Chương 305: Không nên gọi ta là tiểu hài tử
Mục Đan Phong
14/03/2014
"Nha đầu, ngươi không thích hợp nha." Tiểu hồ ly uốn tại trong ngực của nàng, tìm một tư thế thoải mái nhất, hai ánh mắt xanh mượt nhìn Long Phù Nguyệt, hiện lên một tia không xác định.
"Thối hồ ly! Không được kêu ta nha đầu! Ta lạ ở chỗ nào đây? Ngươi nói thử xem." Long Phù Nguyệt cúi đầu liếc mắt nhìn nó.
"Hừ, hoàng đế lão nhân kia nói không giữ lời, rõ ràng nên phong ngươi làm chánh phi . Hiện tại lại đổi ý rồi, ngươi không phải nên rất tức giận sao?"
Long Phù Nguyệt thở dài, thản nhiên nói:
"Lão hoàng đế đây luôn luôn có mưu ma chước quỷ, ta đã sớm liệu đến. Hiện tại uy hiếp của nước Diêu Quang đã không còn, ông ta đương nhiên sẽ không còn cần dùng cổ thuật của ta nữa, không giết ta đã là may mắn, làm sao có tin tưởng ông ta sẽ phong ta làm chánh phi của Vũ Mao a? Nói sau, cho dù ông ta có phong ta chánh phi, hay sườn phi, ta cũng không thể gả cho hắn."
"Vì sao?"
"Bởi vì hắn là một tên phong lưu lang chạ, người mà ta muốn gả phải đối với ta là duy nhất . Bằng không hắn. . . . . ." Đầu óc của nàng lý bỗng nhiên trống rỗng, há miệng thở dốc nhưng không cách nào nói ra đượccái gì.
Trong lòng không khỏi cười khổ một cái: "Vẫn là nói không nên lời a, thật bá đạo, cổ thật là lợi hại ! Mụ mụ a, hành động bảo hộ nữ nhi đến nay thật sự làm con thảm quá. . . . . ."
"Bằng không hắn cái gì? Ta nói chủ nhân nghe, nói chuyện với ta, ngươi đừng nói một nửa được không?" Tiểu hồ ly vô cùng rất hiếu kỳ.
Long Phù Nguyệt nhẹ gõ nó một chút: "Tiểu hài tử không nên hỏi nhiều như vậy! Nói ngươi cũng sẽ không biết ."
Tiểu hồ ly rít một tiếng : "Không nên gọi ta là tiểu hài tử! Ta so với ngươi lớn hơn nhiều lắm!"
Long Phù Nguyệt sờ sờ đầu của nó, đem những đám lông dựng thẳng của nó, vuốt mềm xuồng, lành lạnh nói: "Ngươi bây giờ ngay cả hình người cũng chưa tu luyện ra , không phải tiểu hài tử là cái gì? Được rồi, ta mang ngươi đi dạo, trời đã sắp lạnh, chúng ta mua chút xiêm y qua mùa đông ."
Long Phù Nguyệt kiếp trước rất thích đi dạo phố, shopping, tuy rằng sau khi đi vào Thiên Tuyền Quốc cũng dạo phố qua một lần , nhưng khi đó trong túi quần không bao nhiêu tiền, đương nhiên không thể đùa tận hứng.
Hiện tại trong ngực của nàng đang có tấm ngân phiếu ngàn lượng , lại có thêm vàng nén, đương nhiên là muốn xài như thế nào liền xài như thế ấy, muốn đi dạo như thế nào cũng được. . . . . .
Toàn bộ cửa hiệu may mặc toàn bộ khách sạn lớn nhỏ ở Đô thành nàng gần như đều đi dạo một lần, mua mấy bộ quần áo nhìn qua rất đẹp.
"Thối hồ ly! Không được kêu ta nha đầu! Ta lạ ở chỗ nào đây? Ngươi nói thử xem." Long Phù Nguyệt cúi đầu liếc mắt nhìn nó.
"Hừ, hoàng đế lão nhân kia nói không giữ lời, rõ ràng nên phong ngươi làm chánh phi . Hiện tại lại đổi ý rồi, ngươi không phải nên rất tức giận sao?"
Long Phù Nguyệt thở dài, thản nhiên nói:
"Lão hoàng đế đây luôn luôn có mưu ma chước quỷ, ta đã sớm liệu đến. Hiện tại uy hiếp của nước Diêu Quang đã không còn, ông ta đương nhiên sẽ không còn cần dùng cổ thuật của ta nữa, không giết ta đã là may mắn, làm sao có tin tưởng ông ta sẽ phong ta làm chánh phi của Vũ Mao a? Nói sau, cho dù ông ta có phong ta chánh phi, hay sườn phi, ta cũng không thể gả cho hắn."
"Vì sao?"
"Bởi vì hắn là một tên phong lưu lang chạ, người mà ta muốn gả phải đối với ta là duy nhất . Bằng không hắn. . . . . ." Đầu óc của nàng lý bỗng nhiên trống rỗng, há miệng thở dốc nhưng không cách nào nói ra đượccái gì.
Trong lòng không khỏi cười khổ một cái: "Vẫn là nói không nên lời a, thật bá đạo, cổ thật là lợi hại ! Mụ mụ a, hành động bảo hộ nữ nhi đến nay thật sự làm con thảm quá. . . . . ."
"Bằng không hắn cái gì? Ta nói chủ nhân nghe, nói chuyện với ta, ngươi đừng nói một nửa được không?" Tiểu hồ ly vô cùng rất hiếu kỳ.
Long Phù Nguyệt nhẹ gõ nó một chút: "Tiểu hài tử không nên hỏi nhiều như vậy! Nói ngươi cũng sẽ không biết ."
Tiểu hồ ly rít một tiếng : "Không nên gọi ta là tiểu hài tử! Ta so với ngươi lớn hơn nhiều lắm!"
Long Phù Nguyệt sờ sờ đầu của nó, đem những đám lông dựng thẳng của nó, vuốt mềm xuồng, lành lạnh nói: "Ngươi bây giờ ngay cả hình người cũng chưa tu luyện ra , không phải tiểu hài tử là cái gì? Được rồi, ta mang ngươi đi dạo, trời đã sắp lạnh, chúng ta mua chút xiêm y qua mùa đông ."
Long Phù Nguyệt kiếp trước rất thích đi dạo phố, shopping, tuy rằng sau khi đi vào Thiên Tuyền Quốc cũng dạo phố qua một lần , nhưng khi đó trong túi quần không bao nhiêu tiền, đương nhiên không thể đùa tận hứng.
Hiện tại trong ngực của nàng đang có tấm ngân phiếu ngàn lượng , lại có thêm vàng nén, đương nhiên là muốn xài như thế nào liền xài như thế ấy, muốn đi dạo như thế nào cũng được. . . . . .
Toàn bộ cửa hiệu may mặc toàn bộ khách sạn lớn nhỏ ở Đô thành nàng gần như đều đi dạo một lần, mua mấy bộ quần áo nhìn qua rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.