Chương 190: Đụng rượu 2
Mục Đan Phong
13/03/2014
Phượng Thiên Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng: "Ai nói với nàng là hai chén ? Bình thường lên chức bao nhiêu cấp, liền uống bao nhiêu chén, nàng bây giờ từ một thị nữ trực tiếp lên tới quận chúa, chính nàng tính thử xem, đây là thăng bao nhiêu cấp? Nên uống bao nhiêu rượu?"
Choáng váng! Long Phù Nguyệt nhất thời một đầu hắc tuyến. Một thị nữ thăng làm quận chúa, nàng thật đúng là không có cách nào tính thăng bao nhiêu cấp.
Hừ, không phải chỉ là uống rượu sao? Uống một chén cũng là uống, uống mười chén cũng là uống, nàng liền liều mình bồi tiểu nhân!
Long Phù Nguyệt một ly uống tiếp , uống liền mấy chén, nàng còn uống một chén một chút nhíu mày, uống càng về sau, nàng uống rượu bỗng nhiên giống như uống nước, trong nháy mắt đã có hơn mười chén rượu mạnh được uống sạch, thân ảnh người trước mắt bỗng nhiên biến hóa thành rất nhiều. Khuôn mặt tươi cười của Phượng Thiên Vũ cũng trở thành ba cái, cao thấp đung đưa, tựa hồ cũng đang híp mắt cười nhạo nàng. . . . .
"Nha , ngươi cười cái gì cười, thấy ta thăng quan khó chịu a?" Long Phù Nguyệt bỗng nhiên kêu to, dọa người chung quanh nhảy dựng lên.
Vô số luồng ánh mắt bắn lại đây, Long Phù Nguyệt lúc này đã uống đến choáng váng chóng mặt , hoàn tòan là không cần biết người chung quanh nhìn thế nào.
Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, muốn đến sờ khuôn mặt Phượng Thiên Vũ: "Ha ha, Tiểu Vũ Mao sư huynh, lão nương cuối cùng có thể ngồi ngang hàng với ngươi, ngươi nhất định tức giận đến phát điên đi? Ha ha ha ha. . . . . ." Nàng cười một cách thoải mái tùy ý. Hé ra mặt cười đỏ bừng giống như quả táo.
Phượng Thiên Vũ nhất thời một đầu hắc tuyến! Nha đầu này, cư nhiên đem loại xưng hô này cũng công khai gọi ra!
Mọi người thấy nàng uống rượu loạn tính, muốn cười lại không dám cười, nghe nàng bỗng nhiên gọi Phượng Thiên Vũ là ‘ Tiểu Vũ Mao sư huynh ’, trên mặt mỗi người hiện ra một tia buồn bực. Không rõ tiểu công chúa Long Phù Nguyệt này làm sao có thể cùng Phượng Thiên Vũ trở thành sư huynh muội.
Ngay cả lão hoàng đế nổi hứng tò mò: "Vũ nhi, đây là có chuyện gì? Nàng là sư muội của con sao?"
Phượng Thiên Vũ âm thầm cắn răng trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái, thế này mới đáp: "Hồi bẩm phụ hoàng, hai năm trước nàng từng bị sư phụ ta bắt đi, mạnh mẽ thu nàng làm đệ tử cuối cùng, cho nên có thể xem nàng coi như là sư muội của con. . . . . ."
Vẻ kinh ngạc trên mặt lão hoàng đế quá nặng: "Trẫm nghe nói Nam Vực quỷ y chọn đồ cực nghiêm, tại sao. . . . . . Làm sao có thể coi trọng nha đầu này?
Phượng Thiên Vũ thầm nghĩ: "Con làm sao mà biết? Có lẽ là lão nhân kia đầu chỉ để cho con lừa nó đá, hừ, lão nhân kia thu đồ đệ là giả, nhưng trêu đùa đồ đệ như hắn mới là thật sự!"
Choáng váng! Long Phù Nguyệt nhất thời một đầu hắc tuyến. Một thị nữ thăng làm quận chúa, nàng thật đúng là không có cách nào tính thăng bao nhiêu cấp.
Hừ, không phải chỉ là uống rượu sao? Uống một chén cũng là uống, uống mười chén cũng là uống, nàng liền liều mình bồi tiểu nhân!
Long Phù Nguyệt một ly uống tiếp , uống liền mấy chén, nàng còn uống một chén một chút nhíu mày, uống càng về sau, nàng uống rượu bỗng nhiên giống như uống nước, trong nháy mắt đã có hơn mười chén rượu mạnh được uống sạch, thân ảnh người trước mắt bỗng nhiên biến hóa thành rất nhiều. Khuôn mặt tươi cười của Phượng Thiên Vũ cũng trở thành ba cái, cao thấp đung đưa, tựa hồ cũng đang híp mắt cười nhạo nàng. . . . .
"Nha , ngươi cười cái gì cười, thấy ta thăng quan khó chịu a?" Long Phù Nguyệt bỗng nhiên kêu to, dọa người chung quanh nhảy dựng lên.
Vô số luồng ánh mắt bắn lại đây, Long Phù Nguyệt lúc này đã uống đến choáng váng chóng mặt , hoàn tòan là không cần biết người chung quanh nhìn thế nào.
Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, muốn đến sờ khuôn mặt Phượng Thiên Vũ: "Ha ha, Tiểu Vũ Mao sư huynh, lão nương cuối cùng có thể ngồi ngang hàng với ngươi, ngươi nhất định tức giận đến phát điên đi? Ha ha ha ha. . . . . ." Nàng cười một cách thoải mái tùy ý. Hé ra mặt cười đỏ bừng giống như quả táo.
Phượng Thiên Vũ nhất thời một đầu hắc tuyến! Nha đầu này, cư nhiên đem loại xưng hô này cũng công khai gọi ra!
Mọi người thấy nàng uống rượu loạn tính, muốn cười lại không dám cười, nghe nàng bỗng nhiên gọi Phượng Thiên Vũ là ‘ Tiểu Vũ Mao sư huynh ’, trên mặt mỗi người hiện ra một tia buồn bực. Không rõ tiểu công chúa Long Phù Nguyệt này làm sao có thể cùng Phượng Thiên Vũ trở thành sư huynh muội.
Ngay cả lão hoàng đế nổi hứng tò mò: "Vũ nhi, đây là có chuyện gì? Nàng là sư muội của con sao?"
Phượng Thiên Vũ âm thầm cắn răng trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái, thế này mới đáp: "Hồi bẩm phụ hoàng, hai năm trước nàng từng bị sư phụ ta bắt đi, mạnh mẽ thu nàng làm đệ tử cuối cùng, cho nên có thể xem nàng coi như là sư muội của con. . . . . ."
Vẻ kinh ngạc trên mặt lão hoàng đế quá nặng: "Trẫm nghe nói Nam Vực quỷ y chọn đồ cực nghiêm, tại sao. . . . . . Làm sao có thể coi trọng nha đầu này?
Phượng Thiên Vũ thầm nghĩ: "Con làm sao mà biết? Có lẽ là lão nhân kia đầu chỉ để cho con lừa nó đá, hừ, lão nhân kia thu đồ đệ là giả, nhưng trêu đùa đồ đệ như hắn mới là thật sự!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.