Chương 321: Thì ra hắn thật sự uống rượu say. . .
Mục Đan Phong
14/03/2014
Nàng vừa mới ngẩng đầu lên hát vài câu, Phượng Thiên Vũ đã tìm được nhịp điệu, tình tang phối hợp tiếng hát của nàng mà khảy đàn .
Long Phù Nguyệt âm giọng cũng không tính là tốt, nhưng bài hát này coi như là bản nàng yêu nhất , nghe có khoảng trên dưới một trăm lần, sớm thuộc lòng. Huống chi nàng hiện tại có tâm đồng cảm, hát cũng coi như tràn đầy tình cảm, cũng là có một phen ý nhị.
Phượng Thiên Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe nàng hát loại tình ca bi ai này, nhất thời bị ca từ chấn trụ, thẳng đến âm thanh cuối cùng vừa dứt, hắn mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt thâm trầm nhìn Long Phù Nguyệt, khẽ thở dài một tiếng: "Tình này bất quá chỉ là yên hoa sớm tắt, yêu trong ly biệt, rượu chuốc say ngàn chén chẳng châm đầy một giấc ngủ hồng nhan. Quả nhiên là ca hay! Thì ra nàng cũng có thời điểm văn nhã như vậy."
Long Phù Nguyệt bĩu môi một cái: "Đó là đương nhiên! Nhớ năm đó ta cũng là người làm công tác văn hoá, đại học hàng hiệu a." Trong lòng cũng đang âm thầm nói: "Người này thật là một thùng rượu, uống nhiều như vậy, còn không thấy say."
Mắt nàng chuyển vòng vo, cười nói: "Như vậy đi, ta hát một khúc khiến cho ngươi gõ nhịp tán thưởng ca hay, ngươi cứ uống mười chén rượu chúc mừng. Ngươi suy nghĩ một chút, một khúc ca hay chính là một khúc thơ hay, ngươi dùng mười chén rượu liền mua được rồi, có phải hay không thực có lời?"
Phượng Thiên Vũ trong mắt hình như có ánh sáng mờ nhạt đang bắt đầu khởi động: "Quả nhiên thực có lời, được! Ta Uống....uố...ng!"
Mười chén rượu giống uống nước uống vào bụng, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ sớm nhiễm một tia ửng đỏ. Hắn nửa khép lại đôi mắt: "Nàng có thể tiếp tục hát."
Long Phù Nguyệt thích ca hát, một bụng ca từ tự nhiên cũng nhớ không ít, lúc này cũng không cần để ý, tìm từ tốt đẹp, một tia ý thức toàn bộ hát đi ra. Cái gì 《 Thương Hải một tiếng cười 》《 Tiếu hồng trần》 thậm chí ngay cả Chu Hoa Kiện 《 kỷ niệm đáng nhớ nhất》 cũng bị nàng mang ra hát. . . . . .
Hát, lời ca cùng nhịp điệu đều là thật tốt, hòa hợp không ngừng, Phượng Thiên Vũ đương nhiên là nghe ra, hắn lại không có toan tính quỵt nợ, cho nên rượu của hắn càng uống càng nhiều, đến cuối cùng đầu của hắn gần như to thên một vòng, tới lúc uống vòng mười chén rượu cuối cùng, uống đến thứ chén tám, hắn liền nằm gục ở trên bàn,.
"Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao, Vũ Mao sư huynh. . . . .." Long Phù Nguyệt gọi vài tiếng, Phượng Thiên Vũ cũng không nhúc nhích.
"Hắn —— thì ra thật sự uống rượu say. . . . . ."
Long Phù Nguyệt âm giọng cũng không tính là tốt, nhưng bài hát này coi như là bản nàng yêu nhất , nghe có khoảng trên dưới một trăm lần, sớm thuộc lòng. Huống chi nàng hiện tại có tâm đồng cảm, hát cũng coi như tràn đầy tình cảm, cũng là có một phen ý nhị.
Phượng Thiên Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe nàng hát loại tình ca bi ai này, nhất thời bị ca từ chấn trụ, thẳng đến âm thanh cuối cùng vừa dứt, hắn mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt thâm trầm nhìn Long Phù Nguyệt, khẽ thở dài một tiếng: "Tình này bất quá chỉ là yên hoa sớm tắt, yêu trong ly biệt, rượu chuốc say ngàn chén chẳng châm đầy một giấc ngủ hồng nhan. Quả nhiên là ca hay! Thì ra nàng cũng có thời điểm văn nhã như vậy."
Long Phù Nguyệt bĩu môi một cái: "Đó là đương nhiên! Nhớ năm đó ta cũng là người làm công tác văn hoá, đại học hàng hiệu a." Trong lòng cũng đang âm thầm nói: "Người này thật là một thùng rượu, uống nhiều như vậy, còn không thấy say."
Mắt nàng chuyển vòng vo, cười nói: "Như vậy đi, ta hát một khúc khiến cho ngươi gõ nhịp tán thưởng ca hay, ngươi cứ uống mười chén rượu chúc mừng. Ngươi suy nghĩ một chút, một khúc ca hay chính là một khúc thơ hay, ngươi dùng mười chén rượu liền mua được rồi, có phải hay không thực có lời?"
Phượng Thiên Vũ trong mắt hình như có ánh sáng mờ nhạt đang bắt đầu khởi động: "Quả nhiên thực có lời, được! Ta Uống....uố...ng!"
Mười chén rượu giống uống nước uống vào bụng, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ sớm nhiễm một tia ửng đỏ. Hắn nửa khép lại đôi mắt: "Nàng có thể tiếp tục hát."
Long Phù Nguyệt thích ca hát, một bụng ca từ tự nhiên cũng nhớ không ít, lúc này cũng không cần để ý, tìm từ tốt đẹp, một tia ý thức toàn bộ hát đi ra. Cái gì 《 Thương Hải một tiếng cười 》《 Tiếu hồng trần》 thậm chí ngay cả Chu Hoa Kiện 《 kỷ niệm đáng nhớ nhất》 cũng bị nàng mang ra hát. . . . . .
Hát, lời ca cùng nhịp điệu đều là thật tốt, hòa hợp không ngừng, Phượng Thiên Vũ đương nhiên là nghe ra, hắn lại không có toan tính quỵt nợ, cho nên rượu của hắn càng uống càng nhiều, đến cuối cùng đầu của hắn gần như to thên một vòng, tới lúc uống vòng mười chén rượu cuối cùng, uống đến thứ chén tám, hắn liền nằm gục ở trên bàn,.
"Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao, Vũ Mao sư huynh. . . . .." Long Phù Nguyệt gọi vài tiếng, Phượng Thiên Vũ cũng không nhúc nhích.
"Hắn —— thì ra thật sự uống rượu say. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.