Chương 550: Ta làm sao có thể mất trí nhớ?
Mục Đan Phong
19/03/2014
Long Phù Nguyệt cảm động trong lòng, nhưng lại nhớ ra cái gì đó, khe khẽ nói: “Trải qua nhiều chuyện? Ngươi yêu…..Kỳ thật vẫn là đời trước của ta a? Đối với người ngươi cảm nhận không phải là ta bây giờ, chủ nhân thân thể này đã thay đổi thành người khác…..Vũ Mao sư huynh, sự cuồng dại của ngươi khiến ta thật cảm động, nhưng mà ta……Ta cũng rất khổ sở, cái này, ta giống như….hình như ta làm thế thân của người khác…….”
Phượng Thiên Vũ sững sốt, thở dài, hắn khó lường nhìn nàng, đôi mắt hết sức phức tạp, sau một lúc lâu mới từ từ nói: “Phù Nguyệt, đến lúc này ta cũng không ngại cho nàng biết. Ta yêu thủy chung chỉ có một người. Thân thể này cũng không thay đổi. Chỉ là do nàng mất đi ký ức, quên đi quá khứ của chúng ta……”
Long Phù Nguyệt sững sốt, hoảng hốt nhớ rõ Phượng Thiên Vũ từng nói nàng bị mất trí nhớ, nhưng sao lại mất trí nhớ?
Nàng nhớ rõ hết mọi chuyện ở hiện đại, cũng nhớ khi mới thức dậy ở thế giới này người nàng gặp đầu tiên là sư huynh, lúc đó bọn họ đang ở trên xe ngựa, hai thời đại đều liên kết vô cùng chặt chẽ thì trí nhớ bị mất là ở phần nào? Nàng không có cảm thấy mình đã quên cái gì a…..
Nàng liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “ Không thể nào, ta là linh hồn đến từ hiện đại………”
Phượng Thiên Vũ cắt đứt lời nói của nàng, nói: “ Không sai, nàng đến từ nơi gọi là hiện đại, là nàng xuyên qua, là người Miêu tộc của Vân Nam, nàng biết Cổ thuật, ông nội của nàng, bà nội, ba mẹ nàng đều là Cổ sư, trên cánh tay của nàng có một con tiểu thanh xà gọi là Tiểu Thanh……Ở Bắc Kinh nàng vừa tốt nghiệp được mấy tháng, lương tháng đầu nàng còn chưa lấy đã bị Diêm Vương Đại gia bắt nhầm đi, sau đó nàng xuyên qua, nàng thích nhất ngôi sao ca nhạc Châu Kiệt Luân….sở trường nhất cũng là hát các bài hát của hắn…..ta nói có đúng không?”
Long Phù Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, ha ha nói: “Ngươi….Sao ngươi biết hết vậy?”
Phượng Thiên Vũ thở dài một hơi, sâu kín nhìn nàng: “Những điều này đều là lúc đầu nàng nói cho ta biết. Chẳng qua là ta toàn bộ đều nhớ kỹ thôi. Phù Nguyệt ta đã nói đến như vậy, nàng còn dám nói nàng không phải là nàng sao?” Trong mắt hắn giống như có hai ngọn lửa thống khổ, lại trong sáng đến dọa người.
Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây dại, tự kềm chế sự khiếp sợ, qua một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Vậy……Vậy ngươi nói cho ta biết….Sao ta lại mất trí nhớ?”
Tim Phượng Thiên Vũ vô cùng đau xót, ánh mắt có chút khó lường: “Nàng…….”
Phượng Thiên Vũ sững sốt, thở dài, hắn khó lường nhìn nàng, đôi mắt hết sức phức tạp, sau một lúc lâu mới từ từ nói: “Phù Nguyệt, đến lúc này ta cũng không ngại cho nàng biết. Ta yêu thủy chung chỉ có một người. Thân thể này cũng không thay đổi. Chỉ là do nàng mất đi ký ức, quên đi quá khứ của chúng ta……”
Long Phù Nguyệt sững sốt, hoảng hốt nhớ rõ Phượng Thiên Vũ từng nói nàng bị mất trí nhớ, nhưng sao lại mất trí nhớ?
Nàng nhớ rõ hết mọi chuyện ở hiện đại, cũng nhớ khi mới thức dậy ở thế giới này người nàng gặp đầu tiên là sư huynh, lúc đó bọn họ đang ở trên xe ngựa, hai thời đại đều liên kết vô cùng chặt chẽ thì trí nhớ bị mất là ở phần nào? Nàng không có cảm thấy mình đã quên cái gì a…..
Nàng liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “ Không thể nào, ta là linh hồn đến từ hiện đại………”
Phượng Thiên Vũ cắt đứt lời nói của nàng, nói: “ Không sai, nàng đến từ nơi gọi là hiện đại, là nàng xuyên qua, là người Miêu tộc của Vân Nam, nàng biết Cổ thuật, ông nội của nàng, bà nội, ba mẹ nàng đều là Cổ sư, trên cánh tay của nàng có một con tiểu thanh xà gọi là Tiểu Thanh……Ở Bắc Kinh nàng vừa tốt nghiệp được mấy tháng, lương tháng đầu nàng còn chưa lấy đã bị Diêm Vương Đại gia bắt nhầm đi, sau đó nàng xuyên qua, nàng thích nhất ngôi sao ca nhạc Châu Kiệt Luân….sở trường nhất cũng là hát các bài hát của hắn…..ta nói có đúng không?”
Long Phù Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, ha ha nói: “Ngươi….Sao ngươi biết hết vậy?”
Phượng Thiên Vũ thở dài một hơi, sâu kín nhìn nàng: “Những điều này đều là lúc đầu nàng nói cho ta biết. Chẳng qua là ta toàn bộ đều nhớ kỹ thôi. Phù Nguyệt ta đã nói đến như vậy, nàng còn dám nói nàng không phải là nàng sao?” Trong mắt hắn giống như có hai ngọn lửa thống khổ, lại trong sáng đến dọa người.
Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây dại, tự kềm chế sự khiếp sợ, qua một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Vậy……Vậy ngươi nói cho ta biết….Sao ta lại mất trí nhớ?”
Tim Phượng Thiên Vũ vô cùng đau xót, ánh mắt có chút khó lường: “Nàng…….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.