Chương 582: Đau đớn đến tận tâm can
Mục Đan Phong
19/03/2014
Nàng làm sao có thể?! Làm sao có thể?!
Làm sao có thể cứ như vậy mà bỏ rơi hắn?
Phượng Thiên Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một cảm giác đau đớn đến tận tâm can chạy lên não, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy vào cột sống, tất cả máu tựa hồ cũng bị đông lại……..
Máu của hắn từ trước ngực không ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ hơn phân nửa thân mình, hắn cũng chẳng buồn nhìn xuống……
Đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, mắt nhìn đăm đăm. Gắt gao nhìn chằm chằm Long Phù Nguyệt, tựa hồ hoá thành pho tượng.
Long Phù Nguyệt lại bị ánh mắt của hắn doạ khiến cả người sợ hãi, trong lòng kinh hoàng không thôi.
Nàng không có võ công, hoàn toàn không thể dãy giụa thoát khỏi bàn tay của hắn, nước mắt không khỏi thi nhau rơi xuống: “Buông ra, tên ma quỷ này! Ngươi làm ta đau!”
Phượng Thiên Vũ run lên, buông theo bản năng.
Long Phù Nguyệt cũng không dám ở thêm trong này nữa, liền bỏ chạy.
Vừa mới chạy được hai bước, trên người bỗng cảm thấy tê rần, không thể cử động được.
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng đứng ở trước mặt của nàng: “Nói! Ngươi làm thế nào có thể nhập vào khối thân thể này? ! Linh hồn vốn dĩ ngụ ở trong thân thể này đã đi đâu? Ngươi đem nàng giấu ở nơi nào?!”
Môi của hắn mất đi sắc thái bình thường, trắng bệch như sương, sâu thẳm trong đôi mắt là hỗn loạn cực độ cùng bàng hoàng.
Thanh âm của hắn hơi run run, ngón tay không tự chủ được nắm chặt, gần như đâm vào thịt.
Nín thở nhìn nàng, ẩn ẩn, cùng với một chút chờ mong.
Nha đầu kia, chắc là có thể trở về……
Có lẽ linh hồn của nàng đã bị giam cầm rồi, hắn phải cứu nàng ra, nhất định phải cứu nàng ra!
Long Phù Nguyệt thấy hắn bước tới ép hỏi, sợ tới mức sắc mặt biến đổi, ánh mắt khép lại, kêu lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Thân thể này vốn là của ta. Cái gì là linh hồn vốn dĩ gì chứ? Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì……”
Bình tĩnh, hiện tại hắn nhất định phải bình tĩnh!
Hắn có sốt ruột cũng chẳng làm được gi. Trước hết phải tỉnh táo lại đã.
Phải bình tâm, nếu không Tiểu Nguyệt Nguyệt của hắn có khả năng sẽ không trở lại nữa!
Phượng Thiên Vũ liều mạng điều tiết khống chế cảm xúc của mình. Hắn hít một hơi dài, đôi mắt nhìn chằm chằm Long Phù Nguyệt, gằn từng tiếng nói: “Lúc ngươi mười lăm tuổi đã chết, ta hỏi ngươi, tại sao bây giờ lại ngươi sống lại.”
Làm sao có thể cứ như vậy mà bỏ rơi hắn?
Phượng Thiên Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một cảm giác đau đớn đến tận tâm can chạy lên não, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy vào cột sống, tất cả máu tựa hồ cũng bị đông lại……..
Máu của hắn từ trước ngực không ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ hơn phân nửa thân mình, hắn cũng chẳng buồn nhìn xuống……
Đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, mắt nhìn đăm đăm. Gắt gao nhìn chằm chằm Long Phù Nguyệt, tựa hồ hoá thành pho tượng.
Long Phù Nguyệt lại bị ánh mắt của hắn doạ khiến cả người sợ hãi, trong lòng kinh hoàng không thôi.
Nàng không có võ công, hoàn toàn không thể dãy giụa thoát khỏi bàn tay của hắn, nước mắt không khỏi thi nhau rơi xuống: “Buông ra, tên ma quỷ này! Ngươi làm ta đau!”
Phượng Thiên Vũ run lên, buông theo bản năng.
Long Phù Nguyệt cũng không dám ở thêm trong này nữa, liền bỏ chạy.
Vừa mới chạy được hai bước, trên người bỗng cảm thấy tê rần, không thể cử động được.
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng đứng ở trước mặt của nàng: “Nói! Ngươi làm thế nào có thể nhập vào khối thân thể này? ! Linh hồn vốn dĩ ngụ ở trong thân thể này đã đi đâu? Ngươi đem nàng giấu ở nơi nào?!”
Môi của hắn mất đi sắc thái bình thường, trắng bệch như sương, sâu thẳm trong đôi mắt là hỗn loạn cực độ cùng bàng hoàng.
Thanh âm của hắn hơi run run, ngón tay không tự chủ được nắm chặt, gần như đâm vào thịt.
Nín thở nhìn nàng, ẩn ẩn, cùng với một chút chờ mong.
Nha đầu kia, chắc là có thể trở về……
Có lẽ linh hồn của nàng đã bị giam cầm rồi, hắn phải cứu nàng ra, nhất định phải cứu nàng ra!
Long Phù Nguyệt thấy hắn bước tới ép hỏi, sợ tới mức sắc mặt biến đổi, ánh mắt khép lại, kêu lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Thân thể này vốn là của ta. Cái gì là linh hồn vốn dĩ gì chứ? Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì……”
Bình tĩnh, hiện tại hắn nhất định phải bình tĩnh!
Hắn có sốt ruột cũng chẳng làm được gi. Trước hết phải tỉnh táo lại đã.
Phải bình tâm, nếu không Tiểu Nguyệt Nguyệt của hắn có khả năng sẽ không trở lại nữa!
Phượng Thiên Vũ liều mạng điều tiết khống chế cảm xúc của mình. Hắn hít một hơi dài, đôi mắt nhìn chằm chằm Long Phù Nguyệt, gằn từng tiếng nói: “Lúc ngươi mười lăm tuổi đã chết, ta hỏi ngươi, tại sao bây giờ lại ngươi sống lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.