Chương 158: Hầu hạ bổn vương bắt đầu cuộc sống hàng ngày
Mục Đan Phong
13/03/2014
"Cái gì. . . . . . Thân phận gì?" Long Phù Nguyệt vẻ mặt phòng bị trừng mắt hắn.
" Thị nữ bên người a, nàng bây giờ là thị nữ bên người bổn vương , đương nhiên phải hầu hạ bổn vương bắt đầu cuộc sống hàng ngày."
Hắn lười biếng ngáp một cái: "Được rồi, bổn vương bận rộn đã nhiều ngày, vừa mệt vừa buồn ngủ, nàng đi thu thập giường trước, "
Long Phù Nguyệt không có biện pháp, đành phải tức giận giúp hắn sửa sang lại đệm chăn sạch sẽ: "Đã xong! Lão nhân gia người có thể ngủ!"
Xoay người lại muốn đi.
Phượng Thiên Vũ thở một hơi thật dài: "Tiểu nha đầu, nàng là công chúa giả dối sao? Không biết làm tròn bổn phận thị nữ bên người sao?"
Long Phù Nguyệt buồn bực nhìn hắn: "Còn có cái gì?"
Phượng Thiên Vũ một bộ dáng như muốn thua ở vẻ mặt của nàng: " Thay quần áo cho ta a. Không lẽ ngay cả chuyện này nàng cũng không biết chứ?"
Choáng váng! Long Phù Nguyệt hoảng hốt nhớ lại xem Hồng Lâu Mộng, tựa hồ là có một đoạn đại nha hoàn Tập Nhân của Bảo Ngọc giúp Bảo Ngọc thay quần áo, còn giống như thị tẩm. . . . . .
"Hôn mê, không phải là cởi xong quần áo, còn muốn thị tẩm chứ? ! Như vậy nàng sẽ gặp rắc rối lớn!" Nàng bất tri bất giác đem băn khoăn nói ra.
Trong đôi mắt hẹp dài của Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút buồn cười thú vị. Hắn tựa hồ là trêu nàng đến nghiện rồi, lấy cây quạt gõ đầu nhỏ của nàng, khẽ cười nói: "Nàng nói đúng rồi, thị nữ bên người đương nhiên là muốn thị tẩm ."
Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên: "Nằm ngủ trong mơ đi, ta mới không cần!"
Phượng Thiên Vũ lành lạnh nói: "Nàng không tuân thủ ước định, ta đây cũng không cần tuân thủ ba năm kỳ hẹn kia."
Một câu thành công bắt được uy hiếp Long Phù Nguyệt, nhưng là, nhưng là, thân phận nàng đặc thù, quyết không thể dễ dàng thất thân . . . . . .
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó thành một nắm. Phượng Thiên Vũ cao giọng cười to: "Oa nhi, nàng lại nghĩ sai lệch, thị nữ thị tẩm cũng không phải là loại ý tứ này, nàng chỉ cần ngủ ở trong phòng dưới đất bên cạnh của ta, buổi tối lúc ta đi tiểu đêm, nàng hầu hạ một chút là tốt rồi. Yên tâm, không được sự đồng ý của nàng. Ta tuyệt đối sẽ không động tới nàng."
Long Phù Nguyệt thế mới biết thị tẩm theo lời hắn là có ý gì, hơi hơi yên lòng. Nhưng nghĩ đến ban đêm cùng với hắn chung sống một phòng, da đầu nàng liền run lên. Kiên trì nói : "Cái kia —— Điềm nhi vẫn chờ ta, ngươi, ngươi trước gọi thị nữ ban đầu hầu hạ ngươi được không?"
" Thị nữ bên người a, nàng bây giờ là thị nữ bên người bổn vương , đương nhiên phải hầu hạ bổn vương bắt đầu cuộc sống hàng ngày."
Hắn lười biếng ngáp một cái: "Được rồi, bổn vương bận rộn đã nhiều ngày, vừa mệt vừa buồn ngủ, nàng đi thu thập giường trước, "
Long Phù Nguyệt không có biện pháp, đành phải tức giận giúp hắn sửa sang lại đệm chăn sạch sẽ: "Đã xong! Lão nhân gia người có thể ngủ!"
Xoay người lại muốn đi.
Phượng Thiên Vũ thở một hơi thật dài: "Tiểu nha đầu, nàng là công chúa giả dối sao? Không biết làm tròn bổn phận thị nữ bên người sao?"
Long Phù Nguyệt buồn bực nhìn hắn: "Còn có cái gì?"
Phượng Thiên Vũ một bộ dáng như muốn thua ở vẻ mặt của nàng: " Thay quần áo cho ta a. Không lẽ ngay cả chuyện này nàng cũng không biết chứ?"
Choáng váng! Long Phù Nguyệt hoảng hốt nhớ lại xem Hồng Lâu Mộng, tựa hồ là có một đoạn đại nha hoàn Tập Nhân của Bảo Ngọc giúp Bảo Ngọc thay quần áo, còn giống như thị tẩm. . . . . .
"Hôn mê, không phải là cởi xong quần áo, còn muốn thị tẩm chứ? ! Như vậy nàng sẽ gặp rắc rối lớn!" Nàng bất tri bất giác đem băn khoăn nói ra.
Trong đôi mắt hẹp dài của Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút buồn cười thú vị. Hắn tựa hồ là trêu nàng đến nghiện rồi, lấy cây quạt gõ đầu nhỏ của nàng, khẽ cười nói: "Nàng nói đúng rồi, thị nữ bên người đương nhiên là muốn thị tẩm ."
Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên: "Nằm ngủ trong mơ đi, ta mới không cần!"
Phượng Thiên Vũ lành lạnh nói: "Nàng không tuân thủ ước định, ta đây cũng không cần tuân thủ ba năm kỳ hẹn kia."
Một câu thành công bắt được uy hiếp Long Phù Nguyệt, nhưng là, nhưng là, thân phận nàng đặc thù, quyết không thể dễ dàng thất thân . . . . . .
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó thành một nắm. Phượng Thiên Vũ cao giọng cười to: "Oa nhi, nàng lại nghĩ sai lệch, thị nữ thị tẩm cũng không phải là loại ý tứ này, nàng chỉ cần ngủ ở trong phòng dưới đất bên cạnh của ta, buổi tối lúc ta đi tiểu đêm, nàng hầu hạ một chút là tốt rồi. Yên tâm, không được sự đồng ý của nàng. Ta tuyệt đối sẽ không động tới nàng."
Long Phù Nguyệt thế mới biết thị tẩm theo lời hắn là có ý gì, hơi hơi yên lòng. Nhưng nghĩ đến ban đêm cùng với hắn chung sống một phòng, da đầu nàng liền run lên. Kiên trì nói : "Cái kia —— Điềm nhi vẫn chờ ta, ngươi, ngươi trước gọi thị nữ ban đầu hầu hạ ngươi được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.