Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 292: Lần này ta thiếu chút nữa lại chết vưởng rồi!

Mục Đan Phong

14/03/2014

Con Cổ Long kia tựa hồ không cam lòng mỹ thực đến miệng cứ đào tẩu như vậy, rống lớn một tiếng, lại muốn nhào đầu về phía trước. Tiếng sáo kia lại hợp thời vang lên.

Con Cổ Long tựa hồ đối với tiếng sáo này có chút kiêng kị, Đại Đầu lắc lắc dao động, ánh sáng trong đôi mắt màu xám quang mang chớp đảo không chừng. Có chút do dự. . . . . .

Cũng trong lúc nó đang ngây người một lúc, Long Phù Nguyệt kéo Trương Vân Long lại ẩn vào trong sương mù dày đặc.

Một thanh âm già nua đầy giận dữ bỗng nhiên vang lên: "Cổ Nhược, ngươi lại phá hư chuyện tốt của ta !"

Một tiếng huýt sáo cổ quái đột nhiên truyền tới. Cổ Long kia phảng phất là nhận được chỉ lệnh, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, truy tìm tung tích của hai người Long Phù Nguyệt.

Trương Vân Long bị thương rất nặng, đã hôn mê bất tỉnh. Thân mình hắn cao lớn , Long Phù Nguyệt đã dùng hết tất cả các khí lực, mới lôi kéo được hắn , ở trong sương mù dày đặc liều mạng chạy trốn.

Nàng vừa mới đi vội mấy chục bước, trước mắt bóng trắng chợt lóe, nàng thu chân không kịp, đánh vào trên người của hắn. Lần này trước mắt nàng sao xẹt chim nhỏ bay loạn, một hơi suýt nữa không thở nổi.



Nàng chấn động, nghĩ đến lại bị con Cổ Long kia chặn đứng, không chút nghĩ ngợi, vung kiếm lên, miệng hô to: "Ta liều mạng với ngươi!"

Một kiếm này của nàng đâm vào khoảng không, cổ tay lại bị người bắt lấy: "Phù Nguyệt, là ta!"

Thanh âm rất quen thuộc ! Long Phù Nguyệt nháy mắt ngây người, trước mắt nàng là sương mù dày đặc đến mức không thể nhìn thấy gì cả, làm cho nàng không nhìn thấy bóng người mới tới, chỉ thấy một cái bóng trắng mơ hồ

Cũng trong lúc nàng đang ngây người, người nọ vung tay kéo mạnh, Long Phù Nguyệt đã ở trong lồng ngực ấm của hắn. Mà Trương Vân Long trên lưng Long Phù Nguyệt lại tát một tiếng rơi trên mặt đất.

"Tốt rồi, tốt rồi, không có việc gì . Không có việc gì . Là ta. Phù Nguyệt, là ta."

Bên tai thanh âm quen thuộc cùng mùi hương thoang thoảng đặc thù trên thân thể người nọ, làm cho Long Phù Nguyệt cứng ngắc đứng ở nơi đó, nàng mở to hai mắt muốn nhìn kỹ nhìn hắn, nhưng cái gì cũng thấy không rõ.

Nàng bỗng nhiên wow một tiếng khóc lên: "Đại Vũ Mao, ngươi là tên hỗn đản! Ta nói đi theo ngươi, ngươi không cho ta đi theo, lần này ta thiếu chút nữa lại vất vưởng rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Ngợm Cổ Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook