Chương 699: Trừ bỏ ta, ai dám chửi như vậy
Mục Đan Phong
19/03/2014
Khóe miệng vừa nhếch, xả ra một nụ cười tội nghiệp: " Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao thối, Vũ Mao xấu xa, ta thật vất vả mới quay trở lại thân thể này, ngươi lại bắt ta cút —— Ta lăn xa rồi, sẽ không về được nữa đâu. . . . . ."
Lúc này, ngã tư đường dị thường yên tĩnh, gần như một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe được tiếng vang.
Tất cả mọi người nghe được lời nói này của Long Phù Nguyệt, ai nấy đều kinh ngạc, mở to hai mắt, gần như ngay cả hô hấp đều dừng lại.
Nữ nhân điên này dám nhục mạ thái tử đương triều như thế!
Xem ra là chán sống rồi!
Ừm, xem đi, thái tử của bọn họ đã tức giận, sắc mặt thực sự tái nhợt, thân mình đang phát run, khẳng định quá mức tức giận rồi.
Muốn đem người nữ tử can đảm này bầm thây vạn đoạn rồi!
Vô số luồng ánh mắt sáng như tuyết , quét tới, chỉ còn chờ Phượng Thiên Vũ ra tay đem nữ tử kia đánh cho hồn phi phách tán. . . . . .
Gương mặt Phượng Thiên Vũ trắng như tuyết, giống như bị một tia chớp bổ trúng, giống như khiếp sợ lại như mừng như điên, còn có một tia không xác định: "Phù Nguyệt! Phù Nguyệt, thật là nàng?"
Mãnh liệt hơi cúi người, liền đem Long Phù Nguyệt ôm vào trong ngực.
Hắn vuốt ve nhanh như vậy, giống như là nhặt được bảo bối đã đánh mất mà được lại .
Thân mình đơn bạc của Long Phù Nguyệt nằm gọn ở trong ngực của hắn, nhẹ giống như một chiếc lông chim.
Đôi mắt to của nàng mê mê mang mang, tựa hồ đã thấy không rõ khuôn mặt của hắn, một bàn tay run rẩy đưa lên, nắm chặt ống tay áo của hắn, sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười xấu xa, bộ dáng nghịch ngợm gây sự giống như nàng bình thường. Cúi đầu nói một câu: "Nếu không đúng là Đại gia ta, ngoại trừ ta, ai dám chửi như vậy?"
Mệt mỏi, thật sự là quá mệt mỏi! Nàng luôn luôn cố gắng chống đỡ bản thân, không chịu để cho bản thân ngã xuống.
Giờ phút này lại phảng phất giống như một người lạc đường trong sa mạc rốt cục tìm thấy được một ốc đảo.
Cả người buông lỏng, rốt cuộc không duy trì được nữa.
Một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, mơ mơ màng màng thì thào một câu: "Thối Vũ Mao, không được. . . . . . Không được lại đem ta. . . . . . Đem ta đi xa như vậy . . . . . . Bằng không, đường xa như vậy, ta sẽ không. . . . . Không tìm được đường về. . . . . ."
Khi nàng vươn tay kia, giống như muốn vuốt ve khuôn mặt của Phượng Thiên Vũ trước mặt, nhưng trên đường đưa đến, liền suy sụp rũ xuống. Một đôi mắt to cũng chầm chậm nhắm lại. . . . . .
Lúc này, ngã tư đường dị thường yên tĩnh, gần như một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe được tiếng vang.
Tất cả mọi người nghe được lời nói này của Long Phù Nguyệt, ai nấy đều kinh ngạc, mở to hai mắt, gần như ngay cả hô hấp đều dừng lại.
Nữ nhân điên này dám nhục mạ thái tử đương triều như thế!
Xem ra là chán sống rồi!
Ừm, xem đi, thái tử của bọn họ đã tức giận, sắc mặt thực sự tái nhợt, thân mình đang phát run, khẳng định quá mức tức giận rồi.
Muốn đem người nữ tử can đảm này bầm thây vạn đoạn rồi!
Vô số luồng ánh mắt sáng như tuyết , quét tới, chỉ còn chờ Phượng Thiên Vũ ra tay đem nữ tử kia đánh cho hồn phi phách tán. . . . . .
Gương mặt Phượng Thiên Vũ trắng như tuyết, giống như bị một tia chớp bổ trúng, giống như khiếp sợ lại như mừng như điên, còn có một tia không xác định: "Phù Nguyệt! Phù Nguyệt, thật là nàng?"
Mãnh liệt hơi cúi người, liền đem Long Phù Nguyệt ôm vào trong ngực.
Hắn vuốt ve nhanh như vậy, giống như là nhặt được bảo bối đã đánh mất mà được lại .
Thân mình đơn bạc của Long Phù Nguyệt nằm gọn ở trong ngực của hắn, nhẹ giống như một chiếc lông chim.
Đôi mắt to của nàng mê mê mang mang, tựa hồ đã thấy không rõ khuôn mặt của hắn, một bàn tay run rẩy đưa lên, nắm chặt ống tay áo của hắn, sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười xấu xa, bộ dáng nghịch ngợm gây sự giống như nàng bình thường. Cúi đầu nói một câu: "Nếu không đúng là Đại gia ta, ngoại trừ ta, ai dám chửi như vậy?"
Mệt mỏi, thật sự là quá mệt mỏi! Nàng luôn luôn cố gắng chống đỡ bản thân, không chịu để cho bản thân ngã xuống.
Giờ phút này lại phảng phất giống như một người lạc đường trong sa mạc rốt cục tìm thấy được một ốc đảo.
Cả người buông lỏng, rốt cuộc không duy trì được nữa.
Một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, mơ mơ màng màng thì thào một câu: "Thối Vũ Mao, không được. . . . . . Không được lại đem ta. . . . . . Đem ta đi xa như vậy . . . . . . Bằng không, đường xa như vậy, ta sẽ không. . . . . Không tìm được đường về. . . . . ."
Khi nàng vươn tay kia, giống như muốn vuốt ve khuôn mặt của Phượng Thiên Vũ trước mặt, nhưng trên đường đưa đến, liền suy sụp rũ xuống. Một đôi mắt to cũng chầm chậm nhắm lại. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.