Chương 103: Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí không mặc
Mục Đan Phong
12/03/2014
Long Phù Nguyệt cười dài: “Nga, ngươi chính là quản gia Vương đại nương a, Vương gia đã từng ở trước mặt ta nhắc tới ngươi vài lần, nói ngươi thông minh, tháo vát, là một quản gia rất vĩ đại a.”
Nha, nói xong câu đó, Long Phù Nguyệt thấy ghê tởm chính mình, toàn thân nổi da gà. Nhưng nụ cười trên môi vẫn rất ngọt.
Ngàn lần vạn lần, cần vuốt mông ngựa thì cũng nên vuốt, đây là cách lựa chọn thứ hai nếu muốn làm người. Sắc mặt Vương đại nương như mùa đông dần dần hòa hoãn: “Tiểu nha đầu, miệng ngươi thật là ngọt, Vương gia ở trước mặt ngươi thật sự nói như vậy sao? Tiểu nha đầu ngươi không phải là đang nịnh ta chứ, Vương gia nói tới ta làm cái gì?” (Nhok: bà nghĩ bà ai chứ, ăn dưa bở ùi)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nghiêm túc, nghiêm trang, cam đoan: “Đương nhiên là sự thật, bởi vì Phù Nguyệt muốn về sau ở lại Vương phủ làm thủ hạ, Vương gia sợ Phù Nguyệt không hiểu quy củ, mạo phạm tới đại nương, cho nên mới nói về ngươi. Vương gia đối với năng lực của ngươi chọn ngón cái để khen ngợi. Còn nói đại nương rất biết thương người, làm việc thì chính công vô tư, bảo ta sau này phải nghe theo lời ngươi.”
Nàng nói những lời này xong, thì sương lạnh trên mặt Vương đại nương đã sớm mất đi hết, đối với tiểu nha đầu miệng ngọt thì có thêm vài phần hảo cảm. Nàng đang định nói gì thì Vân Mặc Dao bỗng nhiên nói: “Vương đại nương, tiểu nha đầu này là kẻ dối trá, ngươi đừng nghe nàng nói xằng nói bậy, nàng ta là dỗ ngọt ngươi đó. Vương gia có bao nhiêu việc quốc gia đại sự làm chưa xong, làm sao còn có tâm tình cùng nàng nói chuyện nhà?”
Vương đại nương nhíu mi mắt lại, ngẫm lại lời nàng nói. Mấy năm nay nàng ở trong Vương phủ luôn cẩn trọng, đem tất cả mọi công việc sắp xếp ngăn nắp, tốt như vậy nhưng chưa thấy Vương gia khen nàng một câu. Tại sao lại nói với tiểu nha đầu chưa dứt sữa này nói những lời đó?
Long Phù Nguyệt âm thầm trừng mắt nhìn Vân Mặc Dao một cái, biết nàng lúc này châm ngòi là muốn mượn đao giết người, hừ, nàng sẽ không để nàng ta toại nguyện đâu!
Nàng tròn mắt cười tươi một cái: “Vương gia cho ta là một tiểu hài tử, nên đối với ta không đề phòng a, Vương gia cho ta ăn rất nhiều đồ ăn ngon đây nè. Ta nói với ngươi a, chiếc xe của Vương gia chính là xe Bách Bảo, thuận tiện nhấn một cái, có thể bắn ra ngăn kéo, trong ngăn có đồ ăn, đũa, và rất nhiều thứ nữa, cái gì cũng có a…..”
Vương đại nương hơi sững sờ, nàng tất nhiên là biết chiếc xe ngựa kia, Hoa thị thiếp từng được sủng ái nhất từng được hân hạnh lên ngồi qua một lần, sau khi trở về cùng rất nhiều người nói qua. Vương đại nương đương nhiên cũng có nghe đến chuyện này.
Nha, nói xong câu đó, Long Phù Nguyệt thấy ghê tởm chính mình, toàn thân nổi da gà. Nhưng nụ cười trên môi vẫn rất ngọt.
Ngàn lần vạn lần, cần vuốt mông ngựa thì cũng nên vuốt, đây là cách lựa chọn thứ hai nếu muốn làm người. Sắc mặt Vương đại nương như mùa đông dần dần hòa hoãn: “Tiểu nha đầu, miệng ngươi thật là ngọt, Vương gia ở trước mặt ngươi thật sự nói như vậy sao? Tiểu nha đầu ngươi không phải là đang nịnh ta chứ, Vương gia nói tới ta làm cái gì?” (Nhok: bà nghĩ bà ai chứ, ăn dưa bở ùi)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nghiêm túc, nghiêm trang, cam đoan: “Đương nhiên là sự thật, bởi vì Phù Nguyệt muốn về sau ở lại Vương phủ làm thủ hạ, Vương gia sợ Phù Nguyệt không hiểu quy củ, mạo phạm tới đại nương, cho nên mới nói về ngươi. Vương gia đối với năng lực của ngươi chọn ngón cái để khen ngợi. Còn nói đại nương rất biết thương người, làm việc thì chính công vô tư, bảo ta sau này phải nghe theo lời ngươi.”
Nàng nói những lời này xong, thì sương lạnh trên mặt Vương đại nương đã sớm mất đi hết, đối với tiểu nha đầu miệng ngọt thì có thêm vài phần hảo cảm. Nàng đang định nói gì thì Vân Mặc Dao bỗng nhiên nói: “Vương đại nương, tiểu nha đầu này là kẻ dối trá, ngươi đừng nghe nàng nói xằng nói bậy, nàng ta là dỗ ngọt ngươi đó. Vương gia có bao nhiêu việc quốc gia đại sự làm chưa xong, làm sao còn có tâm tình cùng nàng nói chuyện nhà?”
Vương đại nương nhíu mi mắt lại, ngẫm lại lời nàng nói. Mấy năm nay nàng ở trong Vương phủ luôn cẩn trọng, đem tất cả mọi công việc sắp xếp ngăn nắp, tốt như vậy nhưng chưa thấy Vương gia khen nàng một câu. Tại sao lại nói với tiểu nha đầu chưa dứt sữa này nói những lời đó?
Long Phù Nguyệt âm thầm trừng mắt nhìn Vân Mặc Dao một cái, biết nàng lúc này châm ngòi là muốn mượn đao giết người, hừ, nàng sẽ không để nàng ta toại nguyện đâu!
Nàng tròn mắt cười tươi một cái: “Vương gia cho ta là một tiểu hài tử, nên đối với ta không đề phòng a, Vương gia cho ta ăn rất nhiều đồ ăn ngon đây nè. Ta nói với ngươi a, chiếc xe của Vương gia chính là xe Bách Bảo, thuận tiện nhấn một cái, có thể bắn ra ngăn kéo, trong ngăn có đồ ăn, đũa, và rất nhiều thứ nữa, cái gì cũng có a…..”
Vương đại nương hơi sững sờ, nàng tất nhiên là biết chiếc xe ngựa kia, Hoa thị thiếp từng được sủng ái nhất từng được hân hạnh lên ngồi qua một lần, sau khi trở về cùng rất nhiều người nói qua. Vương đại nương đương nhiên cũng có nghe đến chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.