Chương 437: Ngươi đang lo lắng cho ta sao
Mục Đan Phong
14/03/2014
Thanh âm này vừa nghe liền biết là thái giám phát ra. Trong lòng Long Phù Nguyệt chấn động, cái chén trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất.
“Chết rồi, lần này cả hoàng đế cũng tới, chỉ sợ chuyện này khó giải quyết rồi! Nếu hoàng thượng cũng muốn giết vị Phượng Vương gia này làm sao bây giờ?”
Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, khẽ cười cười: “Nàng đang lo lắng cho ta sao?”
Long Phù Nguyệt chau mày nói : ” Trình Tướng quân còn có thể miễn cưỡng qua được, lần này hoàng đế tự mình đến , nếu ông ta muốn gây bất lợi với ngươi , chỉ sợ. . . . . .”
Khóe môi Phượng Thiên Vũ gợi lên một chút trào phúng: “Yên tâm, hắn không dám làm gì ta đâu . Đỡ ta.”
Long Phù Nguyệt không biết hắn muốn làm gì, nhăn lại lông mày nói : “Thương thế của ngươi như vậy, còn có thể đứng lên sao?”
Phượng Thiên Vũ cười nói: “Yên tâm, ta đã có chủ ý. Đỡ ta ngồi dậy trước .”
Long Phù Nguyệt không có cách nào khác, chỉ phải ôm dìu hắn ngồi dậy.
Long Phù Nguyệt vẫn là lần đầu tiên cùng hắn có khoảng cách gần tiếp xúc như vậy, ôm dìu nửa thân mình của hắn, trong mũi nghe mùi thơm ngát thản nhiên trên người hắn, nhưng không hiểu sao lại cảm giác dị thường quen thuộc.
Giống như vòng ôm ấp này chính mình ban đầu dựa sát vào đây, không muốn xa rời.
Trái tim còn đang nhảy loạn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống như trái táo chín mọng .
Thật vất vả giúp đỡ hắn ngồi dậy.
Toàn thân hắn xuất ra mồ hôi. (đau đớn)
Nàng cũng ra một thân mồ hôi. ( khẩn trương )
Tai nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần. Long Phù Nguyệt khẩn trương một lòng phốc phốc nhảy loạn. Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay của nàng.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, thấp giọng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì?”
Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút ánh sáng lạnh: “Nàng bị thương, ai dám đả thương nàng? Chính là Trình Tướng quân gì đó mà nàng vừa mới nói đúng không?”
Long Phù Nguyệt không nghĩ tới thân thể của hắn và của mình vừa mới tiếp xúc liền đã dò xét ra nội thương của mình. Cảm thấy có chút tủi thân. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm nói điều này.
Nàng cuống quít rút cổ tay của mình ra: “Không có việc gì , một chút vết thương nhỏ mà thôi.”
Hai người đang nói chuyện , bên ngoài đã có hai đội Ngự Lâm quân tràn vào. Một người mặc áo vàng long hành hổ bộ* mà thẳng bước tiến vào.
(*) Ý nói tượng trưng cho dáng dấp vua chúa.
Người này khuôn mặt tuấn tú nho nhã, dáng người thon dài, một đôi mắt thâm trầm mà tinh nhuệ.
“Chết rồi, lần này cả hoàng đế cũng tới, chỉ sợ chuyện này khó giải quyết rồi! Nếu hoàng thượng cũng muốn giết vị Phượng Vương gia này làm sao bây giờ?”
Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, khẽ cười cười: “Nàng đang lo lắng cho ta sao?”
Long Phù Nguyệt chau mày nói : ” Trình Tướng quân còn có thể miễn cưỡng qua được, lần này hoàng đế tự mình đến , nếu ông ta muốn gây bất lợi với ngươi , chỉ sợ. . . . . .”
Khóe môi Phượng Thiên Vũ gợi lên một chút trào phúng: “Yên tâm, hắn không dám làm gì ta đâu . Đỡ ta.”
Long Phù Nguyệt không biết hắn muốn làm gì, nhăn lại lông mày nói : “Thương thế của ngươi như vậy, còn có thể đứng lên sao?”
Phượng Thiên Vũ cười nói: “Yên tâm, ta đã có chủ ý. Đỡ ta ngồi dậy trước .”
Long Phù Nguyệt không có cách nào khác, chỉ phải ôm dìu hắn ngồi dậy.
Long Phù Nguyệt vẫn là lần đầu tiên cùng hắn có khoảng cách gần tiếp xúc như vậy, ôm dìu nửa thân mình của hắn, trong mũi nghe mùi thơm ngát thản nhiên trên người hắn, nhưng không hiểu sao lại cảm giác dị thường quen thuộc.
Giống như vòng ôm ấp này chính mình ban đầu dựa sát vào đây, không muốn xa rời.
Trái tim còn đang nhảy loạn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống như trái táo chín mọng .
Thật vất vả giúp đỡ hắn ngồi dậy.
Toàn thân hắn xuất ra mồ hôi. (đau đớn)
Nàng cũng ra một thân mồ hôi. ( khẩn trương )
Tai nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần. Long Phù Nguyệt khẩn trương một lòng phốc phốc nhảy loạn. Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay của nàng.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, thấp giọng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì?”
Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút ánh sáng lạnh: “Nàng bị thương, ai dám đả thương nàng? Chính là Trình Tướng quân gì đó mà nàng vừa mới nói đúng không?”
Long Phù Nguyệt không nghĩ tới thân thể của hắn và của mình vừa mới tiếp xúc liền đã dò xét ra nội thương của mình. Cảm thấy có chút tủi thân. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm nói điều này.
Nàng cuống quít rút cổ tay của mình ra: “Không có việc gì , một chút vết thương nhỏ mà thôi.”
Hai người đang nói chuyện , bên ngoài đã có hai đội Ngự Lâm quân tràn vào. Một người mặc áo vàng long hành hổ bộ* mà thẳng bước tiến vào.
(*) Ý nói tượng trưng cho dáng dấp vua chúa.
Người này khuôn mặt tuấn tú nho nhã, dáng người thon dài, một đôi mắt thâm trầm mà tinh nhuệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.