Chương 330: Ngươi là thật sự yêu thích ta đi
Mục Đan Phong
14/03/2014
Lại tự mình cười khổ một cái, chạm nhẹ vào mũi Long Phù Nguyệt : "Bổn vương cho tới bây giờ không từng bắt buộc nữ tử làm chuyện này, tiểu nha đầu như nàng đã làm cho ta phá vỡ quy tắc… Tiểu nha đầu, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng."
"Vinh hạnh? Vinh hạnh cái rắm!" Long Phù Nguyệt gần như có chút hổn hển.
"Suỵt, nữ hài tử nói chuyện nên lịch sự một chút, đừng nói những lời thô tục như vậy.”
Phượng Thiên Vũ giống như muốn trừng phạt nàng, khẽ cắn cắn lỗ tai của nàng. Làm cho nàng nhịn không được rụt cổ lại, lỗ tai vào cổ của nàng là mẫn cảm nhất, lúc này hơi thở ấm áp của hắn nhẹ phà vào cổ và tai của nàng, làm cho nàng kìm lòng không đậu co lại thân mình, cười khanh khách nói: "Đừng cắn ta. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng như say rượu, nhất thời máu giống như sôi lên, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy âm trầm, bỗng nhiên ôm lấy nàng bế thốc dậy
, thấp giọng cười nói: "Nàng thật là một tiểu yêu tinh mị hoặc . . . . . ."
Lại là một phen cảnh xuân kiều diễm, ngay cả ánh trăng sáng trên cao tựa hồ cũng xấu hổ trốn vào tầng mây.
"Vũ Mao. . . . . ." Long Phù Nguyệt nằm ở trong ngực của hắn, buồn buồn kêu.
"Hửm? Tiểu nha đầu, chỉ có một mình nàng mới gọi bổn vương như thế.” Phượng Thiên Vũ bật cười.
"Ngươi không thích?" Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Thích, đây là cách xưng hô độc nhất chỉ có mình nàng gọi, , tuy rằng không quá xuôi tai. Bất quá ta thích nàng gọi ta như thế.
ngươi nhưng là ngươi đối với ta độc hữu xưng hô ngươi như vậy bảo ta. Nàng muốn nói cái gì?" Phượng Thiên Vũ nhje hôn một ngụm ở trên cái miệng nhỏ của nàng.
Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, muốn nói lại thôi, đột nhiên hỏi: "Vũ Mao, ngươi thật sự yêu thích ta sao?"
Phượng Thiên Vũ liếc xéo nàng: "Tiểu nha đầu, đến lúc này nàng còn hỏi như vậy, ta đương nhiên thích nàng, nếu không phải thích nàng, ta cũng sẽ không bắt buộc nàng như thế này. . . . . Tiểu nha đầu, chẳng lẽ nàng không thích ta? Cho nên mới lại nhiều lần muốn trốn? !" Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên có một tia không xác định.
"Không phải! Cực phẫm nam nhân như ngươi ai không thích? Nếu ở vào thời đại của ta, ngươi chính là thủ tịch CEO, có tiền có nhà , có quyền thế, lại tuấn tú đến mức khó thể tin nổi, ai, thuộc dạng Vương lão ngũ* mà mọi người thèm muốn, không biết bao nhiêu cô gái tranh giành thèm muốn gả cho ngươi…” (5 tiêu chuẩn chọn chồng: có tiền, quyền, sắc, nhà và công việc.)
"Tiểu nha đầu, nàng lại đang nói sang chuyện khác! Ta không có hỏi người khác, ta chỉ hỏi nàng, nàng có thích ta hay không?" Phượng Thiên Vũ nguy hiểm nheo mắt lại.
"Vinh hạnh? Vinh hạnh cái rắm!" Long Phù Nguyệt gần như có chút hổn hển.
"Suỵt, nữ hài tử nói chuyện nên lịch sự một chút, đừng nói những lời thô tục như vậy.”
Phượng Thiên Vũ giống như muốn trừng phạt nàng, khẽ cắn cắn lỗ tai của nàng. Làm cho nàng nhịn không được rụt cổ lại, lỗ tai vào cổ của nàng là mẫn cảm nhất, lúc này hơi thở ấm áp của hắn nhẹ phà vào cổ và tai của nàng, làm cho nàng kìm lòng không đậu co lại thân mình, cười khanh khách nói: "Đừng cắn ta. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng như say rượu, nhất thời máu giống như sôi lên, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy âm trầm, bỗng nhiên ôm lấy nàng bế thốc dậy
, thấp giọng cười nói: "Nàng thật là một tiểu yêu tinh mị hoặc . . . . . ."
Lại là một phen cảnh xuân kiều diễm, ngay cả ánh trăng sáng trên cao tựa hồ cũng xấu hổ trốn vào tầng mây.
"Vũ Mao. . . . . ." Long Phù Nguyệt nằm ở trong ngực của hắn, buồn buồn kêu.
"Hửm? Tiểu nha đầu, chỉ có một mình nàng mới gọi bổn vương như thế.” Phượng Thiên Vũ bật cười.
"Ngươi không thích?" Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Thích, đây là cách xưng hô độc nhất chỉ có mình nàng gọi, , tuy rằng không quá xuôi tai. Bất quá ta thích nàng gọi ta như thế.
ngươi nhưng là ngươi đối với ta độc hữu xưng hô ngươi như vậy bảo ta. Nàng muốn nói cái gì?" Phượng Thiên Vũ nhje hôn một ngụm ở trên cái miệng nhỏ của nàng.
Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, muốn nói lại thôi, đột nhiên hỏi: "Vũ Mao, ngươi thật sự yêu thích ta sao?"
Phượng Thiên Vũ liếc xéo nàng: "Tiểu nha đầu, đến lúc này nàng còn hỏi như vậy, ta đương nhiên thích nàng, nếu không phải thích nàng, ta cũng sẽ không bắt buộc nàng như thế này. . . . . Tiểu nha đầu, chẳng lẽ nàng không thích ta? Cho nên mới lại nhiều lần muốn trốn? !" Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên có một tia không xác định.
"Không phải! Cực phẫm nam nhân như ngươi ai không thích? Nếu ở vào thời đại của ta, ngươi chính là thủ tịch CEO, có tiền có nhà , có quyền thế, lại tuấn tú đến mức khó thể tin nổi, ai, thuộc dạng Vương lão ngũ* mà mọi người thèm muốn, không biết bao nhiêu cô gái tranh giành thèm muốn gả cho ngươi…” (5 tiêu chuẩn chọn chồng: có tiền, quyền, sắc, nhà và công việc.)
"Tiểu nha đầu, nàng lại đang nói sang chuyện khác! Ta không có hỏi người khác, ta chỉ hỏi nàng, nàng có thích ta hay không?" Phượng Thiên Vũ nguy hiểm nheo mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.