Chương 225: Nói không chừng không phải là có cái ý niệm xấu xa gì trong đầu. . . .
Mục Đan Phong
13/03/2014
Phượng Thiên Vũ cũng không thèm nhìn tới nàng, thản nhiên nói: "Không được! Hiện tại đã sắp đến gần biên giới của Diêu Quang quốc , binh trọng thần tốc, càng nhanh đối với chúng ta càng có lợi."
"Nhưng. . . . . . Nhưng nếu cứ như thế này, trong binh lính của ngươi sẽ nóng ! Ngươi nhìn thử xem, trên mặt đã bị phơi nắng đen như than rồi." Long Phù Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn để cho hắn xem, mấy ngày nay ở trên sa mạc ngày đi đêm nghỉ ,khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng gần như phơi nắng lột hết một lớp da, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ mịn màng như phấn, hiện tại đỏ rừng rực .Cái miệng nhỏ nhắn giống như nụ hoa cũng có một ít khô nứt.
Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút không đành lòng, kìm lòng không đậu vươn tay, vỗ vỗ đầu của nàng: "Phù Nguyệt, nhịn một chút đi."
Sau đó tự cởi cái nón che mát, đưa cho nàng.
Long Phù Nguyệt thở dài, nếu nói đến việc điều binh khiển tướng , nàng không hiểu lắm, đương nhiên không thể can thiệp nhiều hơn .
Lại đi được nửa ngày, thẳng đến trời hoàn toàn đen sẫm, đại quân mới hạ trại.
Long Phù Nguyệt mệt đến thở không nổi, nàng gần như là lăn xuống Lạc Đà, hai cái đùi lại càng không như là của mình. Nàng đang muốn hướng lều nhỏ của mình chui vào. Phượng Thiên Vũ một phát bắt được nàng: "Tối nay nàng vào trong trướng của ta nghỉ tạm."
"Vì sao?" Long Phù Nguyệt có chút buồn bực, mở to hai mắt.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, thản nhiên nói: "Đây là quân lệnh! Không nên hỏi vì sao nhiều như vậy!"
Phất phất tay, ra lệnh binh sĩ đem lều nhỏ của nàng thu vào.
Long Phù Nguyệt gần như có chút chán nản, người kia, vừa đến trong quân doanh, bá đạo không ít.
Nàng nhìn xem bốn phía, binh lính chung quanh đều bận rộn xây dựng cơ sở tạm thời, không rảnh xem phong cảnh bên này .
Nàng cau lông mày rậm: Người kia lần này không mang gia quyến, không phải là. . . . . . Muốn cho nàng đảm đương nhân vật cơ thiếp chứ?
Nàng bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đỏ lên. Lại nhất tưởng: "Lần này hắn đối với ta quân tử không ít, nói không chừng không phải là có cái ý niệm xấu xa gì trong đầu. . . . . ."
Lại nhìn Phượng Thiên Vũ, người này giống như là làm bằng sắt , giờ này cũng không nghỉ ngơi, cư nhiên đi tuần tra quân doanh nữa.
Quân lệnh như núi đổ, nàng muốn không tuân theo cũng không được. Chỉ phải chạy đến trong đại trướng của hắn , trong đại trướng cư nhiên bày hai giường, Long Phù Nguyệt sớm mệt không chịu nổi, bổ nhào vào một giường trong đó, không đến nửa phút đã ngủ say sưa.
"Nhưng. . . . . . Nhưng nếu cứ như thế này, trong binh lính của ngươi sẽ nóng ! Ngươi nhìn thử xem, trên mặt đã bị phơi nắng đen như than rồi." Long Phù Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn để cho hắn xem, mấy ngày nay ở trên sa mạc ngày đi đêm nghỉ ,khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng gần như phơi nắng lột hết một lớp da, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ mịn màng như phấn, hiện tại đỏ rừng rực .Cái miệng nhỏ nhắn giống như nụ hoa cũng có một ít khô nứt.
Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút không đành lòng, kìm lòng không đậu vươn tay, vỗ vỗ đầu của nàng: "Phù Nguyệt, nhịn một chút đi."
Sau đó tự cởi cái nón che mát, đưa cho nàng.
Long Phù Nguyệt thở dài, nếu nói đến việc điều binh khiển tướng , nàng không hiểu lắm, đương nhiên không thể can thiệp nhiều hơn .
Lại đi được nửa ngày, thẳng đến trời hoàn toàn đen sẫm, đại quân mới hạ trại.
Long Phù Nguyệt mệt đến thở không nổi, nàng gần như là lăn xuống Lạc Đà, hai cái đùi lại càng không như là của mình. Nàng đang muốn hướng lều nhỏ của mình chui vào. Phượng Thiên Vũ một phát bắt được nàng: "Tối nay nàng vào trong trướng của ta nghỉ tạm."
"Vì sao?" Long Phù Nguyệt có chút buồn bực, mở to hai mắt.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, thản nhiên nói: "Đây là quân lệnh! Không nên hỏi vì sao nhiều như vậy!"
Phất phất tay, ra lệnh binh sĩ đem lều nhỏ của nàng thu vào.
Long Phù Nguyệt gần như có chút chán nản, người kia, vừa đến trong quân doanh, bá đạo không ít.
Nàng nhìn xem bốn phía, binh lính chung quanh đều bận rộn xây dựng cơ sở tạm thời, không rảnh xem phong cảnh bên này .
Nàng cau lông mày rậm: Người kia lần này không mang gia quyến, không phải là. . . . . . Muốn cho nàng đảm đương nhân vật cơ thiếp chứ?
Nàng bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đỏ lên. Lại nhất tưởng: "Lần này hắn đối với ta quân tử không ít, nói không chừng không phải là có cái ý niệm xấu xa gì trong đầu. . . . . ."
Lại nhìn Phượng Thiên Vũ, người này giống như là làm bằng sắt , giờ này cũng không nghỉ ngơi, cư nhiên đi tuần tra quân doanh nữa.
Quân lệnh như núi đổ, nàng muốn không tuân theo cũng không được. Chỉ phải chạy đến trong đại trướng của hắn , trong đại trướng cư nhiên bày hai giường, Long Phù Nguyệt sớm mệt không chịu nổi, bổ nhào vào một giường trong đó, không đến nửa phút đã ngủ say sưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.