Chương 120: Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cùng thân mình cũng là càng ngày càng phấn nộn. . .
Mục Đan Phong
12/03/2014
Thật không nghĩ đến phương pháp huấn luyện của lão nhân này cực kỳ cá biệt, đầu tiên ông ta dạy cho nàng pháp môn Luyện Khí đơn giản, sau đó ở một thôn trang gần đó mua một con dê nhỏ bảo nàng ôm, hơn nữa trừ bỏ buổi tối ngủ, không thể rời tay. Làm hại nàng mỗi ngày toàn thân trên dưới đều là mùi dê, cách xa ba trượng liền có thể hun chạy một đám người.
Như vậy còn không tính, ông ta còn muốn nàng ôm con cừu nhỏ chạy nhảy, bởi vì hai người vẫn là ở dọc đường, cho nên trên người vô tình đi dạo trên núi cao thường thường sẽ thấy một cảnh tượng đáng ngạc nhiên như thế này. Phía trước một lão nhân gia đầu tóc bạc phơ, lão nhân bước đi như bay, phía sau là một cô gái vóc dáng thấp bé ôm một con dê gần như liều mạng đuổi theo. . . . . .
Long Phù Nguyệt hô to mắc mưu, nàng thật sự không nghĩ tới ông lão nhìn qua luôn cười tủm tỉm này, đối đãi với việc luyện công của đồ đệ lại sẽ khắc nghiệt như thế, thì ra muốn có được một thân khinh công nhìn qua phiêu phiêu thoát tục, lại không dễ dàng như thế!
Nàng cũng vài lần muốn chạy trốn, nhưng mỗi lần đều đã bị ông ấy bắt trở lại, mà trừng phạt của ông ta gần như có thể xưng là khủng bố , ông ta sẽ đem nàng trực tiếp ném vào khe sâu bốn phía đều là vách núi đen, để cho nàng tự mình bò lên. . . . .
Trải qua vô số giáo huấn rơi mặt mũi bầm dập, thân mình Long Phù Nguyệt cũng càng ngày càng linh hoạt, ngay từ đầu nàng bị ném vách núi đen cần hai ngày mới có thể leo ra. Về sau, hơn một canh giờ có thể dễ dàng chạy tới . . . . . .
Long Phù Nguyệt vốn dĩ còn có sự dẻo dai, mà lão nhân này lại có thể cho nàng một tương lai tuyệt đẹp, ở dưới tình huống có chạy cũng trốn không thoát này, ý niệm chạy trốn trong đầu của Long Phù Nguyệt đã chết, khắc khổ tu luyện, cho nên ở lúc ban đầu mệt mỏi muốn chết, sau này nàng thế nhưng cũng chầm chậm thích ứng cuộc sống như thế. . . . . . .
Trên chân, trên tay mạch máu nổi lên lần lượt, vết sẹo cùng vết chai kết liễu một tầng rồi lại một tầng, may mắn lão nhân này tuy rằng thuốc tăng trưởng công lực không có, nhưng biện pháp mỹ dung dưỡng nhan có thật không ít. Trên tay trên chân Long Phù Nguyệt, khi bị vết thương trầy sướt, sau khi xoa một lớp thuốc mỡ kì quái ông ta đưa, ngày hôm sau liền có thể biến mất vô tung, tuy rằng tu luyện thật sự rất vất vả, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cùng thân mình cũng càng ngày càng phấn nộn. . . . . .
Trong hai năm này, lão nhân này mang theo nàng lang bạc kỳ hồ, chưa bao giờ sẽ ở bất kỳ một địa phương nào nghỉ ngơi quá mười ngày. Thân thể của nàng trong lúc vô tình cũng càng ngày càng linh hoạt, sau đó nàng rốt cục cũng ném con dê đã béo phì kia đi, khi hành tẩu cũng có thể thân nhẹ như chim yến .
Như vậy còn không tính, ông ta còn muốn nàng ôm con cừu nhỏ chạy nhảy, bởi vì hai người vẫn là ở dọc đường, cho nên trên người vô tình đi dạo trên núi cao thường thường sẽ thấy một cảnh tượng đáng ngạc nhiên như thế này. Phía trước một lão nhân gia đầu tóc bạc phơ, lão nhân bước đi như bay, phía sau là một cô gái vóc dáng thấp bé ôm một con dê gần như liều mạng đuổi theo. . . . . .
Long Phù Nguyệt hô to mắc mưu, nàng thật sự không nghĩ tới ông lão nhìn qua luôn cười tủm tỉm này, đối đãi với việc luyện công của đồ đệ lại sẽ khắc nghiệt như thế, thì ra muốn có được một thân khinh công nhìn qua phiêu phiêu thoát tục, lại không dễ dàng như thế!
Nàng cũng vài lần muốn chạy trốn, nhưng mỗi lần đều đã bị ông ấy bắt trở lại, mà trừng phạt của ông ta gần như có thể xưng là khủng bố , ông ta sẽ đem nàng trực tiếp ném vào khe sâu bốn phía đều là vách núi đen, để cho nàng tự mình bò lên. . . . .
Trải qua vô số giáo huấn rơi mặt mũi bầm dập, thân mình Long Phù Nguyệt cũng càng ngày càng linh hoạt, ngay từ đầu nàng bị ném vách núi đen cần hai ngày mới có thể leo ra. Về sau, hơn một canh giờ có thể dễ dàng chạy tới . . . . . .
Long Phù Nguyệt vốn dĩ còn có sự dẻo dai, mà lão nhân này lại có thể cho nàng một tương lai tuyệt đẹp, ở dưới tình huống có chạy cũng trốn không thoát này, ý niệm chạy trốn trong đầu của Long Phù Nguyệt đã chết, khắc khổ tu luyện, cho nên ở lúc ban đầu mệt mỏi muốn chết, sau này nàng thế nhưng cũng chầm chậm thích ứng cuộc sống như thế. . . . . . .
Trên chân, trên tay mạch máu nổi lên lần lượt, vết sẹo cùng vết chai kết liễu một tầng rồi lại một tầng, may mắn lão nhân này tuy rằng thuốc tăng trưởng công lực không có, nhưng biện pháp mỹ dung dưỡng nhan có thật không ít. Trên tay trên chân Long Phù Nguyệt, khi bị vết thương trầy sướt, sau khi xoa một lớp thuốc mỡ kì quái ông ta đưa, ngày hôm sau liền có thể biến mất vô tung, tuy rằng tu luyện thật sự rất vất vả, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cùng thân mình cũng càng ngày càng phấn nộn. . . . . .
Trong hai năm này, lão nhân này mang theo nàng lang bạc kỳ hồ, chưa bao giờ sẽ ở bất kỳ một địa phương nào nghỉ ngơi quá mười ngày. Thân thể của nàng trong lúc vô tình cũng càng ngày càng linh hoạt, sau đó nàng rốt cục cũng ném con dê đã béo phì kia đi, khi hành tẩu cũng có thể thân nhẹ như chim yến .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.