Chương 711: Mộng cảnh 5
Mục Đan Phong
19/03/2014
Vốn là nơi hoa nở chia ca, nay lại biến thành cảnh của Tu La địa ngục.
Vô số người đang đánh đấu, vô số ánh sáng đang lóe lên, cực kỳ giống trò chơi trên vi tính, cường đại mà uy lực mười phần, vô số núi nhỏ bị san thành bình địa, vô số đại thụ bị cắt đôi.
Người của tộc Nuwa rõ ràng không phải là đối thủ những thứ người ngoại lai kia, một người lại một người té xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả vùng đất dưới chân .
Long Phù Nguyệt tê tâm liệt phế, đau như nhìn thấy tộc nhân của mình bị tàn sát, không chút nghĩ ngợi, cũng vọt tới.
Bay về hướng hồng y nữ tử chém giết nặng nhất công kích.
Không ngờ lại xuyên qua thân thể hồng y nữ tử kia.
Nàng sửng sờ một chút, chợt nghe từ nơi xa truyền đến một tiếng thét chói tai. Tiếng thét chói tai này nghe thật quen tai, Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Phong Lạc nhi giống như phát điên vọt tới. Phía sau nàng là Hiên Viên Dạ Ly đại tế sư kèm sát không rời.
Nàng nhào đến trên người một nam tử trung niên. Kêu to: "Phụ vương, phụ vương!"
Trung niên nam tử kia cả người đẫm máu nằm trên mặt đất, đã hấp hối, thấy nữ nhi chạy tới, trên mặt thoáng qua một thoáng nóng nảy: "Đi mau! Dạ Ly, mau dẫn con bé đi! Nó là huyết mạch duy nhất của tộc Nuwa ta, Dạ Ly, ta đem nó giao cho ngươi!" Lời chưa xong, hai mắt đã từ từ nhắm lại.
Sắc mặt Dạ Ly đại tế sư tái nhợt, nhìn chung quanh một chút, thấy Người của tộc Nuwa gần như toàn quân đã bị diệt, biết đã không còn cách xoay chuyển tình thế, liền cắn răng một cái, kéo ống tay áo của Phong Lạc nhi : "Phong Lạc nhi, đi theo ta!"
Phong Lạc nhi oa một tiếng khóc lên: "Không, ta muốn cùng người tộc ta cùng tiến thối, giết những thứ ma quỷ này!"
Nhảy dựng lên định công kích những tên ác nhân trước mắt.
Dạ Ly kéo nàng lại, lạnh lùng nói: "Cha của nàng cũng không phải là đối thủ của bọn họ, nàng đi chỉ có thể là không công chịu chết! Mau đi với ta!"
Phong Lạc nhi giận đến ánh mắt cũng đỏ: "Dạ Ly, ngươi không phải là pháp thuật rất cao sao? Ta muốn ngươi giúp tộc nhân ta báo thù!"
Dạ Ly sắc mặt lạnh lẽo, căn bản không nói thêm nữa câu, chợt ôm lấy nàng vụt đi.
Phong Lạc nhi giận dữ, ở trong ngực hắn đấm đá liên tục: "Dạ Ly, ngươi là tên hèn nhát! Ngươi không dám cùng những thứ người xấu này liều mạng, ta không muốn gả cho ngươi!"
Vô số người đang đánh đấu, vô số ánh sáng đang lóe lên, cực kỳ giống trò chơi trên vi tính, cường đại mà uy lực mười phần, vô số núi nhỏ bị san thành bình địa, vô số đại thụ bị cắt đôi.
Người của tộc Nuwa rõ ràng không phải là đối thủ những thứ người ngoại lai kia, một người lại một người té xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả vùng đất dưới chân .
Long Phù Nguyệt tê tâm liệt phế, đau như nhìn thấy tộc nhân của mình bị tàn sát, không chút nghĩ ngợi, cũng vọt tới.
Bay về hướng hồng y nữ tử chém giết nặng nhất công kích.
Không ngờ lại xuyên qua thân thể hồng y nữ tử kia.
Nàng sửng sờ một chút, chợt nghe từ nơi xa truyền đến một tiếng thét chói tai. Tiếng thét chói tai này nghe thật quen tai, Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Phong Lạc nhi giống như phát điên vọt tới. Phía sau nàng là Hiên Viên Dạ Ly đại tế sư kèm sát không rời.
Nàng nhào đến trên người một nam tử trung niên. Kêu to: "Phụ vương, phụ vương!"
Trung niên nam tử kia cả người đẫm máu nằm trên mặt đất, đã hấp hối, thấy nữ nhi chạy tới, trên mặt thoáng qua một thoáng nóng nảy: "Đi mau! Dạ Ly, mau dẫn con bé đi! Nó là huyết mạch duy nhất của tộc Nuwa ta, Dạ Ly, ta đem nó giao cho ngươi!" Lời chưa xong, hai mắt đã từ từ nhắm lại.
Sắc mặt Dạ Ly đại tế sư tái nhợt, nhìn chung quanh một chút, thấy Người của tộc Nuwa gần như toàn quân đã bị diệt, biết đã không còn cách xoay chuyển tình thế, liền cắn răng một cái, kéo ống tay áo của Phong Lạc nhi : "Phong Lạc nhi, đi theo ta!"
Phong Lạc nhi oa một tiếng khóc lên: "Không, ta muốn cùng người tộc ta cùng tiến thối, giết những thứ ma quỷ này!"
Nhảy dựng lên định công kích những tên ác nhân trước mắt.
Dạ Ly kéo nàng lại, lạnh lùng nói: "Cha của nàng cũng không phải là đối thủ của bọn họ, nàng đi chỉ có thể là không công chịu chết! Mau đi với ta!"
Phong Lạc nhi giận đến ánh mắt cũng đỏ: "Dạ Ly, ngươi không phải là pháp thuật rất cao sao? Ta muốn ngươi giúp tộc nhân ta báo thù!"
Dạ Ly sắc mặt lạnh lẽo, căn bản không nói thêm nữa câu, chợt ôm lấy nàng vụt đi.
Phong Lạc nhi giận dữ, ở trong ngực hắn đấm đá liên tục: "Dạ Ly, ngươi là tên hèn nhát! Ngươi không dám cùng những thứ người xấu này liều mạng, ta không muốn gả cho ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.