Chương 169: Hắn tại sao không đi tìm cơ thiếp dập lửa?
Mục Đan Phong
13/03/2014
Ba năm, nàng chỉ cần ba năm sẽ có liền tự do. Đến lúc đó nàng muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Cũng giống như một hiệp nữ, xông pha giang hồ, nói không chừng còn có thể đụng tới một người giống Trương Đan Phong
(chuyện Trương Đan xưa, mời đọc 《 phiêu bạt hiệp ảnh lục 》, có mối tình thắm thiết đối với chính mình, sau đó hai người dắt tay sóng vai lưu lạc giang hồ, thật là chuyện cỡ nào thích ý? Vương gia, nàng mới không cần đâu đâu. Nhất là Vương gia ngựa đực. . . . . .
Long Phù Nguyệt tự suy nghĩ xây dựng kế hoạch tương lai tốt đẹp cho chính mình, nên lãnh đôi mắt như gấu trúc, hô hấp vài ngụm không khí mới mẻ, ai, cổ đại này chỉ có không khí là tốt nhất, không có ô nhiễm, mang theo một luồng hương thơm ngát của cỏ cây tươi mát . . . . . .
"Phù Nguyệt cô nương, Vương gia bảo cô nương nhanh chóng đến thư phòng hầu hạ rửa mặt chải đầu." Một gia đinh đi lên phía trước, truyền đạt mệnh lệnh của Phượng Thiên Vũ.
Thư phòng? Tên kia tối hôm qua không đi tìm mỹ nhân, mà là đi thư phòng?
Tâm Long Phù Nguyệt bỗng nhiên trở nên tốt hẳn lên. Nàng gật gật đầu: "Ừm, được rồi, ta đã biết, sẽ đi ngay."
Thư phòng cách Phi Vân Các cũng không xa, Long Phù Nguyệt rất nhanh chạy đến. Cũng không đợi thông báo, nàng đẩy cửa chạy đi vào
Phượng Thiên Vũ giống không có việc gì, ngồi ở trên giường sau án thư, thấy nàng tiến vào, trên mặt của hắn bình tĩnh không có sóng: "Giúp bổn vương thay quần áo."
"Dạ!" Long Phù Nguyệt cũng không dám nhìn hắn, trải qua tối hôm qua ôm hôn, giữa nàng và hắn luôn luôn có chút không được tự nhiên. Nàng ngẩng đầu nhìn quần áo trên giá áo: "Muốn. . . . . . Muốn mặc bộ nào?"
Phượng Thiên Vũ cũng không thèm nhìn tới nàng: "Bổn vương một lát muốn đi vào triều, nàng nói ta nên mặc bộ nào? !"
Nha, người này chưa thỏa mãn dục vọng đâu! Nói chuyện cư nhiên mang theo mùi thuốc súng. Nhưng mà, hắn tại sao không đi tìm cơ thiếp để dập lửa?
Long Phù Nguyệt trong lòng âm thầm oán thầm, miệng cũng không dám nói gì. Nhìn bộ mặt lạnh như ai quỵt nợ hắn, lạnh hù chết người.
Được rồi, nể tình hắn không đi làm ngựa đực, nàng quyết định không cùng hắn so đo.
Cúi đầu lấy ra triều phục của hắn, đi tới giúp hắn mặc vào, triều phục này mặc vào có chút phiền phức, Long Phù Nguyệt lại không từng hầu hạ qua người khác như thế nào, trong lòng nàng lại có chút khẩn trương, nhất là cái ngọc đái kia, phải vòng qua hông của hắn cài lên.
Hai tay nàng vòng quanh eo của hắn, tay nhỏ bé hơi có chút phát run, càng run run cái ngọc đái kia càng không cài được, mặc dù khí trời là đầu mùa xuân, nàng lại ra một đầu đầy mồ hôi
(chuyện Trương Đan xưa, mời đọc 《 phiêu bạt hiệp ảnh lục 》, có mối tình thắm thiết đối với chính mình, sau đó hai người dắt tay sóng vai lưu lạc giang hồ, thật là chuyện cỡ nào thích ý? Vương gia, nàng mới không cần đâu đâu. Nhất là Vương gia ngựa đực. . . . . .
Long Phù Nguyệt tự suy nghĩ xây dựng kế hoạch tương lai tốt đẹp cho chính mình, nên lãnh đôi mắt như gấu trúc, hô hấp vài ngụm không khí mới mẻ, ai, cổ đại này chỉ có không khí là tốt nhất, không có ô nhiễm, mang theo một luồng hương thơm ngát của cỏ cây tươi mát . . . . . .
"Phù Nguyệt cô nương, Vương gia bảo cô nương nhanh chóng đến thư phòng hầu hạ rửa mặt chải đầu." Một gia đinh đi lên phía trước, truyền đạt mệnh lệnh của Phượng Thiên Vũ.
Thư phòng? Tên kia tối hôm qua không đi tìm mỹ nhân, mà là đi thư phòng?
Tâm Long Phù Nguyệt bỗng nhiên trở nên tốt hẳn lên. Nàng gật gật đầu: "Ừm, được rồi, ta đã biết, sẽ đi ngay."
Thư phòng cách Phi Vân Các cũng không xa, Long Phù Nguyệt rất nhanh chạy đến. Cũng không đợi thông báo, nàng đẩy cửa chạy đi vào
Phượng Thiên Vũ giống không có việc gì, ngồi ở trên giường sau án thư, thấy nàng tiến vào, trên mặt của hắn bình tĩnh không có sóng: "Giúp bổn vương thay quần áo."
"Dạ!" Long Phù Nguyệt cũng không dám nhìn hắn, trải qua tối hôm qua ôm hôn, giữa nàng và hắn luôn luôn có chút không được tự nhiên. Nàng ngẩng đầu nhìn quần áo trên giá áo: "Muốn. . . . . . Muốn mặc bộ nào?"
Phượng Thiên Vũ cũng không thèm nhìn tới nàng: "Bổn vương một lát muốn đi vào triều, nàng nói ta nên mặc bộ nào? !"
Nha, người này chưa thỏa mãn dục vọng đâu! Nói chuyện cư nhiên mang theo mùi thuốc súng. Nhưng mà, hắn tại sao không đi tìm cơ thiếp để dập lửa?
Long Phù Nguyệt trong lòng âm thầm oán thầm, miệng cũng không dám nói gì. Nhìn bộ mặt lạnh như ai quỵt nợ hắn, lạnh hù chết người.
Được rồi, nể tình hắn không đi làm ngựa đực, nàng quyết định không cùng hắn so đo.
Cúi đầu lấy ra triều phục của hắn, đi tới giúp hắn mặc vào, triều phục này mặc vào có chút phiền phức, Long Phù Nguyệt lại không từng hầu hạ qua người khác như thế nào, trong lòng nàng lại có chút khẩn trương, nhất là cái ngọc đái kia, phải vòng qua hông của hắn cài lên.
Hai tay nàng vòng quanh eo của hắn, tay nhỏ bé hơi có chút phát run, càng run run cái ngọc đái kia càng không cài được, mặc dù khí trời là đầu mùa xuân, nàng lại ra một đầu đầy mồ hôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.