Chương 466: Hút máu 6
Mục Đan Phong
14/03/2014
Vậy. . . . . . Đây là mộng du?
Không đúng, hắn vừa mới hấp thu tử khí. Thủ pháp rất thành thạo, chắc chắn không chỉ một lần.
Chẳng lẽ là đại sư huynh mỗi lần mất tích, đều là đến hấp thụ tử thi sao?
Tử khí là nguồn sức mạnh của hắn?
Đại sư huynh luôn luôn lạnh lùng, chí thiện vô tình, không giống với thường nhân, gần như là vô cầu, cuộc sống giản dị giống như một hòa thượng.
Theo lý thuyết thì không nên nhập ma, hay là bởi vì phương thức luyện công quỷ dị này mới khiến cho hắn cực kỳ tự ti, nên mới đối với bất kỳ người nào đều lạnh như băng, một mình một người, tự mình biệt lập với đám đông?
Hắn luôn luôn che dấu tình cảm, không thể nói ra đuợc biểu cảm của hắn, cảm xúc được che dấu vô cùng hoàn hảo. Nhưng càng ép chặt thì bùng phát càng lớn.
Cho nên khi bị lạc ở bên trong, mới có thể biểu hiện ra sự chật vật như thế.
Trong lòng hắn có khúc mắc không giải được, có chấp niệm sâu không phá, cho nên mới không cẩn thận nhập ma?
Hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận được môi đại sư huynh chậm rãi lướt trên gò má, Long Phù Nguyệt thở gấp càng nhanh.
Nghĩ đến một đại sư huynh cô đơn, đại sư huynh luôn thống khổ, không nghĩ tới đại sư huynh giống như thần sẽ có một mặt yếu ớt như vậy.
Trong lòng nàng thật đau xót.
Đại sư huynh đáng thương, huynh nhất định là đang đau khổ trong lòng?
Mắt thấy môi Cổ Nhược vừa muốn chạm qua môi nàng, Long Phù Nguyệt cuống quít quay đầu đi.
Thử di động thân thể một chút, lại bị Cổ Nhược ép chặt hơn.
Cổ Nhược vùi đầu vào cổ Long Phù Nguyệt, há mồm cắn. Giống như tối hôm nay không uống no là không thể.
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy càng ngày càng tối, máu chảy ra, giống như cả người đều nhập vào thân thể đại sư huynh.
Hết rồi, hết thật rồi, lần này nàng chết chắc rồi!
Ngày mai nơi này sẽ nhiều hơn một cái thây khô, không biết lão đầu tử kia có nhận ra nàng, cho nàng một mảnh quan tài hạ táng. . . . . .
Vù! Một vật như tuyết trắng không biết từ chỗ nào đột nhiên xông ra.
Nó rít một tiếng cao vút chói tai, miệng đọc từng chuỗi âm cổ quái, như là niệm chú ngữ, tiếp theo, nó vừa ngẩng đầu, chân trước giơ lên, một trái cầu ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện.
Không đúng, hắn vừa mới hấp thu tử khí. Thủ pháp rất thành thạo, chắc chắn không chỉ một lần.
Chẳng lẽ là đại sư huynh mỗi lần mất tích, đều là đến hấp thụ tử thi sao?
Tử khí là nguồn sức mạnh của hắn?
Đại sư huynh luôn luôn lạnh lùng, chí thiện vô tình, không giống với thường nhân, gần như là vô cầu, cuộc sống giản dị giống như một hòa thượng.
Theo lý thuyết thì không nên nhập ma, hay là bởi vì phương thức luyện công quỷ dị này mới khiến cho hắn cực kỳ tự ti, nên mới đối với bất kỳ người nào đều lạnh như băng, một mình một người, tự mình biệt lập với đám đông?
Hắn luôn luôn che dấu tình cảm, không thể nói ra đuợc biểu cảm của hắn, cảm xúc được che dấu vô cùng hoàn hảo. Nhưng càng ép chặt thì bùng phát càng lớn.
Cho nên khi bị lạc ở bên trong, mới có thể biểu hiện ra sự chật vật như thế.
Trong lòng hắn có khúc mắc không giải được, có chấp niệm sâu không phá, cho nên mới không cẩn thận nhập ma?
Hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận được môi đại sư huynh chậm rãi lướt trên gò má, Long Phù Nguyệt thở gấp càng nhanh.
Nghĩ đến một đại sư huynh cô đơn, đại sư huynh luôn thống khổ, không nghĩ tới đại sư huynh giống như thần sẽ có một mặt yếu ớt như vậy.
Trong lòng nàng thật đau xót.
Đại sư huynh đáng thương, huynh nhất định là đang đau khổ trong lòng?
Mắt thấy môi Cổ Nhược vừa muốn chạm qua môi nàng, Long Phù Nguyệt cuống quít quay đầu đi.
Thử di động thân thể một chút, lại bị Cổ Nhược ép chặt hơn.
Cổ Nhược vùi đầu vào cổ Long Phù Nguyệt, há mồm cắn. Giống như tối hôm nay không uống no là không thể.
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy càng ngày càng tối, máu chảy ra, giống như cả người đều nhập vào thân thể đại sư huynh.
Hết rồi, hết thật rồi, lần này nàng chết chắc rồi!
Ngày mai nơi này sẽ nhiều hơn một cái thây khô, không biết lão đầu tử kia có nhận ra nàng, cho nàng một mảnh quan tài hạ táng. . . . . .
Vù! Một vật như tuyết trắng không biết từ chỗ nào đột nhiên xông ra.
Nó rít một tiếng cao vút chói tai, miệng đọc từng chuỗi âm cổ quái, như là niệm chú ngữ, tiếp theo, nó vừa ngẩng đầu, chân trước giơ lên, một trái cầu ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.