Chương 227: Người này thật không dễ gạt gẫm
Mục Đan Phong
13/03/2014
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nói : "Các ngươi xuất phát lại không thông báo cho bọn họ, vả lại binh lính của ngươi mặc áo giáp màu sắc giống như cát, troing sa mạc nếu không đến gần nhìn, nói không chừng nhìn không ra đâu. Có thể bọn họ còn không biết đâu. Chúng ta vừa vặn đánh nó trở tay không kịp."
Phượng Thiên Vũ không khỏi có chút bật cười, vuốt vuốt tóc của nàng: "Nàng thật là một oa nhi ngốc, nàng cho là hai quốc gia đánh giặc giống tiểu hài tử thăm gia gia sao? Mỗi quốc gia ở quốc gia khác đều có phái thám tử, chuyên môn thám thính tin tức. Chúng ta xuất phát binh mã nhiều như vậy , bọn họ làm sao có thể không biết?"
Long Phù Nguyệt đối với việc quốc gia đại sự này thật đúng là không biết gì cả, âm thầm thè lưỡi: "Ngươi cảm thấy bọn họ là có âm mưu sao? Vậy ngươi nói bọn họ sẽ có âm mưu gì?"
Phượng Thiên Vũ cười khổ một cái: "Tiểu nha đầu, nàng nghĩ rằng ta có thể tính toán giống như thần tiên sao? Bọn họ hiện tại án binh bất động, nàng nghĩ thử xem ta dựa vào đâu mà đoán?"
Long Phù Nguyệt cười nói: "Nhìn vẻ mặt ngươi thâm trầm , ta còn tưởng rằng ngươi đang bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý Gia Cát Lượng a. Thì ra cũng không biết gì hết."
Phượng Thiên Vũ nhướng mày: "Gia Cát Lượng? Hắn là ai vậy?"
Long Phù Nguyệt cố ý chọc giận hắn: "Gia Cát Lượng kia chính là đại danh nhân của thời đại chúng ta , trí tuệ của ông ta thật vô cùng siêu việt, thông minh là không ai có thể sánh kịp, Thừa tướng nổi tiếng nhất, quân sư, nhà quân sự, ba người như ngươi vẫn không thể so sánh với ông ta. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười tủm tỉm, một đôi ánh mắt xinh đẹp liếc xéo nàng: "Thừa tướng, quân sư? Nàng không phải nói thời đại kia của nàng đã không có chức quan này đó sao? Tại sao lại nói thế?"
Choáng váng! Lời nói trong lúc vô ý lúc ban đầu nàng nói lời hắn lại còn nhớ kỹ sao. Người này thật không dễ gạt gẫm.
Đành phải thành thành thật thật nói cho hắn biết câu chuyện kể về Gia Cát Lượng, cũng may nàng xem qua 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, đối với nội dung bên trong có thể nhớ kỹ. Nhưng đang nói đến cao hứng. Ngoài trướng doanh bỗng nhiên ẩn ẩn có tiếng động ồn ào .
Phượng Thiên Vũ thần sắc hơi đổi: "Nàng ở ngoan ngoản đợi đừng có chạy loạn, ta đi nhìn xem." Phi thân ra khỏi lều.
Lòng hiếu kỳ của Long Phù Nguyệt cũng bị câu dẫn, đâu chịu thành thật đợi như thế . Cuống quít cũng mặc lên xiêm y thật dày, chạy ra bên ngoài.
Tiếng huyên náo là ở một cái trong lều truyền tới .
Phượng Thiên Vũ không khỏi có chút bật cười, vuốt vuốt tóc của nàng: "Nàng thật là một oa nhi ngốc, nàng cho là hai quốc gia đánh giặc giống tiểu hài tử thăm gia gia sao? Mỗi quốc gia ở quốc gia khác đều có phái thám tử, chuyên môn thám thính tin tức. Chúng ta xuất phát binh mã nhiều như vậy , bọn họ làm sao có thể không biết?"
Long Phù Nguyệt đối với việc quốc gia đại sự này thật đúng là không biết gì cả, âm thầm thè lưỡi: "Ngươi cảm thấy bọn họ là có âm mưu sao? Vậy ngươi nói bọn họ sẽ có âm mưu gì?"
Phượng Thiên Vũ cười khổ một cái: "Tiểu nha đầu, nàng nghĩ rằng ta có thể tính toán giống như thần tiên sao? Bọn họ hiện tại án binh bất động, nàng nghĩ thử xem ta dựa vào đâu mà đoán?"
Long Phù Nguyệt cười nói: "Nhìn vẻ mặt ngươi thâm trầm , ta còn tưởng rằng ngươi đang bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý Gia Cát Lượng a. Thì ra cũng không biết gì hết."
Phượng Thiên Vũ nhướng mày: "Gia Cát Lượng? Hắn là ai vậy?"
Long Phù Nguyệt cố ý chọc giận hắn: "Gia Cát Lượng kia chính là đại danh nhân của thời đại chúng ta , trí tuệ của ông ta thật vô cùng siêu việt, thông minh là không ai có thể sánh kịp, Thừa tướng nổi tiếng nhất, quân sư, nhà quân sự, ba người như ngươi vẫn không thể so sánh với ông ta. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười tủm tỉm, một đôi ánh mắt xinh đẹp liếc xéo nàng: "Thừa tướng, quân sư? Nàng không phải nói thời đại kia của nàng đã không có chức quan này đó sao? Tại sao lại nói thế?"
Choáng váng! Lời nói trong lúc vô ý lúc ban đầu nàng nói lời hắn lại còn nhớ kỹ sao. Người này thật không dễ gạt gẫm.
Đành phải thành thành thật thật nói cho hắn biết câu chuyện kể về Gia Cát Lượng, cũng may nàng xem qua 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, đối với nội dung bên trong có thể nhớ kỹ. Nhưng đang nói đến cao hứng. Ngoài trướng doanh bỗng nhiên ẩn ẩn có tiếng động ồn ào .
Phượng Thiên Vũ thần sắc hơi đổi: "Nàng ở ngoan ngoản đợi đừng có chạy loạn, ta đi nhìn xem." Phi thân ra khỏi lều.
Lòng hiếu kỳ của Long Phù Nguyệt cũng bị câu dẫn, đâu chịu thành thật đợi như thế . Cuống quít cũng mặc lên xiêm y thật dày, chạy ra bên ngoài.
Tiếng huyên náo là ở một cái trong lều truyền tới .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.