đi.”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, trong lòng đúng là vô hạn vui mừng, một tảng đá to treo ở trong tim rốt cục đã có thể buông xuống. Toàn thân bỗng nhiên suy yếu vô lực, rất muốn ngồi phịch xuống đất.
Nàng nâng tay gọi tiểu thanh xà trở về, Trình Diệu Vân kia đã mệt mỏi cả người mướt mồ hôi, nhìn thấy Cổ Nhược đi ra. Hơi thở ra, lập tức mở miệng đầu tiên áp chế người: “Cổ Nhược, ngươi thật to gan, dám chứa chấp gian tế địch quốc, ngươi muốn phản quốc sao?”
Cổ Nhược thản nhiên nói: “Nếu muốn lục xét Vấn Thiên quán ta, trước lấy thánh chỉ đến. Không có thánh chỉ, trước hết cút ra ngoài cho ta!”
Ống tay áo vung lên, đem viên bong bong nước bên trong có hơn mười binh lính giống như trái cầu lăn tròn ra ngoài.
Nhanh như chớp biến ra khỏi Vấn Thiên quán.
Trình Diệu Vân biến sắc, cái mặt đen thậm chí có hơi trắng bệch. Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật của Cổ Nhược, không nghĩ tới lại thần kỳ như thế, trong lòng có chút khiếp đảm, trên mặt lại không chịu lộ ra, kêu lên: “Cổ Nhược, ngươi thật sự muốn phản quốc sao? !”
Hai mắt Cổ Nhược giống như hàn băng, thản nhiên quét mắt nhìn hắn, nói: “Không có phản quốc, chỗ này của ta không chào đón khách không mời mà đến. Cút ngay đi, đừng để cho ta nói lần thứ hai!”
Thân mình Trình Diệu Vân chấn động, Cổ Nhược sau khi đến Khai Dương quốc này, xử sự vẫn bình thản lạnh nhạt, tuy rằng được phong làm nhất đẳng đại vu sư, cũng không hề làm cao, cũng không cùng người phân tranh.
Thấy sắc mặt hắn so với ban đầu càng thêm tái nhợt hơn. Nhưng đôi mắt vẫn trầm tĩnh hữu thần như trước.
Hắn vươn tay đỡ lấy đầu vai của Long Phù Nguyệt, thản nhiên nói: “Phù Nguyệt, cho tiểu Thanh trở về.”
Long Phù Nguyệt luôn luôn không dám cãi lại hắn, nói sau thấy hắn đi ra, trong lòng cũng thật sự yên ổn.
Đồng thời ở trong lòng một nghi vấn cũng đột nhiên xông ra: “Người kia…… Người kia thế nào rồi? Hẳn là không có việc gì chứ?”
Bên tai nàng nghe, trong tĩnh thất vẫn không nghe thấy nửa điểm động tĩnh như trước.
Nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn đại sư huynh, tim đập thình thịch, đúng là không có lá gan trực tiếp hỏi thành lời. E sợ sẽ hỏi ra một tin xấu.
Nàng lên tiếng khô cằn cười nhẹ một tiếng: “Đại sư huynh, vị kia…… Cái người Tu La Vương gia gì đó không có việc gì chứ?”
Cổ Nhược nhìn nàng, lại thản nhiên không có biểu tình gì: “Hắn còn chưa chết, muội muốn xem liền vào xem một chút đi.”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, trong lòng đúng là vô hạn vui mừng, một tảng đá to treo ở trong tim rốt cục đã có thể buông xuống. Toàn thân bỗng nhiên suy yếu vô lực, rất muốn ngồi phịch xuống đất.
Nàng nâng tay gọi tiểu thanh xà trở về, Trình Diệu Vân kia đã mệt mỏi cả người mướt mồ hôi, nhìn thấy Cổ Nhược đi ra. Hơi thở ra, lập tức mở miệng đầu tiên áp chế người: “Cổ Nhược, ngươi thật to gan, dám chứa chấp gian tế địch quốc, ngươi muốn phản quốc sao?”
Cổ Nhược thản nhiên nói: “Nếu muốn lục xét Vấn Thiên quán ta, trước lấy thánh chỉ đến. Không có thánh chỉ, trước hết cút ra ngoài cho ta!”
Ống tay áo vung lên, đem viên bong bong nước bên trong có hơn mười binh lính giống như trái cầu lăn tròn ra ngoài.
Nhanh như chớp biến ra khỏi Vấn Thiên quán.
Trình Diệu Vân biến sắc, cái mặt đen thậm chí có hơi trắng bệch. Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật của Cổ Nhược, không nghĩ tới lại thần kỳ như thế, trong lòng có chút khiếp đảm, trên mặt lại không chịu lộ ra, kêu lên: “Cổ Nhược, ngươi thật sự muốn phản quốc sao? !”
Hai mắt Cổ Nhược giống như hàn băng, thản nhiên quét mắt nhìn hắn, nói: “Không có phản quốc, chỗ này của ta không chào đón khách không mời mà đến. Cút ngay đi, đừng để cho ta nói lần thứ hai!”
Thân mình Trình Diệu Vân chấn động, Cổ Nhược sau khi đến Khai Dương quốc này, xử sự vẫn bình thản lạnh nhạt, tuy rằng được phong làm nhất đẳng đại vu sư, cũng không hề làm cao, cũng không cùng người phân tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.