Chương 204: Tựa hồ cũng không phải quỷ
Mục Đan Phong
13/03/2014
Đến đó vừa thấy, lại nhìn không rõ đó là cái gì.
Phượng Thiên Vũ đứng ở nơi đó, nhíu mày, thở dài một hơi: "Lại để cho nó chạy mất!"
"Cái gì chạy mất? Ừm, ngươi nói từ ‘ lại ’, hay là, ngươi ban đầu đã tới nơi này? Đã chạm qua thứ này?" Long Phù Nguyệt mẫn cảm bắt được lỗ hổng trong lời hắn nói .
Phượng Thiên Vũ thật cũng không giấu diếm nàng, gật gật đầu: "Không sai, từ lúc nghe đồn chuyện ma quái ở nơi này, ta đã tới hai ba lần rồi, ai, đáng tiếc mỗi lần đều bắt không đến thân ảnh của nó. . . . . ."
"Nga, trách không được ngươi có biết cương thi là ảo ảnh, thì ra ngươi đã cùng nó giao thủ qua vài lần rồi, " Long Phù Nguyệt nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái, kìm lòng không đậu nói : "Không nghĩ tới ngươi lại là khu Ma Sư, dám cùng quỷ quái tranh cao thấp. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ cười xinh đẹp, ở trên khuôn mặt Long Phù Nguyệt sờ soạng một cái: "Vậy —— Tiểu nha đầu, nàng có sùng bái ta chút nào hay không? Gả cho ta."
Long Phù Nguyệt liếc hắn một cái: "Nói chuyện không nửa điểm đứng đắn, ta không nói với ngươi nữa, đúng rồi, ngươi cùng ai học công phu trừ ma?"
Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm : "Mắt nàng nhìn thế nào ra ta là khu Ma Sư rồi?"
Long Phù Nguyệt sửng sốt: "Ngươi không phải sao?"
Phượng Thiên Vũ vuốt vuốt tóc của nàng, cười một cái tùy ý: "Đương nhiên —— Không phải! Đại gia một chút khu ma thuật cũng không hiểu . Nếu mà biết..., tiểu quỷ nơi này ta đã sớm thu rồi."
Hơ, Long Phù Nguyệt cái trán toát ra ba vạch hắc tuyến: "Không phải khu Ma Sư ngươi dám một lần thêm một lần xông vào căn nhà có quỷ này, ta thật phục ngươi."
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Chưa chắc là khu Ma Sư mới có thể cùng quỷ đấu . Huống chi, nơi này , tựa hồ cũng không phải quỷ. . . . . ."
"Không phải quỷ? Chẳng lẽ là người giả trang ? !"
Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên: "Không đúng, vừa rồi nữ kia quỷ rõ ràng là trong sân bay tới bay lui , người nào khinh công có thể lợi hại như vậy?"
Phượng Thiên Vũ lắc lắc đầu: "Cũng không phải người."
"Không phải người, không phải quỷ, vậy nó là vật gì? Chẳng lẽ là yêu?" Long Phù Nguyệt suy đoán.
Phượng Thiên Vũ thở dài: "Cái này khó nói. Ta cùng nó giao thủ qua vài lần, đều không biết thân ảnh đích thực của nó. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ đứng ở nơi đó, nhíu mày, thở dài một hơi: "Lại để cho nó chạy mất!"
"Cái gì chạy mất? Ừm, ngươi nói từ ‘ lại ’, hay là, ngươi ban đầu đã tới nơi này? Đã chạm qua thứ này?" Long Phù Nguyệt mẫn cảm bắt được lỗ hổng trong lời hắn nói .
Phượng Thiên Vũ thật cũng không giấu diếm nàng, gật gật đầu: "Không sai, từ lúc nghe đồn chuyện ma quái ở nơi này, ta đã tới hai ba lần rồi, ai, đáng tiếc mỗi lần đều bắt không đến thân ảnh của nó. . . . . ."
"Nga, trách không được ngươi có biết cương thi là ảo ảnh, thì ra ngươi đã cùng nó giao thủ qua vài lần rồi, " Long Phù Nguyệt nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái, kìm lòng không đậu nói : "Không nghĩ tới ngươi lại là khu Ma Sư, dám cùng quỷ quái tranh cao thấp. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ cười xinh đẹp, ở trên khuôn mặt Long Phù Nguyệt sờ soạng một cái: "Vậy —— Tiểu nha đầu, nàng có sùng bái ta chút nào hay không? Gả cho ta."
Long Phù Nguyệt liếc hắn một cái: "Nói chuyện không nửa điểm đứng đắn, ta không nói với ngươi nữa, đúng rồi, ngươi cùng ai học công phu trừ ma?"
Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm : "Mắt nàng nhìn thế nào ra ta là khu Ma Sư rồi?"
Long Phù Nguyệt sửng sốt: "Ngươi không phải sao?"
Phượng Thiên Vũ vuốt vuốt tóc của nàng, cười một cái tùy ý: "Đương nhiên —— Không phải! Đại gia một chút khu ma thuật cũng không hiểu . Nếu mà biết..., tiểu quỷ nơi này ta đã sớm thu rồi."
Hơ, Long Phù Nguyệt cái trán toát ra ba vạch hắc tuyến: "Không phải khu Ma Sư ngươi dám một lần thêm một lần xông vào căn nhà có quỷ này, ta thật phục ngươi."
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Chưa chắc là khu Ma Sư mới có thể cùng quỷ đấu . Huống chi, nơi này , tựa hồ cũng không phải quỷ. . . . . ."
"Không phải quỷ? Chẳng lẽ là người giả trang ? !"
Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên: "Không đúng, vừa rồi nữ kia quỷ rõ ràng là trong sân bay tới bay lui , người nào khinh công có thể lợi hại như vậy?"
Phượng Thiên Vũ lắc lắc đầu: "Cũng không phải người."
"Không phải người, không phải quỷ, vậy nó là vật gì? Chẳng lẽ là yêu?" Long Phù Nguyệt suy đoán.
Phượng Thiên Vũ thở dài: "Cái này khó nói. Ta cùng nó giao thủ qua vài lần, đều không biết thân ảnh đích thực của nó. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.