Chương 545: Một người vui không bằng mọi người cùng vui 2
Mục Đan Phong
19/03/2014
Một giọt máu? Long Phù Nguyệt nhất thời hưng phấn trở lại. Nàng còn tưởng phải dùng máu mình thẩm thấu toàn bộ đóa phật sen, còn đang lo lắng không đủ máu, giờ nghe rùa lớn nói vậy còn do dự gì nữa?
Từ trong lòng lấy ra môt thanh đoản kiếm, trên ngón tay nhẹ nhàng rạch một đường, một giọt máu liền chảy xuống.
Long Phù Nguyệt cầm đóa phật sen lên, đem giọt máu đỏ tươi rớt xuống tại vị trí trung tâm
Giống như một giọt mực nhỏ vào trong nước.
Long Phù Nguyệt nhìn thấy từng lớp cánh hoa lần lượt mở ra, dần dần từ màu trắng ngà chuyển thành màu hồng…. Ánh sáng màu hồng phấn lóe lên vài cái, toàn bộ đóa hoa bỗng hóa thành trong suốt như thủy tinh, run rẩy. Nhẹ nhàng vòng vo bay lượn mấy vòng rồi lại hóa thành đóa hoa sen nằm dưới đất.
Hoa sen mười tám cánh hoa, trong suốt như thủy tinh. Long Phù Nguyệt đang muốn chia cho mọi người lại thấy rùa lớn nói: “Thứ này tạo ra từ thiên địa, là kỳ trân của thế gian, công năng đại bổ, mỗi người một mảnh là đủ rồi, ăn nhiều cơ thể sẽ không hấp thụ được. Phần còn lại Thánh nữ cất đi, về sau có thể bổ sung tinh lực cho chính mình.”
Tất cả mọi người đều lần lượt ăn đóa hoa. Phượng Thiên Vũ ban đầu không chịu ăn, nhưng không chịu nổi Long Phù Nguyệt vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cứng rắn nhét vào trong miệng hắn một mảnh. Hoa sen này vừa tiếp xúc với lưỡi, giống như một dòng nước ấm chảy xuống, thẳng đến lục phủ ngũ tạng.
Không ngờ vừa nuốt xuống không lâu, bụng quay cuồng sôi sục, đau đớn không chịu nổi. Một cỗ khí cực mạnh không có chỗ phát tác, làm cho mạch máu cũng muốn nổ tung, mồ hôi lạnh nhất thời chảy ra ròng ròng.
Hắn lắp bắp kinh hãi, cuống quít ngồi xuống. Dùng nội lực chậm rãi bao lấy cỗ khí đó, vận hành ra khắp toàn thân.
Long Phù Nguyệt nhìn thấy sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, mồi hôi như tắm thì vô cùng sợ hãi.
Lại nhìn Cổ Nhược, hắn cũng đang ngồi ngay ngắn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt có chút màu hồng.
Mà tiểu hồ ly cùng Hoa Tích Nguyệt cũng đang ngồi dưới đất, tư thế hết sực cổ quái.
Mà trên người rùa tiên cũng toát ra từng đợt từng đợt ánh sáng…
Hay là bọn họ vận công để tiêu hóa cánh hoa? Có khi nào là trúng độc không?
Tại sao ta một chút cảm giác cũng không có a?
Long Phù Nguyệt e sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, đi lại từng vòng xung quanh họ lại không dám quấy nhiễu.
Ước chừng qua hết một canh giờ, Phượng Thiên Vũ nhảy lên, cười nói: “Quả nhiên là thứ tốt.”
Từ trong lòng lấy ra môt thanh đoản kiếm, trên ngón tay nhẹ nhàng rạch một đường, một giọt máu liền chảy xuống.
Long Phù Nguyệt cầm đóa phật sen lên, đem giọt máu đỏ tươi rớt xuống tại vị trí trung tâm
Giống như một giọt mực nhỏ vào trong nước.
Long Phù Nguyệt nhìn thấy từng lớp cánh hoa lần lượt mở ra, dần dần từ màu trắng ngà chuyển thành màu hồng…. Ánh sáng màu hồng phấn lóe lên vài cái, toàn bộ đóa hoa bỗng hóa thành trong suốt như thủy tinh, run rẩy. Nhẹ nhàng vòng vo bay lượn mấy vòng rồi lại hóa thành đóa hoa sen nằm dưới đất.
Hoa sen mười tám cánh hoa, trong suốt như thủy tinh. Long Phù Nguyệt đang muốn chia cho mọi người lại thấy rùa lớn nói: “Thứ này tạo ra từ thiên địa, là kỳ trân của thế gian, công năng đại bổ, mỗi người một mảnh là đủ rồi, ăn nhiều cơ thể sẽ không hấp thụ được. Phần còn lại Thánh nữ cất đi, về sau có thể bổ sung tinh lực cho chính mình.”
Tất cả mọi người đều lần lượt ăn đóa hoa. Phượng Thiên Vũ ban đầu không chịu ăn, nhưng không chịu nổi Long Phù Nguyệt vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cứng rắn nhét vào trong miệng hắn một mảnh. Hoa sen này vừa tiếp xúc với lưỡi, giống như một dòng nước ấm chảy xuống, thẳng đến lục phủ ngũ tạng.
Không ngờ vừa nuốt xuống không lâu, bụng quay cuồng sôi sục, đau đớn không chịu nổi. Một cỗ khí cực mạnh không có chỗ phát tác, làm cho mạch máu cũng muốn nổ tung, mồ hôi lạnh nhất thời chảy ra ròng ròng.
Hắn lắp bắp kinh hãi, cuống quít ngồi xuống. Dùng nội lực chậm rãi bao lấy cỗ khí đó, vận hành ra khắp toàn thân.
Long Phù Nguyệt nhìn thấy sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, mồi hôi như tắm thì vô cùng sợ hãi.
Lại nhìn Cổ Nhược, hắn cũng đang ngồi ngay ngắn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt có chút màu hồng.
Mà tiểu hồ ly cùng Hoa Tích Nguyệt cũng đang ngồi dưới đất, tư thế hết sực cổ quái.
Mà trên người rùa tiên cũng toát ra từng đợt từng đợt ánh sáng…
Hay là bọn họ vận công để tiêu hóa cánh hoa? Có khi nào là trúng độc không?
Tại sao ta một chút cảm giác cũng không có a?
Long Phù Nguyệt e sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, đi lại từng vòng xung quanh họ lại không dám quấy nhiễu.
Ước chừng qua hết một canh giờ, Phượng Thiên Vũ nhảy lên, cười nói: “Quả nhiên là thứ tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.