Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 36: Nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên!

Mục Đan Phong

12/03/2014

Khẽ gật đầu: "Vương gia giáo huấn rất phải. Là Mặc Dao lỗ mãng rồi".

Long Phù Nguyệt vốn thấy hắn vì chính mình mà cản cho nàng một chưởng, trong lòng còn có chút cảm kích, nghe hắn vừa nói như thế, nàng quyết định đem cảm kích lúc nãy thu hồi! Cũng bắt đầu khinh bỉ hắn.

Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu kia âm tình bất định, biểu tình dị thường phong phú, trong bụng âm thầm buồn cười, nên quyết định lửa cháy tưới thêm dầu: "Tiểu nha đầu này chỉ là một trò tiêu khiển, làm sao thích, vừa rồi cùng các nàng nói giỡn hai câu, nếu không thích, ngươi có thể không để ý, cho dù các nàng không đúng, ngươi coi như là mèo con, chó con cào hai cái, có thể tha thứ thì tha thứ, không thể tha thứ thì nói một tiếng với quản gia giáo huấn các nàng ta một chút. Không đáng tự tay động thủ, mất thể thống".

Những lời này vừa nói ra, oán khí đầy mình của Vân Mặc Dao nhất thời tiêu tan, thị uy trừng mắt liếc nhìn Long Phù Nguyệt. Đối với Phượng Thiên Vũ cười nhẹ nhàng: "Vương gia nói rất đúng, là tiện thiếp hồ đồ"

Long Phù Nguyệt nghe được hắn nói những lời này lại tức giận đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên!

Này, tên biến thái này, dám đem nàng so sánh thành chó con, mèo con.

Nàng đã biết, hắn không có tốt bụng như vậy tới cứu nàng. Hắn và nàng đời trước chắc chắn có bát tự xung đột. (Bát tự: ngày tháng năm sinh)

Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, lạnh lùng cười: "A, a Vương gia, đại giá của ngài tại sao lại đặt chân tới trong viện của chó con, mèo con? Hay là ngài cùng phu nhân của người bị mèo con, chó con cắn qua? Cẩn thận bệnh chó dại đó."

Dứt lời đặt mông ngồi ở trên ghế nhỏ, dày vò quần áo trong chậu, hận đống quần áo đó chính là mặt của Phượng Thiên Vũ mà muốn khoét một lỗ trên đó.

Phượng Thiên Vũ lại cười ha ha, cười dài nói: "Xem ra ngươi làm công chúa thành thói quen, vẫn còn ngang ngược càn rỡ vô cùng. Không sao, bổn vương sẽ từ từ sửa thói xấu của ngươi, cho ngươi biết thế nào là bổn phận của một hạ nhân".

Nói xong, vung tay lên bảo: "Tất cả áo quần nơi này đều giao cho vị tiểu công chúa của nước Thiên Cơ xử lý, các ngươi có thể đi nghỉ ngơi"



Nơi giặt quần áo này chừng bảy tám người, nghe Vương gia phân phó xong, trên mặt mỗi người đều lộ ra sắc mặt vui mừng, chỉ có Điềm Nhi, nàng cùng Long Phù Nguyệt rất hợp, thấy nàng chịu trừng phạt, trong lòng có chút không đành lòng. Bất quá nàng cũng chỉ là hạ nhân, đương nhiên không dám đi cầu tình. Chỉ biết cùng những người khác lén lút lui ra.

Long Phù Nguyệt lại gần như nhảy dựng lên! Nhìn một đống quần áo chất cao như núi kia, đầu lập tức lớn một vòng, hôn mê! Nhiều như vậy, dù nàng có giặt đến sáng mai cũng chưa chắc giặt xong!

Biết là mình không gìn giữ mồm miệng đã chọc giận tên biến thái này, trong lòng không khỏi thầm mắng: "Thối gay, đồ Lessbian, lại nhỏ mọn như vậy. . . . . ." Trong lòng gần như đem mười tám đời tổ tông của Phượng Thiên Vũ lần lượt ân cần thăm hỏi một lần.

Phượng Thiên Vũ híp đôi mắt đa tình nhìn nét mặt thiên biến vạn hóa của nàng, trong lòng vô cùng thích thú, thản nhiên nói: "Tiểu nha đầu, ngươi có ý kiến gì hay không?"

Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn như đang xem kịch vui, liền biết nói giờ phút này quyết không thể tiếp tịc nhanh mồm nhanh miệng nữa, bằng không Vương gia gay biến thái này không biết lại suy nghĩ ra những trò quỷ quái gì để tra tấn nàng. Hừ, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nàng quyết định! Lần này nhịn trước!

Nàng cố gắng cười nhẹ một tiếng: "Không dám có ý kiến, đương nhiên không dám có ý kiến. Vậy không phải ngài có thể đi rồi sao? Cẩn thận mảnh đất này bẩn chân ngài, như vậy sẽ không tốt lắm đâu."

Di, nha đầu kia lần này lị không hề nổi giận nga! Phượng Thiên Vũ thực mất hứng, sờ sờ mũi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ chuyển động, thản nhiên cười nói:

“Ngoan, như thế này mới giống, truyền lệnh bổn vương xuống dưới, nếu đống quần áo này, sẽ không cho nàng ấy ăn cơm."

"Cái gì? !" Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên!

Giặt không xong không cho ăn cơm? ! Trời ạ, từ lúc nàng xuyên qua đến giờ vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng, nàng đói đến mức thân trước thân sau gần dunhx sát vào nhau rồi.

Thật vất vả chờ đến sắc trời bắt đầu tối, ánh mắt của nàng lại mờ mịt, nhìn về hướng phòng bếp toát ra từng đợt từng đợt khói bếp, truyền tới từng trận thơm ngát của thức ăn, lòng tràn đầy ý nghĩ đến sắp tới giờ ăn cơm. Lại không nghĩ rằng một câu nói của tên biến thái này, liền tước đoạt quyền lợi ăn cơm của nàng lần này.

Trời ạ, sao ông không giáng sấm sét xuống ngay đi, đem yêu nghiệt này tróc trở về trển đi? Không có thiên lý, thực sự không có thiên lý mà!



Nàng vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy ánh mắt hứng thú của Phượng Thiên Vũ kia, tựa hồ đang chờ nàng tức giận phát cuồng. . . . . .

Hừ! Nàng sẽ không để hắn đạt được mục đích đâu!

Nàng chậm rãi vén cánh tay: "Không ăn thì không ăn, xem như hôm nay ta giảm béo vậy."

Lại ngồi xuống. Một bên miệng bắt đầu cất tiêng ca hát:

Ta thích tắm cho chú rùa nhỏ ㄠㄠㄠㄠ cẩn thận bọ chó

Thiệt nhiều bọt xà phòng ㄠㄠㄠㄠ tàu ngầm đang cầu nguyện

Ta yêu làn da sạch sẽ sau khi giặt giũㄠㄠㄠㄠ đội mũ tắm

Hát hát nhảy nhót ㄠㄠㄠㄠ Mỹ Nhân Ngư muốn chạy trốn

Xông lên lao xuống gột rửa trái chà xát chà xát phải xoa xoa có rảnh lại đến nắm chặc tay

Xông lên lao xuống gột rửa trái chà xát chà xát phải xoa xoa bồn giặt nhà của ta thật lớn, giặt thật vui. . . . . .

Đây là cái gì ca? Thật cổ quái!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Ngợm Cổ Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook