Chương 527: Lão nương cũng là tổ sư thích chơi cảnh ảo
Mục Đan Phong
19/03/2014
“n. . . . . . n công, sao ngươi lại ở đây? Ta nhớ chúng ta đi hai hướng. . . . . .” Hoa Tích Nguyệt lần đầu tiên có chút cà lăm. Lông màu hồng trên mặt càng lúc càng đậm.
Trong đôi mắt bình thản của Cổ Nhược hiện vẻ dịu dàng: “Ta lo lắng cho ngươi, cho nên tới đây xem ngươi.”
“A?” Hoa Tích Nguyệt há to miệng, nửa ngày không thể nói.
Nó —— Nó không nghe lầm chứ? ! n công lại quan tâm nó!
Ô ô ô, từ sau khi nó xuyên qua đến giờ, chưa từng thấy Cổ Nhược dịu dàng như vậy bao giờ.
Nó chớp chớp đôi mắt , nhẹ nhàng như nước, trong như thủy tinh màu tím.
“Tích Nguyệt, ngươi choáng váng sao?” Cổ Nhược buồn cười nhìn nó, lấy ngón trỏ gõ trên đầu nó.
Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy một trận tê dại từ hành động hắn khuếch tán trong thân thể, nhanh chóng truyền khắp tứ chi bách. May mắn hồ ly đỏ mặt người ta nhìn không thấy, bằng không nhất định mắc cỡ chết đi được.
Nó ngước mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “n công, ngươi có thể ôm ta một cái không?”
Cổ Nhược thở dài, xoay người bế nó lên. Đi thẳng về phía trước.
Hoa Tích Nguyệt xoay người trong ngực của hắn, trong lòng giống như được ăn vô số mật đường, ngọt ngào nói không nên lời .
Vù, thế này giống như thời điểm nó cùng hắn lần đầu quen biết, hòang hôn mỗi ngày, hắn đều đã ôm nó đi tản bộ bên Tây Hồ. Ánh mặt trời chiều đổ bóng lên một người một hồ ly. Khung cảnh ấm áp lúc đó cho đến tận bây giờ nó vẫn không quên.
Nó híp ánh mắt, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Ai, hồi ức ấm áp như vậy, nó thật không nỡ rời đi. . . . . .
Cổ Nhược ôm nó, trong mắt hiện lên một tia sáng, tay vỗ nhẹ vào con hồ ly trong lòng, bàn tay vốn trắng nõn biến thành màu xám , chậm rãi vươn tới cổ Hoa Tích Nguyệt. . . . . .
Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt màu tím nhíu lại như một mảnh trăng khuyết: “Tiểu tử đáng chết, dám giả mạo ân công nhà ta? !”
‘ Cổ Nhược ’ đột ngột sửng sốt, trong một giây phút, một tia màu tím chạy qua mắt, Đôi mắt của ‘ Cổ Nhược ’ đột nhiên co rút lại, trong ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc, thân mình run bần bật, té trên mặt đất.
Mà Hoa Tích Nguyệt nhảy ra khỏi lòng hắn, đôi mắt màu tím tràn đầy đắc ý: “Tiểu tử thối, lão nương là tổ sư thích chơi cảnh ảo, dám dùng mấy trò này lừa ta, ngươi vẫn chưa đủ công phu!”
Trong đôi mắt bình thản của Cổ Nhược hiện vẻ dịu dàng: “Ta lo lắng cho ngươi, cho nên tới đây xem ngươi.”
“A?” Hoa Tích Nguyệt há to miệng, nửa ngày không thể nói.
Nó —— Nó không nghe lầm chứ? ! n công lại quan tâm nó!
Ô ô ô, từ sau khi nó xuyên qua đến giờ, chưa từng thấy Cổ Nhược dịu dàng như vậy bao giờ.
Nó chớp chớp đôi mắt , nhẹ nhàng như nước, trong như thủy tinh màu tím.
“Tích Nguyệt, ngươi choáng váng sao?” Cổ Nhược buồn cười nhìn nó, lấy ngón trỏ gõ trên đầu nó.
Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy một trận tê dại từ hành động hắn khuếch tán trong thân thể, nhanh chóng truyền khắp tứ chi bách. May mắn hồ ly đỏ mặt người ta nhìn không thấy, bằng không nhất định mắc cỡ chết đi được.
Nó ngước mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “n công, ngươi có thể ôm ta một cái không?”
Cổ Nhược thở dài, xoay người bế nó lên. Đi thẳng về phía trước.
Hoa Tích Nguyệt xoay người trong ngực của hắn, trong lòng giống như được ăn vô số mật đường, ngọt ngào nói không nên lời .
Vù, thế này giống như thời điểm nó cùng hắn lần đầu quen biết, hòang hôn mỗi ngày, hắn đều đã ôm nó đi tản bộ bên Tây Hồ. Ánh mặt trời chiều đổ bóng lên một người một hồ ly. Khung cảnh ấm áp lúc đó cho đến tận bây giờ nó vẫn không quên.
Nó híp ánh mắt, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Ai, hồi ức ấm áp như vậy, nó thật không nỡ rời đi. . . . . .
Cổ Nhược ôm nó, trong mắt hiện lên một tia sáng, tay vỗ nhẹ vào con hồ ly trong lòng, bàn tay vốn trắng nõn biến thành màu xám , chậm rãi vươn tới cổ Hoa Tích Nguyệt. . . . . .
Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt màu tím nhíu lại như một mảnh trăng khuyết: “Tiểu tử đáng chết, dám giả mạo ân công nhà ta? !”
‘ Cổ Nhược ’ đột ngột sửng sốt, trong một giây phút, một tia màu tím chạy qua mắt, Đôi mắt của ‘ Cổ Nhược ’ đột nhiên co rút lại, trong ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc, thân mình run bần bật, té trên mặt đất.
Mà Hoa Tích Nguyệt nhảy ra khỏi lòng hắn, đôi mắt màu tím tràn đầy đắc ý: “Tiểu tử thối, lão nương là tổ sư thích chơi cảnh ảo, dám dùng mấy trò này lừa ta, ngươi vẫn chưa đủ công phu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.