Chương 70: Vì cái gì phải ở sau lưng ta phóng dao nhỏ
Mục Đan Phong
12/03/2014
Long Phù Nguyệt sửng sốt, thân mình bỗng nhiên bị hắn ôm bay lên trời. Ở trong không trung xoay một cái, bay tà tà đến trước mặt tên hắc y nhân.
Hắc y nhân khẽ biến sắc, lui về phía sau từng bước, toàn thân đều cứng lại.
Phượng Thiên Vũ liếc mắt trên dưới đánh giá hắn một cái: "Ngươi là Đại Tế Ti của Diêu Quang quốc?"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng cho Đại Tế Ti của chúng ta ra tay!"
Trên mặt Phượng Thiên Vũ vẫn là ý cười vô hạn như cũ, ngữ khí cũng một mực ôn nhu: " Đại Tế Ti các ngươi? Nói như vậy, ngươi quả nhiên là người của Diêu Quang quốc? Ha ha, Thiên Tuyền quốc cùng với Diêu Quang quốc luôn luôn là nước sông không phạm nước giếng, lần này ngươi vì cái gì mà phải ở sau lưng ta hạ ám khí chứ?"
Hắc y nhân cười lạnh không đáp.
Phượng Thiên Vũ chậm rãi nói: "Ngươi không nói, ta đây đành phải đem món nợ này tính đến trên đầu Diêu Quang quốc các ngươi a."
"Hừ! Việc này cùng Diêu Quang quốc không có một chút quan hệ nào! Ta là bằng hữu của hoàng đế Thiên Cơ quốc, khó chịu đối với sự hung ác của các ngươi, nên lúc nãy mới...... (Nói lầm bầm) nếu không phải nha đầu chết tiệt này, bổn tọa đã thành công rồi!"
Bằng hữu của hoàng đế Thiên Cơ quốc? Phượng Thiên Vũ cười đến dị thường quỷ dị, bỗng nhiên dùng cây quạt chỉ Long Phù Nguyệt: "Vậy ngươi có biết nàng là ai hay không?"
Người nọ sửng sốt: "Một con bé mà thôi, bổn tọa làm sao biết là ai?!"
"Ha hả ha hả......" Phượng Thiên Vũ cười rộ lên, người nọ cả giận nói: "Ngươi cười cái gì?"
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nói: "Ta cười ngươi có mắt không tròng! Con bé cũng không phải là con bé bình thường, nàng là đứa con gái nhỏ nhất của bằng hữu ngươi —— Tiểu công chúa Long Phù Nguyệt. Ha ha, ngươi không thể tưởng tượng được đúng không, ngươi tốn công sức hạ cổ sẽ bị nàng cởi bỏ......"
Sắc mặt Người nọ đại biến, hung hăng trừng mắt với Long Phù Nguyệt một cái, cả giận nói: "Chân ngoài dài hơn chân trong, vậy càng đáng chết!"
Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ nhẹ lên đầu Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ngươi hiểu không, ta nói nửa ngày, hắn vẫn muốn giết ngươi. Cũng không phải là ta không giúp ngươi nha."
Long Phù Nguyệt giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái: "Không giúp thì thôi, không cần ngươi giúp!" Lại nhìn thoáng qua cái tên hắc y nhân kia: "Này, ngươi đừng nghe tên chết yểu này nói bậy, ta không phải là công chúa......"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Ta không cần biết ngươi là ai! Phàm là cản trở của ta đều đáng chết như nhau!"
Hắc y nhân khẽ biến sắc, lui về phía sau từng bước, toàn thân đều cứng lại.
Phượng Thiên Vũ liếc mắt trên dưới đánh giá hắn một cái: "Ngươi là Đại Tế Ti của Diêu Quang quốc?"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng cho Đại Tế Ti của chúng ta ra tay!"
Trên mặt Phượng Thiên Vũ vẫn là ý cười vô hạn như cũ, ngữ khí cũng một mực ôn nhu: " Đại Tế Ti các ngươi? Nói như vậy, ngươi quả nhiên là người của Diêu Quang quốc? Ha ha, Thiên Tuyền quốc cùng với Diêu Quang quốc luôn luôn là nước sông không phạm nước giếng, lần này ngươi vì cái gì mà phải ở sau lưng ta hạ ám khí chứ?"
Hắc y nhân cười lạnh không đáp.
Phượng Thiên Vũ chậm rãi nói: "Ngươi không nói, ta đây đành phải đem món nợ này tính đến trên đầu Diêu Quang quốc các ngươi a."
"Hừ! Việc này cùng Diêu Quang quốc không có một chút quan hệ nào! Ta là bằng hữu của hoàng đế Thiên Cơ quốc, khó chịu đối với sự hung ác của các ngươi, nên lúc nãy mới...... (Nói lầm bầm) nếu không phải nha đầu chết tiệt này, bổn tọa đã thành công rồi!"
Bằng hữu của hoàng đế Thiên Cơ quốc? Phượng Thiên Vũ cười đến dị thường quỷ dị, bỗng nhiên dùng cây quạt chỉ Long Phù Nguyệt: "Vậy ngươi có biết nàng là ai hay không?"
Người nọ sửng sốt: "Một con bé mà thôi, bổn tọa làm sao biết là ai?!"
"Ha hả ha hả......" Phượng Thiên Vũ cười rộ lên, người nọ cả giận nói: "Ngươi cười cái gì?"
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nói: "Ta cười ngươi có mắt không tròng! Con bé cũng không phải là con bé bình thường, nàng là đứa con gái nhỏ nhất của bằng hữu ngươi —— Tiểu công chúa Long Phù Nguyệt. Ha ha, ngươi không thể tưởng tượng được đúng không, ngươi tốn công sức hạ cổ sẽ bị nàng cởi bỏ......"
Sắc mặt Người nọ đại biến, hung hăng trừng mắt với Long Phù Nguyệt một cái, cả giận nói: "Chân ngoài dài hơn chân trong, vậy càng đáng chết!"
Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ nhẹ lên đầu Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ngươi hiểu không, ta nói nửa ngày, hắn vẫn muốn giết ngươi. Cũng không phải là ta không giúp ngươi nha."
Long Phù Nguyệt giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái: "Không giúp thì thôi, không cần ngươi giúp!" Lại nhìn thoáng qua cái tên hắc y nhân kia: "Này, ngươi đừng nghe tên chết yểu này nói bậy, ta không phải là công chúa......"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Ta không cần biết ngươi là ai! Phàm là cản trở của ta đều đáng chết như nhau!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.