Chương 724: Khúc mắc
Mục Đan Phong
24/06/2014
Hơn nữa mỗi lần đi ra đều đem nàng che phủ giống như cái bánh chưng.
Ngoài hai con mắt, toàn bộ mọi thứ còn lại đều băng bó kín mít. E sợ nàng lại bị phong hàn.
Long Phù Nguyệt ôm đầu ai thán.
Đại Vũ Mao này, lúc nghĩ nàng là công chúa thực, một cước đá văng nàng đến khách điếm gió lùa mát mẻ bốn phía.
Khi đó tại sao không nói sản phụ không thể gặp gió đi?
Chậc chậc, thật đúng là hai tiêu chuẩn khác biệt mà.
Phượng Thiên Vũ ngoài lúc vào triều, còn lại đều dính sát ở bên cạnh nàng, chuyện gì cũng đều tự tay làm, ban đêm đương nhiên cũng túc trực ở nơi này của nàng.
Nhưng bởi vì bận tâm đến thân thể của nàng, mỗi đêm cũng chỉ ôm nàng đi vào giấc ngủ. . . . . .
Như vậy điều dưỡng suốt gần một tháng, sắc mặt Long Phù Nguyệt đã trở lại vẻ khỏe mạnh hồng hào như trước.
Làn da non mịn bóng bẩy gần như có thể búng ra nước. Lại dư thừa sức sống giống như cục cưng khỏe mạnh.
Mấy ngày nay Long Phù Nguyệt bỗng nhiên buồn bực.
Mấy ngày nay, buổi tối mỗi ngày Phượng Thiên Vũ đều ôm nàng ngủ, nhưng chỉ là danh phù kỳ thực ngủ, hoàn toàn không làm gì khác. . . . . .
Nàng bỗng nhiên thực hoài nghi sức quyến rũ của bản thân.
Đại Vũ Mao này không phải đã cấm dục hơn nửa năm sao?
Tại sao. . . . . . Tại sao hắn ôm mình, cũng có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như vậy?
Hắn trước kia không phải thực phong lưu sao? Gần như mỗi ngày không rời nữ nhân, vậy bây giờ đã xảy ra chuyện gì?
Là chê mình mập, không có sức quyến rũ rồi?
Hay là hắn —— Nghẹn thờì gian quá dài, nên không được. . . . . .
A a a a a a a a a a a, nàng cảm giác mình muốn điên mất.
Mỗi ngày buổi tối oa ở trong ngực của hắn, cả đầu toàn tư tưởng tình dục, lại chỉ có thể lấy hắn làm gối ôm để gối đầu, hoặc trộm vài cái hôn mà thôi.
Khi nào thì người này biến thành Liễu Hạ Huệ rồi?
Hay là —— Hắn đã tìm được con đường khác để giải nhiệt. . . . . .
Long Phù Nguyệt cảm giác nếu cứ còn tiếp tục như vậy, chính mình phải đổi thành nữ sắc sói mất. Nàng muốn ăn đại Vũ Mao đã lâu rồi. . . . . .
Tròn tháng rồi, nàng rốt cục đã đủ một tháng.
Vù, tại sao những lời này lại nghe không được tự nhiên như vậy?
Quên đi, mặc kệ hắn, dù sao mình rốt cục đã ra khỏi tháng, về sau có thể tự do hoạt động.
Ngoài hai con mắt, toàn bộ mọi thứ còn lại đều băng bó kín mít. E sợ nàng lại bị phong hàn.
Long Phù Nguyệt ôm đầu ai thán.
Đại Vũ Mao này, lúc nghĩ nàng là công chúa thực, một cước đá văng nàng đến khách điếm gió lùa mát mẻ bốn phía.
Khi đó tại sao không nói sản phụ không thể gặp gió đi?
Chậc chậc, thật đúng là hai tiêu chuẩn khác biệt mà.
Phượng Thiên Vũ ngoài lúc vào triều, còn lại đều dính sát ở bên cạnh nàng, chuyện gì cũng đều tự tay làm, ban đêm đương nhiên cũng túc trực ở nơi này của nàng.
Nhưng bởi vì bận tâm đến thân thể của nàng, mỗi đêm cũng chỉ ôm nàng đi vào giấc ngủ. . . . . .
Như vậy điều dưỡng suốt gần một tháng, sắc mặt Long Phù Nguyệt đã trở lại vẻ khỏe mạnh hồng hào như trước.
Làn da non mịn bóng bẩy gần như có thể búng ra nước. Lại dư thừa sức sống giống như cục cưng khỏe mạnh.
Mấy ngày nay Long Phù Nguyệt bỗng nhiên buồn bực.
Mấy ngày nay, buổi tối mỗi ngày Phượng Thiên Vũ đều ôm nàng ngủ, nhưng chỉ là danh phù kỳ thực ngủ, hoàn toàn không làm gì khác. . . . . .
Nàng bỗng nhiên thực hoài nghi sức quyến rũ của bản thân.
Đại Vũ Mao này không phải đã cấm dục hơn nửa năm sao?
Tại sao. . . . . . Tại sao hắn ôm mình, cũng có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như vậy?
Hắn trước kia không phải thực phong lưu sao? Gần như mỗi ngày không rời nữ nhân, vậy bây giờ đã xảy ra chuyện gì?
Là chê mình mập, không có sức quyến rũ rồi?
Hay là hắn —— Nghẹn thờì gian quá dài, nên không được. . . . . .
A a a a a a a a a a a, nàng cảm giác mình muốn điên mất.
Mỗi ngày buổi tối oa ở trong ngực của hắn, cả đầu toàn tư tưởng tình dục, lại chỉ có thể lấy hắn làm gối ôm để gối đầu, hoặc trộm vài cái hôn mà thôi.
Khi nào thì người này biến thành Liễu Hạ Huệ rồi?
Hay là —— Hắn đã tìm được con đường khác để giải nhiệt. . . . . .
Long Phù Nguyệt cảm giác nếu cứ còn tiếp tục như vậy, chính mình phải đổi thành nữ sắc sói mất. Nàng muốn ăn đại Vũ Mao đã lâu rồi. . . . . .
Tròn tháng rồi, nàng rốt cục đã đủ một tháng.
Vù, tại sao những lời này lại nghe không được tự nhiên như vậy?
Quên đi, mặc kệ hắn, dù sao mình rốt cục đã ra khỏi tháng, về sau có thể tự do hoạt động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.