Chương 134: Thì ra cũng là một tiểu mỹ nhân
Mục Đan Phong
13/03/2014
"A?" Long Phù Nguyệt Như đang rầu rĩ nghe xong hưng phấn, trợn tròn hai mắt: "Ngươi nói thật sự? Ba năm sau ngươi sẽ cho ta tự do?"
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, không biết tại sao, thấy trong mắt nàng hiện lên tia hưng phấn, trong lòng hắn thấy có một luồng lửa giận trào dâng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lãnh đạm: "Đương nhiên, nếu nàng nguyện ý cả đời làm thị nữ của ta, ta cũng không phản đối . . . ."
"Sẽ không, sẽ không! Đương nhiên sẽ không!" Long Phù Nguyệt xác nhận lại lần nữa: "Ngươi nói đó nga, chỉ ba năm! Ba năm sau phải để cho ta tư do. Ngươi chính là người đã nói ra những lời này, không được lại đổi ý!"
Phượng Thiên Vũ trừng mắt liếc nhìn nàng, xoay người liền đi. Long Phù Nguyệt phải đuổi theo.
Nam Vực Quỷ Y nhìn thân ảnh của hai đệ tử thương yêu, ở dưới trời chiều buông xuống rồi dần biến mất. Trên khuôn mặt to béo lộ ra mỉm cười: "Chuyện tình cảm không phải là hạ thấp, khinh địch như vậy. Tiểu Vũ Mao, Tiểu Nguyệt Nguyệt, đường tình của các ngươi sau này trốn đi đâu được. Hắc hắc." Ông từ trong lòng lấy ra bồ câu làm hại Long Phù Nguyệt té ngã , miệng chậc chậc hai tiếng: "Đêm nay rốt cục có thể trở về ngủ, ha ha, Đại gia tựa hồ đã ngửi được mùi thịt bồ câu kho tàu ."
Cuối cùng, Long Phù Nguyệt cuối cũng tới Vương Phủ, xa cách hai năm, nơi này tựa hồ cũng không có gì biến đổi. Vẫn tráng lệ như trước .
Mấy người cơ thiếp của Phượng Ngàn Vũ chợt thấy nàng lại trở về, trong lòng mỗi người đều lộp bộp nhảy dựng. Nhất là Vân Mặc Dao, mặt cười nhưng lại đen giống như đáy nồi, nhưng mà cũng may Phượng Thiên Vũ trở lại liền tuyên bố Long Phù Nguyệt là thị nữ bên người, đem nàng giao cho quản gia Vương đại nương.
Mấy cơ thiếp đó mới hơi hơi yên lòng.
Chỉ có Điềm nhi là thật sự cao hứng.
Từ sau khi Long Phù Nguyệt mất tích, Điềm nhi lại bị sai về giặt quần áo. Nghe nói Long Phù Nguyệt trở về, nàng liền len lén chạy tới, vừa nhìn thấy Long Phù Nguyệt, liền giữ chặt tay nàng không buông, vừa khóc vừa cười .
Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng hết sức cảm động, hai năm không gặp, Điềm nhi cũng cao không ít, dáng người đầy đặn lả lướt, hoá ra cũng là một tiểu mỹ nhân.
"Phù Nguyệt, hai năm qua ta nhớ ngươi muốn chết, ngươi rốt cuộc đi nơi nào?" Khi kích động lúc đầu qua đi, Điềm nhi bắt đầu hỏi về nghi vấn hai năm nay.
Long Phù Nguyệt không giấu diếm, liền đem chuyện bị Nam Vực Quỷ Y mang đi đại khái kể qua một lần, chỉ có chi tiết gặp lại Phượng Thiên Vũ không hề đề cập tới.
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, không biết tại sao, thấy trong mắt nàng hiện lên tia hưng phấn, trong lòng hắn thấy có một luồng lửa giận trào dâng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lãnh đạm: "Đương nhiên, nếu nàng nguyện ý cả đời làm thị nữ của ta, ta cũng không phản đối . . . ."
"Sẽ không, sẽ không! Đương nhiên sẽ không!" Long Phù Nguyệt xác nhận lại lần nữa: "Ngươi nói đó nga, chỉ ba năm! Ba năm sau phải để cho ta tư do. Ngươi chính là người đã nói ra những lời này, không được lại đổi ý!"
Phượng Thiên Vũ trừng mắt liếc nhìn nàng, xoay người liền đi. Long Phù Nguyệt phải đuổi theo.
Nam Vực Quỷ Y nhìn thân ảnh của hai đệ tử thương yêu, ở dưới trời chiều buông xuống rồi dần biến mất. Trên khuôn mặt to béo lộ ra mỉm cười: "Chuyện tình cảm không phải là hạ thấp, khinh địch như vậy. Tiểu Vũ Mao, Tiểu Nguyệt Nguyệt, đường tình của các ngươi sau này trốn đi đâu được. Hắc hắc." Ông từ trong lòng lấy ra bồ câu làm hại Long Phù Nguyệt té ngã , miệng chậc chậc hai tiếng: "Đêm nay rốt cục có thể trở về ngủ, ha ha, Đại gia tựa hồ đã ngửi được mùi thịt bồ câu kho tàu ."
Cuối cùng, Long Phù Nguyệt cuối cũng tới Vương Phủ, xa cách hai năm, nơi này tựa hồ cũng không có gì biến đổi. Vẫn tráng lệ như trước .
Mấy người cơ thiếp của Phượng Ngàn Vũ chợt thấy nàng lại trở về, trong lòng mỗi người đều lộp bộp nhảy dựng. Nhất là Vân Mặc Dao, mặt cười nhưng lại đen giống như đáy nồi, nhưng mà cũng may Phượng Thiên Vũ trở lại liền tuyên bố Long Phù Nguyệt là thị nữ bên người, đem nàng giao cho quản gia Vương đại nương.
Mấy cơ thiếp đó mới hơi hơi yên lòng.
Chỉ có Điềm nhi là thật sự cao hứng.
Từ sau khi Long Phù Nguyệt mất tích, Điềm nhi lại bị sai về giặt quần áo. Nghe nói Long Phù Nguyệt trở về, nàng liền len lén chạy tới, vừa nhìn thấy Long Phù Nguyệt, liền giữ chặt tay nàng không buông, vừa khóc vừa cười .
Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng hết sức cảm động, hai năm không gặp, Điềm nhi cũng cao không ít, dáng người đầy đặn lả lướt, hoá ra cũng là một tiểu mỹ nhân.
"Phù Nguyệt, hai năm qua ta nhớ ngươi muốn chết, ngươi rốt cuộc đi nơi nào?" Khi kích động lúc đầu qua đi, Điềm nhi bắt đầu hỏi về nghi vấn hai năm nay.
Long Phù Nguyệt không giấu diếm, liền đem chuyện bị Nam Vực Quỷ Y mang đi đại khái kể qua một lần, chỉ có chi tiết gặp lại Phượng Thiên Vũ không hề đề cập tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.