Chương 192: Không phải ta muốn tìm kiếm ôm ấp
Mục Đan Phong
13/03/2014
Thái tử cau chặt mày, cả giận nói: "Rất không quy củ! Phụ hoàng, cho nha đầu này một ít giáo huấn!"
Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn thái tử liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Đại ca, quận chúa cũng chỉ là đang giúp vui. Đây vốn chính là tiệc thân mật, để cho phụ hoàng cười một cái cũng tốt.
Lão hoàng đế lúc đầu cũng bị tiếng hát này của Long Phù Nguyệt làm kinh sợ, nhưng nghe đến nàng can đảm ca, khiêu vũ quái dị, không khỏi thất thanh cười ha hả. Ha ha, nha đầu kia tuyệt đối là bảo vật trong bảo khố, thời thời khắc khắc đều có mới mẻ đa dạng hẳn lên.
Ông khoát khoát tay áo: "Lão đại, đừng quá so đo, nha đầu kia rất thú vị . Huống chi nàng đang uống rượu say. . . . . .
Các quan viên cũng là xem sắc mặt đón ý gió của chủ nhân, thấy lão hoàng đế cũng không có ý tứ muốn ngăn cản, rõ ràng ầm ầm khen hay.
Có người trầm trồ khen ngợi, Long Phù Nguyệt hoàn toàn dâng trào, ở trên bàn vừa nhảy vừa ca, hát càng thêm hăng say:
Ta là một con chim nho nhỏ
Muốn bay bay bay bay, mà bay không cao
Ta tìm tìm kiếm kiếm tìm tìm kiếm kiếm một vòng ôm ấm áp
Yêu cầu như thế có tính rất cao không
Có đôi khi ta cảm thấy được từ mình giống một chim nhỏ nhỏ
Muốn bay lại thế nào cũng bay không cao
Có lẽ có một ngày ta đậu lên đầu cành
Lại trở thành mục tiêu thợ săn
Ta bay lên trời xanh mới phát hiện chính mình
Từ nay về sau không chỗ nương tựa. . . . . .
Nàng là dùng âm điệu Phượng Hoàng truyền kỳ hát ra, tuy rằng cùng tiếng ca Phượng Hoàng truyền kỳ quả thực không thể nào so sánh nổi, nhưng nàng nhiệt huyết sôi trào, hát dị thường ra sức, khàn cả giọng , cũng là có một ẩn ý khác. . . . . .
Hát phải cao hứng , nàng bỗng nhiên từ trên không lộn ngược một cái ra sau, nhưng rốt cuộc do uống quá nhiều rượu, một cái chân đứng không vững, rầm một tiếng rớt xuống đất.
Choáng váng chóng mặt ở bên trong, nàng tựa hồ cảm thấy ngã vào một vòng tay ấm áp, nàng cười híp mắt vươn tay giữ lấy khuôn mặt tuấn tú đang lắc lư trước mắt sờ soạng: "Tiểu Vũ Mao sư huynh, ngực của ngươi không —— Không phải ta muốn tìm kiếm một vòng tay . . . . . . Ha ha, không phải a. . . . . ." Đầu nghiêng một cái, rốt cục vù vù ngủ say.
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ tối sầm, ôm nàng đối với lão hoàng đế thi lễ: "Phụ hoàng, nàng hoàn toàn say, hiện tại đi khu hoa viên đó( tức là hoàng đế ban cho Long Phù Nguyệt nơi ở ) sợ là không ổn, nhi thần trước tiên đem nàng mang về phủ, ngày mai nhi thần sẽ để nàng quay về phủ đệ mà phụ hoàng ban tặng."
Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn thái tử liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Đại ca, quận chúa cũng chỉ là đang giúp vui. Đây vốn chính là tiệc thân mật, để cho phụ hoàng cười một cái cũng tốt.
Lão hoàng đế lúc đầu cũng bị tiếng hát này của Long Phù Nguyệt làm kinh sợ, nhưng nghe đến nàng can đảm ca, khiêu vũ quái dị, không khỏi thất thanh cười ha hả. Ha ha, nha đầu kia tuyệt đối là bảo vật trong bảo khố, thời thời khắc khắc đều có mới mẻ đa dạng hẳn lên.
Ông khoát khoát tay áo: "Lão đại, đừng quá so đo, nha đầu kia rất thú vị . Huống chi nàng đang uống rượu say. . . . . .
Các quan viên cũng là xem sắc mặt đón ý gió của chủ nhân, thấy lão hoàng đế cũng không có ý tứ muốn ngăn cản, rõ ràng ầm ầm khen hay.
Có người trầm trồ khen ngợi, Long Phù Nguyệt hoàn toàn dâng trào, ở trên bàn vừa nhảy vừa ca, hát càng thêm hăng say:
Ta là một con chim nho nhỏ
Muốn bay bay bay bay, mà bay không cao
Ta tìm tìm kiếm kiếm tìm tìm kiếm kiếm một vòng ôm ấm áp
Yêu cầu như thế có tính rất cao không
Có đôi khi ta cảm thấy được từ mình giống một chim nhỏ nhỏ
Muốn bay lại thế nào cũng bay không cao
Có lẽ có một ngày ta đậu lên đầu cành
Lại trở thành mục tiêu thợ săn
Ta bay lên trời xanh mới phát hiện chính mình
Từ nay về sau không chỗ nương tựa. . . . . .
Nàng là dùng âm điệu Phượng Hoàng truyền kỳ hát ra, tuy rằng cùng tiếng ca Phượng Hoàng truyền kỳ quả thực không thể nào so sánh nổi, nhưng nàng nhiệt huyết sôi trào, hát dị thường ra sức, khàn cả giọng , cũng là có một ẩn ý khác. . . . . .
Hát phải cao hứng , nàng bỗng nhiên từ trên không lộn ngược một cái ra sau, nhưng rốt cuộc do uống quá nhiều rượu, một cái chân đứng không vững, rầm một tiếng rớt xuống đất.
Choáng váng chóng mặt ở bên trong, nàng tựa hồ cảm thấy ngã vào một vòng tay ấm áp, nàng cười híp mắt vươn tay giữ lấy khuôn mặt tuấn tú đang lắc lư trước mắt sờ soạng: "Tiểu Vũ Mao sư huynh, ngực của ngươi không —— Không phải ta muốn tìm kiếm một vòng tay . . . . . . Ha ha, không phải a. . . . . ." Đầu nghiêng một cái, rốt cục vù vù ngủ say.
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ tối sầm, ôm nàng đối với lão hoàng đế thi lễ: "Phụ hoàng, nàng hoàn toàn say, hiện tại đi khu hoa viên đó( tức là hoàng đế ban cho Long Phù Nguyệt nơi ở ) sợ là không ổn, nhi thần trước tiên đem nàng mang về phủ, ngày mai nhi thần sẽ để nàng quay về phủ đệ mà phụ hoàng ban tặng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.