Chương 422: Ta không cứu nàng thì cứu ai. . .
Mục Đan Phong
14/03/2014
Ôm chặt lấy hắn, lại một câu cũng không nói nên lời. Nước mắt lại giống hạt châu không ngừng lăn xuống , nàng muốn dừng lại cũng ngăn không được.
Phượng Thiên Vũ vô lực nằm trong lòng nàng, khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi, lại nhếch môi, không nói câu nào. Chỉ một đôi mắt càng thâm trầm.
Long Phù Nguyệt nghẹn ngào: “Ngươi. . . . . . Ngươi bị thương có nặng lắm không?”
Trong mắt Phượng Thiên Vũ có hào quang chợt lóe, tựa hồ là muốn cười cười, tỏ vẻ chính mình không sao. Nhưng không ngờ môi vừa mới nhếch lên, một luồng máu nóng liền rốt cuộc ép không được.
Hắn mạnh đẩy nàng ra, ho khan, từng ngụm từng ngụm máu cứ như vậy phun ra, đỏ tươi, đỏ tươi, làm hoa cả ánh mắt của Long Phù Nguyệt.
Đẩy nàng ra như thế tựa hồ đã dùng hết khí lực, nằm ở trên đất, hơi thở hào hển, lại không thể động đậy.
Hắn sắp chết, hắn sắp chết!
Ý nghĩ này giống như tia chớp đánh trúng nàng, làm cho trái tim nàng co rút gắt gao thu thành một đoàn.
Gần như nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ đến, nàng bước qua không để ý máu đen gắt gao ôm lấy hắn:
“Ngươi. . . . . . Ngươi thật khờ. . . . . . Vì một người xa lạ như ta đây có đáng không. . . . . . Ngươi không phải Chiến thần Tu La sao? Làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể. . . . . .” Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng nước mắt lại không nghe sai khiến giọt giọt chảy xuống, nhỏ tại trên mặt của hắn.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ phát ra thâm trầm, hắn muốn giơ tay lên, nhưng chĩ khẽ nhúc nhích, lại không nâng lên được. Khóe môi gợi lên một chút tươi cười, khẽ thở ra một hơi: “Nha đầu ngốc, nàng. . . . . . Nàng là thê tử của ta, ta không cứu nàng thì cứu ai. . . . . .”
Long Phù Nguyệt giống bị sét đánh!
Chủ nhân thân thể này thì ra lại là thê tử của hắn sao? Tại sao nàng không có một chút ấn tượng cũng nào? Ừm, có thể là linh hồn ban đầu kia. . . . . . Thì ra —— Thì ra hắn yêu thê tử của mình đến như vậy. . . . . .
Trong phút chốc này, trong lòng nàng cũng không biết là cảm giác gì, như là vô cùng chua xót, lại như là có một mặt đố kỵ cắm rễ ở trong lòng. . . . . .
Bỗng nhiên có người vỗ vỗ đầu vai của nàng: “Phù Nguyệt, đem hắn giao cho ta.”
Long Phù Nguyệt bối rối ngẩng đầu lên vừa thấy, chỉ thấy sắc mặt Cổ Nhược tái nhợt, ngồi xổm trên mặt đất, đang giúp Phượng Thiên Vũ bắt mạch.
Hai con mắt Long Phù Nguyệt gắt gao chăm chú vào trên mặt Cổ Nhược, e sợ khi nhìn đến thất vọng trên mặt hắn . . . . . .
Phượng Thiên Vũ vô lực nằm trong lòng nàng, khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi, lại nhếch môi, không nói câu nào. Chỉ một đôi mắt càng thâm trầm.
Long Phù Nguyệt nghẹn ngào: “Ngươi. . . . . . Ngươi bị thương có nặng lắm không?”
Trong mắt Phượng Thiên Vũ có hào quang chợt lóe, tựa hồ là muốn cười cười, tỏ vẻ chính mình không sao. Nhưng không ngờ môi vừa mới nhếch lên, một luồng máu nóng liền rốt cuộc ép không được.
Hắn mạnh đẩy nàng ra, ho khan, từng ngụm từng ngụm máu cứ như vậy phun ra, đỏ tươi, đỏ tươi, làm hoa cả ánh mắt của Long Phù Nguyệt.
Đẩy nàng ra như thế tựa hồ đã dùng hết khí lực, nằm ở trên đất, hơi thở hào hển, lại không thể động đậy.
Hắn sắp chết, hắn sắp chết!
Ý nghĩ này giống như tia chớp đánh trúng nàng, làm cho trái tim nàng co rút gắt gao thu thành một đoàn.
Gần như nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ đến, nàng bước qua không để ý máu đen gắt gao ôm lấy hắn:
“Ngươi. . . . . . Ngươi thật khờ. . . . . . Vì một người xa lạ như ta đây có đáng không. . . . . . Ngươi không phải Chiến thần Tu La sao? Làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể. . . . . .” Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng nước mắt lại không nghe sai khiến giọt giọt chảy xuống, nhỏ tại trên mặt của hắn.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ phát ra thâm trầm, hắn muốn giơ tay lên, nhưng chĩ khẽ nhúc nhích, lại không nâng lên được. Khóe môi gợi lên một chút tươi cười, khẽ thở ra một hơi: “Nha đầu ngốc, nàng. . . . . . Nàng là thê tử của ta, ta không cứu nàng thì cứu ai. . . . . .”
Long Phù Nguyệt giống bị sét đánh!
Chủ nhân thân thể này thì ra lại là thê tử của hắn sao? Tại sao nàng không có một chút ấn tượng cũng nào? Ừm, có thể là linh hồn ban đầu kia. . . . . . Thì ra —— Thì ra hắn yêu thê tử của mình đến như vậy. . . . . .
Trong phút chốc này, trong lòng nàng cũng không biết là cảm giác gì, như là vô cùng chua xót, lại như là có một mặt đố kỵ cắm rễ ở trong lòng. . . . . .
Bỗng nhiên có người vỗ vỗ đầu vai của nàng: “Phù Nguyệt, đem hắn giao cho ta.”
Long Phù Nguyệt bối rối ngẩng đầu lên vừa thấy, chỉ thấy sắc mặt Cổ Nhược tái nhợt, ngồi xổm trên mặt đất, đang giúp Phượng Thiên Vũ bắt mạch.
Hai con mắt Long Phù Nguyệt gắt gao chăm chú vào trên mặt Cổ Nhược, e sợ khi nhìn đến thất vọng trên mặt hắn . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.