Chương 122: Không mang theo chút khói lửa của nhân gian
Mục Đan Phong
13/03/2014
Vòng qua một tòa Trúc lâu, xa xa thấy phía trước có một hàng rào tiểu viện, mà ở trước tiểu viện, lại có một vị nam tử áo trắng đang đứng. Mặt hướng về tiểu viện, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Long Phù Nguyệt mãnh liệt kinh hoàng khi vừa nhìn thấy bóng lưng nam tử này, tưởng Phượng Thiên Vũ đến. Nhưng đợi nàng tĩnh tâm nhìn kỹ, lại phát hiện cũng không phải.
Người nọ có mái tóc dài đen như mực, thẳng tới eo, mặc trên người một cổ áo bào trắng kiểu dáng kỳ cổ rộng thùng thình ở trong gió phần phật bay lượn, hai chân trần trụi đứng ở nơi đó, mặc dù chỉ là một bóng dáng, cũng đã tựa hồ đẹp một cách không vướng chút bụi trần. Bỗng nhiên, hắn cúi người xuống hơi hơi ho khan vài tiếng.
"Ủa, người kia là ai? Đứng ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ hắn là hâm mộ danh tiếng nên đến để cầu y ?"Trong nháy mắt này, trong lòng Long Phù Nguyệt hiện lên vô số nghi vấn.
Nhưng mà, còn chưa chờ nàng có phản ứng. Bạch y nhân kia bỗng nhiên giống như cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên quay đầu. Hắn thấy được lưng Long Phù Nguyệt tránh ở sau đại thụ, mà Long Phù Nguyệt cũng rốt cục thấy rõ mặt của hắn.
Đó là gương mặt tái nhợt dị thường, nhưng cũng dị thường phong thần tuấn lãng, nhìn qua ôn nhuận như ngọc, lại có một loại khí chất trầm tĩnh áp đảo tất cả, vẻ mặt hơi có chút cô đơn cùng cô tịch, một đôi mắt sáng lạnh lẽo như nước, đen như mực giống như một cái đầm sâu, nhìn không thấy đáy. . . . . .
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cảm giác một luồng sát khí tràn ra ở quanh mình, toàn thân nổi lên một trận run run không thể diễn tả ngơ ngác trừng mắt nhìn người kia. Nhìn vạt áo dài trắng như tuyết của người kia phất phơ, lướt trên ngọn cỏ, mây bay nước chảy lưu loát sinh động thản nhiên, không có bất kỳ trở ngại, nháy mắt đã đến trước mặt của mình!
Chỉ nhìn liếc mắt một cái như vậy, Long Phù Nguyệt đã hiểu được, vô luận là khinh công hay là võ công, người này đều vượt xa trên nàng. Gần như chính là khác nhau một trời một vực.
"Có lẽ, cũng chỉ có võ công của Phượng Thiên Vũ mới có thể cùng người này so cao thấp. . . . . ."
Trong lòng Long Phù Nguyệt bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm trong đầu như vậy. Nàng rút lui hai bước, mạnh mẽ bạo gan hỏi: "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai? Đến nơi đây là cầu y hỏi thuốc ?"
Ánh mắt người nọ cực kỳ lãnh mạc, lạnh lùng nhìn nàng, không nói một câu.
"Uy , tại sao ngươi không nói lời nào? Ngươi là tìm đến Nam Vực Quỷ Y đấy sao?"
Long Phù Nguyệt mãnh liệt kinh hoàng khi vừa nhìn thấy bóng lưng nam tử này, tưởng Phượng Thiên Vũ đến. Nhưng đợi nàng tĩnh tâm nhìn kỹ, lại phát hiện cũng không phải.
Người nọ có mái tóc dài đen như mực, thẳng tới eo, mặc trên người một cổ áo bào trắng kiểu dáng kỳ cổ rộng thùng thình ở trong gió phần phật bay lượn, hai chân trần trụi đứng ở nơi đó, mặc dù chỉ là một bóng dáng, cũng đã tựa hồ đẹp một cách không vướng chút bụi trần. Bỗng nhiên, hắn cúi người xuống hơi hơi ho khan vài tiếng.
"Ủa, người kia là ai? Đứng ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ hắn là hâm mộ danh tiếng nên đến để cầu y ?"Trong nháy mắt này, trong lòng Long Phù Nguyệt hiện lên vô số nghi vấn.
Nhưng mà, còn chưa chờ nàng có phản ứng. Bạch y nhân kia bỗng nhiên giống như cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên quay đầu. Hắn thấy được lưng Long Phù Nguyệt tránh ở sau đại thụ, mà Long Phù Nguyệt cũng rốt cục thấy rõ mặt của hắn.
Đó là gương mặt tái nhợt dị thường, nhưng cũng dị thường phong thần tuấn lãng, nhìn qua ôn nhuận như ngọc, lại có một loại khí chất trầm tĩnh áp đảo tất cả, vẻ mặt hơi có chút cô đơn cùng cô tịch, một đôi mắt sáng lạnh lẽo như nước, đen như mực giống như một cái đầm sâu, nhìn không thấy đáy. . . . . .
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cảm giác một luồng sát khí tràn ra ở quanh mình, toàn thân nổi lên một trận run run không thể diễn tả ngơ ngác trừng mắt nhìn người kia. Nhìn vạt áo dài trắng như tuyết của người kia phất phơ, lướt trên ngọn cỏ, mây bay nước chảy lưu loát sinh động thản nhiên, không có bất kỳ trở ngại, nháy mắt đã đến trước mặt của mình!
Chỉ nhìn liếc mắt một cái như vậy, Long Phù Nguyệt đã hiểu được, vô luận là khinh công hay là võ công, người này đều vượt xa trên nàng. Gần như chính là khác nhau một trời một vực.
"Có lẽ, cũng chỉ có võ công của Phượng Thiên Vũ mới có thể cùng người này so cao thấp. . . . . ."
Trong lòng Long Phù Nguyệt bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm trong đầu như vậy. Nàng rút lui hai bước, mạnh mẽ bạo gan hỏi: "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai? Đến nơi đây là cầu y hỏi thuốc ?"
Ánh mắt người nọ cực kỳ lãnh mạc, lạnh lùng nhìn nàng, không nói một câu.
"Uy , tại sao ngươi không nói lời nào? Ngươi là tìm đến Nam Vực Quỷ Y đấy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.