Chương 621: Tin tức về Phượng Thiên Vũ
Mục Đan Phong
19/03/2014
Có thể đến dùng cơm ở Thượng Thử Lâu này không giàu cũng thuộc hàng sang quý, cho nên tất cả các khách nhân ở nơi này ăn mặc đều có vẻ đẹp đẽ quý phái, khí chất cũng văn nhã không ít. Nhưng cao sang văn nhã đến đâu cũng thích bàn tán xôn xao.
Đây là kết luận mà Hoa Bão Nguyệt đã xuyên qua vô số thời không mới ngộ ra được.
Cho nên hắn ở trong này nghe tin tức còn được thưởng thức đồ ăn ngon.
Chủ đề những người này nói trên trời dưới đất, đối với tuấn nam, mỹ nhân như hắn và Long Phù Nguyệt đây tổ hợp bàn luận thật sôi nổi, dẫn đến người đồng dạng tuấn mỹ là Cửu vương gia Phượng Thiên Vũ. . . . . .
Chỉ nghe một một nam nhân mặc y phục màu tím nhạt nói người ta đang bàn tán : "Trên đời này đệ nhất mỹ nam tử là Cửu vương gia đương triều của chúng ta, ngài ấy mỗi lần đi ra đều oanh động nửa con phố a. . . . . ."
"Đúng vậy, đúng vậy, nhưng mà đáng tiếc vị Cửu vương gia này ban đầu vốn là một nam nhân phong lưu đa tình, nhưng không ngờ lại đối với một công chúa địch quốc lại nhất kiến chung tình như thế, chẳng những cưới nàng làm Vương Phi, lại giải tán hết tất cả cơ thiếp, vị công chúa họ Long kia cũng thật sự được sủng ái trên vạn người mà. . . . . ." Một công tử khác mặt áo khoác bằng sa mỏng vẻ mặt tiếc nuối, tựa hồ thiếu một người trong đồng đạo.
"Bất quá vị Long Vương phi này cũng là không chịu thua kém, vừa mới thành hôn liền có mang, nghe nói Vương gia đối với nàng cực kỳ sủng ái, phái tám đại nha hoàn phụng dưỡng thì không nói đi, còn tiến vào trong Hà Hương viện lớn nhất ở Vân Vương Phủ, mỗi ngày có sơn trân hải vị hầu hạ . . . . . ." Một nam tử mặc áo dài hoa nói như thế.
Hoa Bão Nguyệt thật sự lo lắng liếc nhìn Long Phù Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt trắng bệch, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cái chén bằng men sứ xanh, đốt ngón tay đều tạo thành màu tái nhợt.
Hắn ho một tiếng, tin tức bát quái như vậy không thể nghi ngờ là những lưỡi dao sắc bén, cắt Long Phù Nguyệt thương tích đầy mình. Hắn có chút hối hận mang nàng tới nơi này nghe những thứ này.
"Nha đầu, lời đồn đãi, lời đồn đãi, đen có thể truyền thành trắng , trắng có thể truyền thành hoa , độ tin cậy chưa tới một phần nghìn, ngươi đừng để ở trong lòng. . . . . ."
Những lời này hắn là dùng truyền âm nhập mật nói với Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười, cúi đầu uống trà.
Chén trà kia là vừa mới châm, Long Phù Nguyệt đầu óc để vào những câu chuyện kia, hoàn toàn không chú ý đến.
Cúi đầu vừa uống một ngụm, liền bỏng đến phun ra.
May mắn động tác của nàng rất nhanh, không phun ở trên bàn, bằng không càng mất mặt rồi.
Bỏng rát đến nước mắt nàng lưng tròng, ho khan không ngừng.
Đây là kết luận mà Hoa Bão Nguyệt đã xuyên qua vô số thời không mới ngộ ra được.
Cho nên hắn ở trong này nghe tin tức còn được thưởng thức đồ ăn ngon.
Chủ đề những người này nói trên trời dưới đất, đối với tuấn nam, mỹ nhân như hắn và Long Phù Nguyệt đây tổ hợp bàn luận thật sôi nổi, dẫn đến người đồng dạng tuấn mỹ là Cửu vương gia Phượng Thiên Vũ. . . . . .
Chỉ nghe một một nam nhân mặc y phục màu tím nhạt nói người ta đang bàn tán : "Trên đời này đệ nhất mỹ nam tử là Cửu vương gia đương triều của chúng ta, ngài ấy mỗi lần đi ra đều oanh động nửa con phố a. . . . . ."
"Đúng vậy, đúng vậy, nhưng mà đáng tiếc vị Cửu vương gia này ban đầu vốn là một nam nhân phong lưu đa tình, nhưng không ngờ lại đối với một công chúa địch quốc lại nhất kiến chung tình như thế, chẳng những cưới nàng làm Vương Phi, lại giải tán hết tất cả cơ thiếp, vị công chúa họ Long kia cũng thật sự được sủng ái trên vạn người mà. . . . . ." Một công tử khác mặt áo khoác bằng sa mỏng vẻ mặt tiếc nuối, tựa hồ thiếu một người trong đồng đạo.
"Bất quá vị Long Vương phi này cũng là không chịu thua kém, vừa mới thành hôn liền có mang, nghe nói Vương gia đối với nàng cực kỳ sủng ái, phái tám đại nha hoàn phụng dưỡng thì không nói đi, còn tiến vào trong Hà Hương viện lớn nhất ở Vân Vương Phủ, mỗi ngày có sơn trân hải vị hầu hạ . . . . . ." Một nam tử mặc áo dài hoa nói như thế.
Hoa Bão Nguyệt thật sự lo lắng liếc nhìn Long Phù Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt trắng bệch, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cái chén bằng men sứ xanh, đốt ngón tay đều tạo thành màu tái nhợt.
Hắn ho một tiếng, tin tức bát quái như vậy không thể nghi ngờ là những lưỡi dao sắc bén, cắt Long Phù Nguyệt thương tích đầy mình. Hắn có chút hối hận mang nàng tới nơi này nghe những thứ này.
"Nha đầu, lời đồn đãi, lời đồn đãi, đen có thể truyền thành trắng , trắng có thể truyền thành hoa , độ tin cậy chưa tới một phần nghìn, ngươi đừng để ở trong lòng. . . . . ."
Những lời này hắn là dùng truyền âm nhập mật nói với Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười, cúi đầu uống trà.
Chén trà kia là vừa mới châm, Long Phù Nguyệt đầu óc để vào những câu chuyện kia, hoàn toàn không chú ý đến.
Cúi đầu vừa uống một ngụm, liền bỏng đến phun ra.
May mắn động tác của nàng rất nhanh, không phun ở trên bàn, bằng không càng mất mặt rồi.
Bỏng rát đến nước mắt nàng lưng tròng, ho khan không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.