Chương 450: Môi của ngươi là chuyện gì xảy ra
Mục Đan Phong
14/03/2014
Ánh mắt của nàng ấy si ngốc nhìn Phượng Thiên Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có một tia đỏ ửng.
Cũng nói không rõ là sao lại thế này, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim ‘lộp bộp’ nhảy dựng, nhịn không được ho một tiếng.
Tay Lục Nhi run lên, cây quạt thất thủ rơi trên mặt đất.
Nàng mặt đỏ tai hồng, cuống quít đứng lên, cuống quýt giải thích: “Tiểu —— Tiểu thư, người, người đã đến rồi. À, nô tỳ thấy Cửu vương gia bệnh trầm trọng như thế, mà bên người cũng không có người chăm sóc, cho nên, cho nên liền tự chủ trương lưu lại……”
Những lời này nàng ta nói lắp bắp, hiển nhiên trong lòng có mờ ám.
Long Phù Nguyệt thở dài một hơi. Nàng biết Phượng Thiên Vũ này, thần khí khác người, cùng với gương mặt tuấn tú đến nhân thần đều căm phẫn, lại không nghĩ rằng ngay cả nha đầu của mình cũng bị dụ dỗ.
Xem vẻ mặt háo sắc của nha đầu kia, ôi, thật sự làm cho nàng cảm giác quá mất mặt.
“Quên đi, ngươi đi ra ngoài trước đi. Đem cho hắn thêm một chén cháo.”
Lục Nhi đáp ứng một tiếng, quýnh lên rời đi.
Long Phù Nguyệt không khỏi liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Người này bình thường ngủ so với con thỏ còn muốn tỉnh ngủ hơn, hôm nay tại sao lại ngủ mê say như vậy?
Hay là —— Hắn lại hôn mê tiếp?
Bước vội đi đến trước giường của hắn, lấy tay thử một chút hô hấp của hắn. Sắc mặt không khỏi tái đi.
Lại không thở!
Gần như không kịp suy nghĩ, nàng liền cúi đầu xuống, muốn tiếp tục dùng hô hấp nhân tạo cho hắn.
Hít một ngụm khí thật to, môi vừa mới chạm vào bờ môi của hắn, lại phát hiện môi của hắn dĩ nhiên là ấm áp.
Mà đôi mắt của hắn cũng không biết mở khi nào, chìm đen giống như lốc xoáy, đang tràn đầy ý cười nhìn nàng.
Long Phù Nguyệt suýt nữa trực tiếp nhảy dựng.
Một hơi dấu ở trong cổ họng, lên không nổi lại không thể nuốt xuống. Liên tiếp lui về phía sau vài bước, mới ấp úng nói: “Ngươi…… Thì ra ngươi cũng không có ngất. Như vậy cũng tốt. Như vậy cũng tốt.”
Không biết sao, thế nhưng nhớ lại giấc mộng kia, mặt càng đỏ hơn.
Phượng Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Yên tâm, thương thế của ta tốt hơn nhiều rồi.”
Nhìn nàng một lần nữa, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ: “Môi của nàng đã xảy ra chuyện gì?”
Long Phù Nguyệt sửng sốt, thế này mới nhớ tới chính ngoài miệng mình còn có một ít vết bỏng.
Cũng nói không rõ là sao lại thế này, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim ‘lộp bộp’ nhảy dựng, nhịn không được ho một tiếng.
Tay Lục Nhi run lên, cây quạt thất thủ rơi trên mặt đất.
Nàng mặt đỏ tai hồng, cuống quít đứng lên, cuống quýt giải thích: “Tiểu —— Tiểu thư, người, người đã đến rồi. À, nô tỳ thấy Cửu vương gia bệnh trầm trọng như thế, mà bên người cũng không có người chăm sóc, cho nên, cho nên liền tự chủ trương lưu lại……”
Những lời này nàng ta nói lắp bắp, hiển nhiên trong lòng có mờ ám.
Long Phù Nguyệt thở dài một hơi. Nàng biết Phượng Thiên Vũ này, thần khí khác người, cùng với gương mặt tuấn tú đến nhân thần đều căm phẫn, lại không nghĩ rằng ngay cả nha đầu của mình cũng bị dụ dỗ.
Xem vẻ mặt háo sắc của nha đầu kia, ôi, thật sự làm cho nàng cảm giác quá mất mặt.
“Quên đi, ngươi đi ra ngoài trước đi. Đem cho hắn thêm một chén cháo.”
Lục Nhi đáp ứng một tiếng, quýnh lên rời đi.
Long Phù Nguyệt không khỏi liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Người này bình thường ngủ so với con thỏ còn muốn tỉnh ngủ hơn, hôm nay tại sao lại ngủ mê say như vậy?
Hay là —— Hắn lại hôn mê tiếp?
Bước vội đi đến trước giường của hắn, lấy tay thử một chút hô hấp của hắn. Sắc mặt không khỏi tái đi.
Lại không thở!
Gần như không kịp suy nghĩ, nàng liền cúi đầu xuống, muốn tiếp tục dùng hô hấp nhân tạo cho hắn.
Hít một ngụm khí thật to, môi vừa mới chạm vào bờ môi của hắn, lại phát hiện môi của hắn dĩ nhiên là ấm áp.
Mà đôi mắt của hắn cũng không biết mở khi nào, chìm đen giống như lốc xoáy, đang tràn đầy ý cười nhìn nàng.
Long Phù Nguyệt suýt nữa trực tiếp nhảy dựng.
Một hơi dấu ở trong cổ họng, lên không nổi lại không thể nuốt xuống. Liên tiếp lui về phía sau vài bước, mới ấp úng nói: “Ngươi…… Thì ra ngươi cũng không có ngất. Như vậy cũng tốt. Như vậy cũng tốt.”
Không biết sao, thế nhưng nhớ lại giấc mộng kia, mặt càng đỏ hơn.
Phượng Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Yên tâm, thương thế của ta tốt hơn nhiều rồi.”
Nhìn nàng một lần nữa, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ: “Môi của nàng đã xảy ra chuyện gì?”
Long Phù Nguyệt sửng sốt, thế này mới nhớ tới chính ngoài miệng mình còn có một ít vết bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.