Chương 129: Tham ô cùng lãng phí là phạm tội thật lớn
Mục Đan Phong
13/03/2014
Đó chính là khăn tay lúc hai người mới gặp, hắn tự mình đưa nàng dùng, Không nghĩ tới, nha đầu này còn lưu lại...
Long Phù Nguyệt lau mặt xong, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy hắn nhìn chằm chằm xem chiếc khăn tay trong tay mình, hơi có chút buồn bực, sững sờ một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng.
Hé ra mặt cười hồng còn giống đống khăn trải bàn, luống cuống tay chân đem khăn tay nhét vào trong lòng: "Cái kia....Ở trên núi đơn sơ, làm một chiếc khăn tay không dễ dàng, Mao chủ tịch cũng nói, muốn sống cuộc sống mộc mạc, không phí phạm dù chỉ một hạt cơm, tham ô cùng lãng phí là phạm tội thật lớn, cho nên, cho nên ta vẫn không vất đi nhưng cũng không có...Không có ý tứ gì khác."
Nàng ấp úng quả thực có chút không có nhận thức. Trong lòng cũng đang kêu rên: "Con bà nó. Ta đang nói bậy gì thế này, tại sao giống như giấu đầu lòi đuôi."
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng càng nói khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, đến cuối cùng quả thực chính là không thể ngẩng đầu lên nổi, lành lạnh cười: "Ý tứ gì khác? Có ý tứ gì khác? Ta nói nàng có ý tứ gì khác sao?"
"Ách. . . . . ." Long Phù Nguyệt không nói được . Nàng chột dạ nhìn nhìn hai bên, chung quanh một người khác cũng không có a.
"Cái kia. . . . . . Không có ý tứ gì khác là tốt rồi, ngươi tìm sư phụ sao, ông ấy đi ra ngoài, đại khái lại đi bắt bồ câu, ngươi biết không, trên bầu trời bồ câu đưa tin dễ bắt hơn..." Long Phù Nguyệt quả thực không biết nên nói cái gì, bắt đầu chú ý nói xung quanh.
"Ta biết." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói một câu.
"Ngươi biết? Ngươi biết hành tung sư phụ, hay là biết trên bầu trời có nhiều bồ câu?" Long Phù Nguyệt có điểm bắt không được trọng điểm câu chuyện hắn nói.
Khóe môi Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch, lộ ra một chút mỉm cười: "Ta biết hành tung của lão nhân sư phụ, cũng biết trên bầu trời tại sao bồ câu lại nhiều như vậy."
"A?" Lúc này đổi lại là Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, ngây ngốc hỏi một câu: "Vậy ngươi nói thử xem, trên bầu trời tại sao bồ câu lại nhiều như vậy a?"
Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, thản nhiên nói: "Bởi vì bồ câu này vốn chính là ta thả."
"Ngươi thả? !" Long Phù Nguyệt ngơ ngác lập lại một câu, nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên, kêu lên: "Ngươi biết sư phụ tham ăn, cho nên mới cố ý thả nhiều bồ câu như vậy để dụ sư phụ ra ngoài phải không? Thì ra, thì ra là thế! Ngươi thực âm hiểm!"
Long Phù Nguyệt lau mặt xong, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy hắn nhìn chằm chằm xem chiếc khăn tay trong tay mình, hơi có chút buồn bực, sững sờ một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng.
Hé ra mặt cười hồng còn giống đống khăn trải bàn, luống cuống tay chân đem khăn tay nhét vào trong lòng: "Cái kia....Ở trên núi đơn sơ, làm một chiếc khăn tay không dễ dàng, Mao chủ tịch cũng nói, muốn sống cuộc sống mộc mạc, không phí phạm dù chỉ một hạt cơm, tham ô cùng lãng phí là phạm tội thật lớn, cho nên, cho nên ta vẫn không vất đi nhưng cũng không có...Không có ý tứ gì khác."
Nàng ấp úng quả thực có chút không có nhận thức. Trong lòng cũng đang kêu rên: "Con bà nó. Ta đang nói bậy gì thế này, tại sao giống như giấu đầu lòi đuôi."
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng càng nói khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, đến cuối cùng quả thực chính là không thể ngẩng đầu lên nổi, lành lạnh cười: "Ý tứ gì khác? Có ý tứ gì khác? Ta nói nàng có ý tứ gì khác sao?"
"Ách. . . . . ." Long Phù Nguyệt không nói được . Nàng chột dạ nhìn nhìn hai bên, chung quanh một người khác cũng không có a.
"Cái kia. . . . . . Không có ý tứ gì khác là tốt rồi, ngươi tìm sư phụ sao, ông ấy đi ra ngoài, đại khái lại đi bắt bồ câu, ngươi biết không, trên bầu trời bồ câu đưa tin dễ bắt hơn..." Long Phù Nguyệt quả thực không biết nên nói cái gì, bắt đầu chú ý nói xung quanh.
"Ta biết." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói một câu.
"Ngươi biết? Ngươi biết hành tung sư phụ, hay là biết trên bầu trời có nhiều bồ câu?" Long Phù Nguyệt có điểm bắt không được trọng điểm câu chuyện hắn nói.
Khóe môi Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch, lộ ra một chút mỉm cười: "Ta biết hành tung của lão nhân sư phụ, cũng biết trên bầu trời tại sao bồ câu lại nhiều như vậy."
"A?" Lúc này đổi lại là Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, ngây ngốc hỏi một câu: "Vậy ngươi nói thử xem, trên bầu trời tại sao bồ câu lại nhiều như vậy a?"
Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, thản nhiên nói: "Bởi vì bồ câu này vốn chính là ta thả."
"Ngươi thả? !" Long Phù Nguyệt ngơ ngác lập lại một câu, nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên, kêu lên: "Ngươi biết sư phụ tham ăn, cho nên mới cố ý thả nhiều bồ câu như vậy để dụ sư phụ ra ngoài phải không? Thì ra, thì ra là thế! Ngươi thực âm hiểm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.