Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 80: Bị phát hiện
Doanh Triệt Thệ Tuyết
27/06/2024
Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ
Chú Chung không dám tin nhìn cậu hồi lâu, chăm chú nhìn dấu đỏ tươi, sợ mắt mình bị mờ nhìn lầm, nâng tay lên dụi, giọng nói có chút run rẩy, "Niên Niên, cháu......cổ cháu bị làm sao vậy? Bị muỗi đốt đúng không?"
Mới vừa đầu xuân, muỗi đâu ra chứ, vừa nói xong chú Chung liền thấy hơi hối hận, ông đã có tuổi, chuyện gì mà chưa từng thấy, vết máu nổi bật như vậy, dù mắt ông có mờ cũng thấy rõ dấu răng trên đó, nhưng ông không dám nghĩ lung tung, sợ nói ra điều gì đó không phù hợp khiến cả hai người đều lúng túng.
"Cháu...... Là... Là do trong bệnh viện có bọ, cháu bị dị ứng, chú đừng lo." Từ Từ Niên thản nhiên nói dối, đầu ong ong, không biết phải mở miệng thế nào, vết đỏ lan từ tai đến cổ, mấy dấu hôn kia càng trở nên chói mắt.
Cậu nâng tay vén cổ áo lên che cổ, liều mạng đổi chủ đề khác, "Ừm... Chú Chung, sao chú tìm được chỗ này? Chú xem, sắp đến giờ cơm tối rồi, nếu không cháu dẫn chú đi ăn chút gì đó nhé."
Nói rồi cậu chặn cửa lại, tình cờ tìm thấy quần của Cù Thành ở huyền quan* mặc vào, không dám cho chú Chung vào cửa, đỡ ông định đi ra ngoài.
*Huyền quan: là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.
Chú Chung giơ tay lên ngăn cậu lại, "Khỏi cần, Niên Niên, cháu nói thật đi, có phải cháu có người yêu rồi không?"
Câu này nghe giống như một câu hỏi, nhưng từ ánh mắt và giọng nói không còn gì nghi ngờ nữa, giọng điệu này không phải hỏi, mà là ép Từ Từ Niên phải nói thật thì sẽ được khoan hồng.
Lão già ông đã có tuổi, sắp mồ yên mả đẹp, cả đời không có con cái, coi Từ Từ Niên như cháu ruột của mình, còn tận tâm hơn người cha ruột là Từ Kiến Quốc.
Trước Từ Từ Niên bận rộn không về nhà, ông luôn nói đàn ông sự nghiệp quan trọng nhưng không thể không có vợ, kết quả cháu dâu đâu không thấy lại nhận được tin Từ Từ Niên bị ốm phải nhập viện, làm ông cuống cả lên, ồn ào muốn đến bệnh viện, nhưng La Tiểu Mậu lấy cớ ông đi đứng không thuận tiện liền sống chết ngăn không cho ông đi.
Đến nay đã qua một tháng rồi, ông vẫn không biết Từ Từ Niên bị bệnh gì, nghe nói hôm nay cậu xuất viện về nhà nên đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, cuối cùng chỉ thấy một mình La Tiểu Mậu trở về, bấy giờ đứng ngồi không yên.
"Tiểu Mậu, coi như lão già tôi cầu xin cậu, Niên Niên là người thân duy nhất của tôi. Nó ở bệnh viện lâu như vậy, tôi còn chưa được gặp nó, cậu nhẫn tâm sao? Cho dù nó không muốn ở cùng lão già tôi trong tứ hợp viện, mua nhà mới ở bên ngoài, ít ra cậu cũng để tôi đi xem một chút chứ."
Chú Chung tuổi đã cao, vừa nói mắt vừa đỏ hoe, La Tiểu Mậu nghĩ mãi, cuối cùng vạn bất đắc dĩ phản bội tổ chức, giao nộp địa chỉ nhà mới của Từ Từ Niên và Cù Thành, trong lòng lặng lẽ rơi giọt nước mắt thương cảm.
BOSS, Từ Niên hai người ngàn vạn lần đừng trách tôi...........
Nhìn theo bóng dáng chú Chung vội vàng xách hộp cơm chạy ra ngoài, La Tiểu Mậu gọi điện cho Từ Từ Niên, nhưng lúc đó hai vợ chồng đang đè nhau trên giường, không ai để ý đến chiếc điện thoại rơi trên thảm đang đổ chuông không ngừng.
"Chú Chung, cháu... Cháu thực sự không có, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói được không?"
Từ Từ Niên bị ánh mắt sắc bén của chú Chung nhìn chằm chằm, da đầu ngứa ran, tim như nhảy ra khỏi cổ họng, chú Chung bị bệnh tim và huyết áp cao, ngộ nhỡ biết mối quan hệ của cậu với Cù Thành, bị sốc coi như xong đời.
Chú Chung không để ý đến cậu, gạt tay đẩy Từ Từ Niên sang một bên, đi vào nhà, một mùi tanh nồng mơ hồ lập tức xông ra, khiến khuôn mặt già nua của ông có chút không nén được giận.
Đặt hộp cơm xuống nhìn xung quanh, căn nhà được bài trí rất ấm cúng, thoạt nhìn là nơi ở của đôi vợ chồng trẻ, ông quay đầu lại cười nhạo nhìn Từ Từ Niên, "Còn nói không có người yêu? Chuyện gì vừa xảy ra? Mùi này là xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông cũng không phải là người không hiểu lý, đương nhiên biết nhu cầu thể xác của đàn ông, nhìn vết đỏ trên cổ Từ Từ Niên, trong lòng đã sáng tỏ, "Giường cũng đã lên, còn lo nghĩ cái gì, cô gái kia vẫn còn ở trong nhà sao? Bảo cô ấy ra cho chú nhìn chút."
"Chú vẫn là câu nói kia, cháu đã ngoài ba mươi tuổi, còn nuôi Oa Oa, có cô gái nguyện ý bên cạnh cháu là tốt rồi, có phải là người thằng nhóc thối Cù Thành nói có dáng dấp xinh đẹp kia không?"
Thằng nhóc thối mà chú nhắc giờ còn đang khỏa thân ở trong phòng đó!
Từ Từ Niên gấp đến mức sắp khóc, đời này cậu chỉ kính trọng ba người, một là ông nội, một là mẹ, người còn lại là chú Chung. Trước đây cậu lo cho sức khỏe của chú Chung, sợ ông không đồng ý mối quan hệ giữa mình và Cù Thành, cho nên đã giữ bí mật không nói. Thậm chí đến bây giờ Tiểu Đậu Đinh đã được ba tháng, cũng không dám thừa nhận.
Nhưng bây giờ chú ấy đã đến tận cửa rồi, cậu phải làm sao đây!?
"Chú Chung... Mùi này.......Là cháu tự mình làm ra......... Chú cũng biết ở bệnh viện không tiện làm chuyện này, nên vừa rồi cháu không nhịn được đã...."
Từ Từ Niên nói, lỗ tai đỏ bừng, cố hết sức miêu tả tình hình trong nhà như thể mình tự ***, không thèm để ý đến mặt mũi nữa, chỉ mong Cù Thành thức thời một chút đừng chạy ra vào lúc này.
"Khổng Tước, phải đám nhóc thối A Tứ kia không? Đưa chút đồ thôi cũng nói nhảm nhiều như vậy, nhanh đuổi chúng đi, anh đau sắp chết rồi, trên dưới đều chảy máu...mau vào liếm giúp anh!"
Cù Thành ngồi trong phòng ôm chân, không rõ tình huống bên ngoài, đột nhiên gào lên một tiếng, mặt Từ Từ Niên lập tức tái xanh lại.
Chú Chung như bị sét đánh, lảo đảo đứng dậy, "Vừa... vừa mới xảy ra chuyện gì? Sao chú nghe thấy giọng nói của thằng nhóc thối Cù Thành?"
"..." Từ Từ Niên che nửa khuôn mặt, không biết nên đối phó với tình cảnh này như thế nào.
Chú Chung nhìn sắc mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, không thể ngồi yên được nữa đành đẩy cậu ra định đi vào phòng ngủ, Từ Từ Niên vội vàng đưa tay ngăn lại, "Chú Chung, chắc chú nghe nhầm rồi, làm gì có đâu. Nhà này mới sửa xong nên mùi khó chịu lắm, mau ra ngoài thôi ạ."
Nói có mùi gì đó đều là gạt người cả, nhà này ngay từ lúc mua đã được sửa sang đâu vào đấy rồi, mấy cái khí độc như Formaldehyde cũng bay hết từ lâu, chưa kể vì để cậu vào ở mà ngày nào Cù Thành cũng mở cửa sổ thông gió, hắn nhét đầy than hoạt tính trong nhà nên còn bị mùi mới lạ đó!
"Từ Từ Niên! Cháu cho rằng chú chỉ là người hầu của đại tiểu thư nên không có tư cách lo việc của cháu ư?" Chú Chung đột nhiên quát lớn, hai tay chống nạng run lên.
Từ Từ Niên nghe xong lời này nào còn dám nói nữa, đang nước sôi lửa bỏng thì nghe thấy Cù Thành lớn giọng, "Khổng Tước, em rốt cuộc đang làm gì vậy? Anh hầu hạ em xong em liền vỗ mông chạy? Em còn có lương tâm không hả!"
"Cạch"
Chú Chung không quan tâm đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm ông suýt nữa thì ngất xỉu.
Cù Thành câm nín ngay lập tức, hắn nhìn chằm chằm chú Chung như thấy ma, đầu choáng váng rồi đứng dậy theo bản năng, cuối cùng lại quên mình đang khỏa thân, khá khen cho cái thứ to lớn đang dựng đứng kia, phấn khởi lắc lư theo động tác của hắn, rõ là khiêu dâm.
Lúc chân hắn chạm đất, vết thương bị đinh đâm đột nhiên nhói lên, máu thấm ra miếng băng gạc trắng trong tích tắc, hắn đau đến "Sh" một tiếng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Từ Từ Niên đằng sau chú Chung, hắn hoảng loạn tìm đồ che cho bé cúc cu của mình, thế mà lại trùng hợp bốc trúng nhóc Đùi Gà, thằng nhỏ cả người lơ lửng trên không ré lên, quơ quơ móng vuốt nhỏ một cách đáng thương, cảnh tượng càng trở nên hỗn loạn.
Ai có thể nói cho hắn biết tại sao chú Chung lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ!? Cù Thành thầm than thở, đây là chuyện quái gì vậy!!!
Chú Chung thở không nổi suýt ngã xuống đất, Từ Từ Niên vội vàng đỡ ông, nháy mắt với Cù Thành bảo hắn mau mặc quần áo vào.
"Niên Niên, cháu nói cho chú biết chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chuyện giữa cháu và thằng nhóc thối này là sao hả!!"
Chú Chung gào lên một tiếng, sau đó ho dữ dội, Từ Từ Niên vội vàng giúp ông xoa lưng, "Chú Chung, chú đừng tức giận, bình tĩnh đi ạ, chúng ta ra ngoài nói chuyện, chuyện gì cháu cũng sẽ nói hết cho chú biết, được không ạ?"
Chú Chung liền tránh khỏi cậu rồi nhìn xung quanh, càng ngày càng chóng mặt.
Toàn bộ căn phòng nồng nặc mùi tanh, giấy vệ sinh vứt khắp nơi, khăn trải giường thì ướt sũng cuộn thành một cục, trên đó dính một chất lỏng màu trắng không rõ, dưới giường nào là quần áo, sơ mi, quần dài rồi đồ lót vương vãi khắp nơi....Trên kệ đồ màu trắng dính đầy vết máu đỏ tươi, giấy vệ sinh dính máu vứt khắp nơi, trên sàn gỗ còn có một cái đinh đỏ lòm, mọi thứ trông như bãi chiến trường, vừa giật gân vừa máu me, thật sự không dám tưởng tượng vừa nãy đã xảy ra những chuyện gì.
"Chú Chung, cháu với Từ Niên..."
Cù Thành không còn bối rối như vừa rồi, khi bình tĩnh lại hắn liền muốn giải thích, nhưng ông đã cắt ngang lời hắn, " Đồ vô liêm sỉ! Cậu không có tư cách nói ở đây!"
Nhìn sang Từ Từ Niên, giọng ông run run, "Niên Niên, cháu... cháu nói thật với chú Chung đi, cậu ta bắt nạt cháu đúng không?!"
Lúc trước ông nhìn Cù Thành không vừa mắt, cảm thấy cách hắn nhìn Từ Từ Niên cứ sai sai, sau này lại thấy hắn là người thật thà, đối tốt với nhà họ Triệu và Từ Từ Niên, với lại hắn rất hiếu thuận với lão già là ông đây, hắn còn rất yêu thương Oa Oa nên ông cũng không nghĩ nhiều, cứ luôn cho rằng Cù Thành chỉ là bạn tốt của Từ Từ Niên.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì mọi thứ đều không ổn, nhìn vóc dáng của Cù Thành liền biết hắn không phải người ăn chay, hơn nữa hắn còn là xã hội đen, lợi dụng sức khỏe không tốt sau khi xuất viện của Từ Từ Niên, ai mà biết được hắn có làm chuyện gì không biết xấu hổ hay không!
Càng nghĩ, ông càng cảm thấy có thể, ông ngẩng đầu lên nhìn Cù Thành một cách dữ tợn, sau đó ông không nhịn được kéo mạnh quần áo Từ Từ Niên, "Để chú Chung xem nó đã làm gì cháu? Cháu không phải tự nguyện đúng không? Vết thương ở đâu, sao chảy nhiều máu thế này!?"
"Không, thật sự không có đâu ạ! Chú Chung, chú đừng kéo nữa..." Từ Từ Niên rối rắm mặt đổ đầy mồ hôi, nhưng không dám chống cự quá mạnh, chú Chung kéo cổ áo cậu xuống, nhìn cả người cậu toàn dấu hôn, thấy áo sắp bị kéo đến bụng, Từ Từ Niên đành ngăn lại, "Cháu tự nguyện! Máu cũng không phải của cháu!"
Sau khi nói ra sự thật, tảng đá lớn mà cậu luôn canh cánh trong lòng cũng rơi xuống, sau đó không biết lấy dũng khí bất chấp tất cả từ đâu ra, "Cháu với Cù Thành...Bọn cháu ở bên nhau, là những gì chú đang thấy đấy, bọn cháu đã bên nhau rất lâu rồi, không ai có thể chia rẽ, bọn cháu sẽ như thế này cả đời. "
Nghe xong những lời này, Cù Thành nhướng mày ngạc nhiên, hắn tưởng rằng với tính cách bướng bỉnh và hay lo lắng của Từ Từ Niên, cậu nhất định sẽ vì muốn dỗ chú Chung vui vẻ mà kéo dài chuyện của họ vô thời hạn, nhưng không ngờ cậu lại thừa nhận dứt khoát như vậy, cả trái tim hắn bỗng nổi sóng một hồi.
Chú Chung mở to miệng, nhìn Từ Từ Niên với vẻ khó tin rồi quay đầu lại cứng ngắc nhìn Cù Thành, một lúc sau mới đau buồn nức nở, "Niên Niên... không phải hồi trước cháu có một cô bạn gái rất xinh đẹp sao? Tại sao trước đây có thể thích phụ nữ mà bây giờ thì lại không được?"
"Cháu chưa từng có bạn gái, trước nay cháu vẫn luôn thích đàn ông." Lúc nói lời này, Từ Từ Niên cũng không quan tâm lắm, "Người cháu thường nhắc đến là Cù Thành, cháu biết nói vậy chú sẽ buồn, cũng hổ thẹn với mẹ và ông nội, nhưng cháu thực sự hết cách rồi, cả đời này cháu chỉ yêu được đàn ông thôi, và người đàn ông đó chỉ có thể là Cù Thành, bất kỳ ai khác cũng không được."
Lời này làm cho Cù Thành sung sướng vô cùng, bị ông bắt gian tại giường cũng chẳng sao cả, hai chú cháu họ nói chuyện, người có thân phận khá xấu hổ như hắn không chen vào được, nhưng có thể nghe thấy Khổng Tước nói lên tiếng lòng như vậy thì có bị chú Chung cầm gậy đánh gãy chân hắn cũng thấy đáng giá.
Chú Chung mở miệng, vẫn chưa hồi thần sau cú sốc cực lớn, quay đầu lại nhìn Cù Thành, ánh mắt lóe lên.
Vừa nãy bị sự thật làm cho bàng hoàng nên không quan sát kỹ, giờ bình tĩnh lại ông mới biết chân của Cù Thành thực sự đang chảy máu, mũi hắn sưng đỏ, trên mặt còn có vết máu, phần cổ với ngực lộ ra còn kinh khủng hơn, vết cắn xanh tím, dấu hôn... Quả thật nhìn mà rợn cả người, so với hắn thì vết đỏ trên cổ Từ Từ Niên chẳng có gì đáng nói cả.
Rõ ràng thằng nhóc Cù Thành này là xã hội đen, sao còn bị thương nặng hơn cả Từ Niên nhà ông thế?
Ông thầm nghi ngờ, không tin hỏi: "Máu trên sàn......đều là của thằng nhóc thối này?"
Từ Từ Niên nhanh chóng liếc nhìn Cù Thành "bị thương nặng" rồi căng thẳng gật đầu, "...Vâng."
"... Còn những vết thương trên mặt và bàn chân thì sao? Chúng ở đâu ra đấy?" Chú Chung thở hổn hển, giọng nói không ổn định.
Đã đến nước này rồi, Từ Từ Niên cúi đầu, "Đều... Là cháu làm bị thương."
Nếu không phải vừa rồi cậu cố ý quấn lấy Cù Thành, không nghe thấy tiếng Đùi Gà đụng rớt hộp đinh, đinh sẽ không đâm phải chân Cù Thành, thậm chí còn bởi vì bất cẩn mà đụng sống mũi hắn bị thương, điều này khiến cậu muốn chối cũng không được.
"Cháu làm bị thương!?" Chú Chung mở to mắt, giọng hổn hển, nếu không phải ngại Từ Từ Niên mới xuất viện không lâu, ông hận không thể dùng gậy đánh cậu hai roi rồi.
"Vâng..."
"Khó trách... Khó trách!"
Nhìn Cù Thành đang ngồi một bên ôm Đùi Gà, cả người đầy vết thương, chú Chung không ngừng giậm cây gậy xuống đất vừa đau lòng vừa tức giận, phát ra tiếng vang ầm ầm nặng nề.
Đùi Gà vô tội bị giật mình, kêu meo meo hai tiếng, muốn dính lấy Từ Từ Niên nhưng lại bị Cù Thành tóm lại, tiếp tục che chắn cho hắn. Tiểu Đậu Đinh trong bụng Từ Từ Niên sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thấy dáng vẻ chật vật của ba, vui sướng bơi qua bơi lại, Từ Từ Niên lo lắng kéo vạt áo sơ mi xuống, sợ bụng mình động ghê quá chú Chúng sẽ nhìn ra manh mối.
Chú Chung thở dài, xin lỗi ngài, đại tiểu thư, tôi đã không dạy dỗ Niên Niên cho tốt.
Chẳng trách trong bữa tối giao thừa, Cù Thành nói bóng nói gió rằng Từ Từ Niên có người yêu, còn luôn miệng nói Từ Từ Niên hay đánh người, tính tình hung dữ, nhưng người yêu vẫn quyết một lòng với cậu, không những không ghét bỏ Oa Oa, thậm chí một chút tư tưởng ngoại tình cũng không có.
Hóa ra khi đó thằng nhóc thối này muốn đánh ý với ông, rõ ràng là muốn nói, hành vi đánh người dã man này của Từ Từ Niên, chỉ có mình mới chịu được, nếu đổi lại là cô gái khác, đã sớm bỏ chạy mất rồi.
Nhìn Cù Thành cao lớn thô kệch cả người đầy máu, chú Chung bí bách đến đỏ cả mặt.
Thì ra... Là Từ Từ Niên bắt nạt người ta, nhìn một thanh niên cao lớn cường tráng như vậy, còn là xã hội đen, lại tình nguyện bị Từ Từ Niên nhà ông đánh không đánh trả, mắng không mắng lại,...Giờ ông phải làm thế nào mới phải đây!
"Cháu... Cháu sao có thể đánh người hả? Niên Niên, cháu khiến chú quá thất vọng! Mẹ cháu hồi đó cũng bị tên cặn bã Từ Kiến Quốc kia lừa gạt. Cháu học cái gì không học, đừng học theo tên khốn nạn đó! Cho dù thằng nhóc thối này có là đàn ông, cháu cũng không thể đánh người ta thành cái dạng này được! Cháu cũng phải nhìn lại thân thể của mình, cháu là đối thủ của hắn sao, đừng tưởng rằng người ta đã bị cháu đánh quen, là có thể tùy tiện đánh người ta chảy máu... "
"Sau này chú chết, chú thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp đại tiểu thư nữa... Huhuhuhu!"
Nói xong, chú Chung đau khổ lau nước mắt, đến nỗi không nhận ra ngoài miệng mình đã ma xui quỷ khiến đứng về phía Cù Thành.
Cù Thành là một con khỉ tinh ranh, nghe thấy lời này, lập tức hành động.
Nhân lúc chú Chung đang đau buồn, đạp tung băng gạc trên chân, để lộ vết thương, lấy hết sức ấn bàn chân bị thương xuống đất, ấn xong lấy tay bịt lại, máu tuôn ra rơi xuống thảm, hắn nâng mũi bị thương, khua khua tay, "Chú Chung...Chú đừng mắng Từ Từ Niên, đây.....đều là do cháu cam tâm tình nguyện, cháu thích em ấy, bằng lòng làm tất cả vì em ấy, bị đánh chảy máu thì đã là gì chứ?"
"..." Câu này thiếu chút nữa khiến Từ Từ Niên tức muốn hộc máu, sắc mặt tái xanh.
Một cái liếc mắt ném qua, mẹ nó, đồ khốn kiếp, nói lung ta lung tung, đừng biến mọi chuyện trở thành kẻ bạc tình với oan Đậu Nga* được không?
*Oan Đậu Nga: là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.
Chú Chung nghe vậy, nghẹn ngào, đưa tay lên vỗ đầu Từ Từ Niên.
"Oan nghiệt...Oan nghiệt!"
Ông nhớ tới lúc chưa nhận ra quan hệ của hai người họ, ngày lễ, ngày tết, cuối tuần nào mà Cù Thành không xách túi lớn túi nhỏ đến thăm lão già ông? Trước đây Từ gia ngang ngược, làm Niên Niên khổ như vậy, tên nhóc thối này móc tim móc phổi giúp nó bận bịu đến thế nào. Khi nhà hàng Triệu gia khai trương, hắn chạy tới chạy lui kiếm khách hộ, lão già ông tận mắt nhìn thấy cả.
Hơn nữa, để lật đổ Từ gia, hắn đã dâng hai tay giao Hào Đình cho Niên Niên, trị giá đến mấy trăm triệu, cả đời này lão già ông chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Gần đây, còn nghe La Tiểu Mậu nói, trong khoảng thời gian Niên Niên bị bệnh nằm viện, đều là do thằng nhóc thối này chăm sóc, thường xuyên ở bên cạnh, không cho người khác động vào, phần tình nghĩa này ai có thể làm được!
Câu "bằng lòng làm tất cả vì em ấy, bị đánh chảy máu thì đã là gì chứ?" là thật lòng, chú Chung quả thực không soi ra chút sai sót nào.
Nhìn thấy biểu hiện của chú Chung, Từ Từ Niên biết ông đã não bổ ra một câu chuyện hài kịch cẩu huyết tra công tiện thụ, liên tưởng Cù Thành là cô vợ nhỏ, bị cậu đánh đập mắng nhiếc không thương tiếc, cảm thấy có chút buồn cười.
Cù Thành nhận thấy giờ phút mấu chốt đã đến, buồn bã cúi đầu, giọng khàn khàn, "Cháu biết chú Chung...Kéo Từ Niên đi vào con đường đồng tính luyến ái là cháu không đúng. Em ấy từ nhỏ đã rất hiếu kính với chú, cháu không thể khiến em ấy trở thành kẻ lòng lang dạ sói, nếu chú không muốn nhìn thấy cháu, vậy cháu...sẽ đi."
Nói xong, hắn đặt Đùi Gà sang một bên, bắt đầu nhanh chóng mặc quần áo vào, Đùi Gà bên cạnh ngẩng đầu nhìn hắn, ngửa đầu kêu meo meo, không hiểu sao mắt ba Thành tràn đầy ý cười sắp không ngăn được, còn gương mặt thì như khóc tang, thật sự rất kỳ quái nha!
"Thằng nhóc thối, cháu cháu... Cháu đừng đi!" Chú Chung khẽ quát một tiếng, cầm gậy cản đường Cù Thành.
"Chú Chung, chú để cháu đi đi... Cháu không ở đây làm chướng mắt nữa."
Nhìn thấy hắn như vậy, Từ Từ Niên bất đắc dĩ vuốt trán, cả người nổi đầy da gà, vội xua tay, "Chú Chung, vất vả lắm chú mới đến đây một lần, bị cháu làm thương tâm. Tối nay anh đừng về, chú cháu bọn em cần yên tĩnh một chút, chút tiền này cho anh ăn tối, đừng để bị đói."
Vừa nói, cậu vừa nhặt chiếc ví trên mặt đất lên, lấy ra năm nhân dân tệ, nhét cho Cù Thành.
Chú Chung bỗng chốc mở lớn hai mắt, chỉ cho có năm nhân dân tệ, năm nhân dân tệ còn không mua nổi một cái đùi gà!
Cù Thành không nói gì, cầm tiền gật đầu, bước ra ngoài không quay đầu nhìn lại, bóng lưng có chút ảm đạm khổ sở, chú Chung lúc này nóng vội, nghĩ đến việc người ta bị Từ Từ Niên đánh không ra gì, chỉ vì lão già này xuất hiện, lại phải ngủ ngoài đường, trong lòng liền cảm thấy có chút áy náy.
Một đứa trẻ ngoan biết bao...
"Thằng nhóc thối, cháu ở lại đi! Niên Niên phải chịu trách nhiệm với chuyện này! Nếu hai cháu đã như vậy, chú cũng không quản được. Tóm lại, Niên Niên xin lỗi cháu. Lão già chú công nhận người vợ này của cháu!"
Chú Chung mặt đầy bi phẫn, vừa buồn vừa giận, không muốn thừa nhận mình lại công nhận một "cháu dâu" là nam, nhưng mà mắc nợ người ta thì phải trả! Đúng là oan nghiệt!
Lúc này, Từ Từ Niên che trán, Cù Thành nháy mắt với cậu, trong lòng giơ chữ V thật to.
Chú Chung không dám tin nhìn cậu hồi lâu, chăm chú nhìn dấu đỏ tươi, sợ mắt mình bị mờ nhìn lầm, nâng tay lên dụi, giọng nói có chút run rẩy, "Niên Niên, cháu......cổ cháu bị làm sao vậy? Bị muỗi đốt đúng không?"
Mới vừa đầu xuân, muỗi đâu ra chứ, vừa nói xong chú Chung liền thấy hơi hối hận, ông đã có tuổi, chuyện gì mà chưa từng thấy, vết máu nổi bật như vậy, dù mắt ông có mờ cũng thấy rõ dấu răng trên đó, nhưng ông không dám nghĩ lung tung, sợ nói ra điều gì đó không phù hợp khiến cả hai người đều lúng túng.
"Cháu...... Là... Là do trong bệnh viện có bọ, cháu bị dị ứng, chú đừng lo." Từ Từ Niên thản nhiên nói dối, đầu ong ong, không biết phải mở miệng thế nào, vết đỏ lan từ tai đến cổ, mấy dấu hôn kia càng trở nên chói mắt.
Cậu nâng tay vén cổ áo lên che cổ, liều mạng đổi chủ đề khác, "Ừm... Chú Chung, sao chú tìm được chỗ này? Chú xem, sắp đến giờ cơm tối rồi, nếu không cháu dẫn chú đi ăn chút gì đó nhé."
Nói rồi cậu chặn cửa lại, tình cờ tìm thấy quần của Cù Thành ở huyền quan* mặc vào, không dám cho chú Chung vào cửa, đỡ ông định đi ra ngoài.
*Huyền quan: là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.
Chú Chung giơ tay lên ngăn cậu lại, "Khỏi cần, Niên Niên, cháu nói thật đi, có phải cháu có người yêu rồi không?"
Câu này nghe giống như một câu hỏi, nhưng từ ánh mắt và giọng nói không còn gì nghi ngờ nữa, giọng điệu này không phải hỏi, mà là ép Từ Từ Niên phải nói thật thì sẽ được khoan hồng.
Lão già ông đã có tuổi, sắp mồ yên mả đẹp, cả đời không có con cái, coi Từ Từ Niên như cháu ruột của mình, còn tận tâm hơn người cha ruột là Từ Kiến Quốc.
Trước Từ Từ Niên bận rộn không về nhà, ông luôn nói đàn ông sự nghiệp quan trọng nhưng không thể không có vợ, kết quả cháu dâu đâu không thấy lại nhận được tin Từ Từ Niên bị ốm phải nhập viện, làm ông cuống cả lên, ồn ào muốn đến bệnh viện, nhưng La Tiểu Mậu lấy cớ ông đi đứng không thuận tiện liền sống chết ngăn không cho ông đi.
Đến nay đã qua một tháng rồi, ông vẫn không biết Từ Từ Niên bị bệnh gì, nghe nói hôm nay cậu xuất viện về nhà nên đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, cuối cùng chỉ thấy một mình La Tiểu Mậu trở về, bấy giờ đứng ngồi không yên.
"Tiểu Mậu, coi như lão già tôi cầu xin cậu, Niên Niên là người thân duy nhất của tôi. Nó ở bệnh viện lâu như vậy, tôi còn chưa được gặp nó, cậu nhẫn tâm sao? Cho dù nó không muốn ở cùng lão già tôi trong tứ hợp viện, mua nhà mới ở bên ngoài, ít ra cậu cũng để tôi đi xem một chút chứ."
Chú Chung tuổi đã cao, vừa nói mắt vừa đỏ hoe, La Tiểu Mậu nghĩ mãi, cuối cùng vạn bất đắc dĩ phản bội tổ chức, giao nộp địa chỉ nhà mới của Từ Từ Niên và Cù Thành, trong lòng lặng lẽ rơi giọt nước mắt thương cảm.
BOSS, Từ Niên hai người ngàn vạn lần đừng trách tôi...........
Nhìn theo bóng dáng chú Chung vội vàng xách hộp cơm chạy ra ngoài, La Tiểu Mậu gọi điện cho Từ Từ Niên, nhưng lúc đó hai vợ chồng đang đè nhau trên giường, không ai để ý đến chiếc điện thoại rơi trên thảm đang đổ chuông không ngừng.
"Chú Chung, cháu... Cháu thực sự không có, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói được không?"
Từ Từ Niên bị ánh mắt sắc bén của chú Chung nhìn chằm chằm, da đầu ngứa ran, tim như nhảy ra khỏi cổ họng, chú Chung bị bệnh tim và huyết áp cao, ngộ nhỡ biết mối quan hệ của cậu với Cù Thành, bị sốc coi như xong đời.
Chú Chung không để ý đến cậu, gạt tay đẩy Từ Từ Niên sang một bên, đi vào nhà, một mùi tanh nồng mơ hồ lập tức xông ra, khiến khuôn mặt già nua của ông có chút không nén được giận.
Đặt hộp cơm xuống nhìn xung quanh, căn nhà được bài trí rất ấm cúng, thoạt nhìn là nơi ở của đôi vợ chồng trẻ, ông quay đầu lại cười nhạo nhìn Từ Từ Niên, "Còn nói không có người yêu? Chuyện gì vừa xảy ra? Mùi này là xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông cũng không phải là người không hiểu lý, đương nhiên biết nhu cầu thể xác của đàn ông, nhìn vết đỏ trên cổ Từ Từ Niên, trong lòng đã sáng tỏ, "Giường cũng đã lên, còn lo nghĩ cái gì, cô gái kia vẫn còn ở trong nhà sao? Bảo cô ấy ra cho chú nhìn chút."
"Chú vẫn là câu nói kia, cháu đã ngoài ba mươi tuổi, còn nuôi Oa Oa, có cô gái nguyện ý bên cạnh cháu là tốt rồi, có phải là người thằng nhóc thối Cù Thành nói có dáng dấp xinh đẹp kia không?"
Thằng nhóc thối mà chú nhắc giờ còn đang khỏa thân ở trong phòng đó!
Từ Từ Niên gấp đến mức sắp khóc, đời này cậu chỉ kính trọng ba người, một là ông nội, một là mẹ, người còn lại là chú Chung. Trước đây cậu lo cho sức khỏe của chú Chung, sợ ông không đồng ý mối quan hệ giữa mình và Cù Thành, cho nên đã giữ bí mật không nói. Thậm chí đến bây giờ Tiểu Đậu Đinh đã được ba tháng, cũng không dám thừa nhận.
Nhưng bây giờ chú ấy đã đến tận cửa rồi, cậu phải làm sao đây!?
"Chú Chung... Mùi này.......Là cháu tự mình làm ra......... Chú cũng biết ở bệnh viện không tiện làm chuyện này, nên vừa rồi cháu không nhịn được đã...."
Từ Từ Niên nói, lỗ tai đỏ bừng, cố hết sức miêu tả tình hình trong nhà như thể mình tự ***, không thèm để ý đến mặt mũi nữa, chỉ mong Cù Thành thức thời một chút đừng chạy ra vào lúc này.
"Khổng Tước, phải đám nhóc thối A Tứ kia không? Đưa chút đồ thôi cũng nói nhảm nhiều như vậy, nhanh đuổi chúng đi, anh đau sắp chết rồi, trên dưới đều chảy máu...mau vào liếm giúp anh!"
Cù Thành ngồi trong phòng ôm chân, không rõ tình huống bên ngoài, đột nhiên gào lên một tiếng, mặt Từ Từ Niên lập tức tái xanh lại.
Chú Chung như bị sét đánh, lảo đảo đứng dậy, "Vừa... vừa mới xảy ra chuyện gì? Sao chú nghe thấy giọng nói của thằng nhóc thối Cù Thành?"
"..." Từ Từ Niên che nửa khuôn mặt, không biết nên đối phó với tình cảnh này như thế nào.
Chú Chung nhìn sắc mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, không thể ngồi yên được nữa đành đẩy cậu ra định đi vào phòng ngủ, Từ Từ Niên vội vàng đưa tay ngăn lại, "Chú Chung, chắc chú nghe nhầm rồi, làm gì có đâu. Nhà này mới sửa xong nên mùi khó chịu lắm, mau ra ngoài thôi ạ."
Nói có mùi gì đó đều là gạt người cả, nhà này ngay từ lúc mua đã được sửa sang đâu vào đấy rồi, mấy cái khí độc như Formaldehyde cũng bay hết từ lâu, chưa kể vì để cậu vào ở mà ngày nào Cù Thành cũng mở cửa sổ thông gió, hắn nhét đầy than hoạt tính trong nhà nên còn bị mùi mới lạ đó!
"Từ Từ Niên! Cháu cho rằng chú chỉ là người hầu của đại tiểu thư nên không có tư cách lo việc của cháu ư?" Chú Chung đột nhiên quát lớn, hai tay chống nạng run lên.
Từ Từ Niên nghe xong lời này nào còn dám nói nữa, đang nước sôi lửa bỏng thì nghe thấy Cù Thành lớn giọng, "Khổng Tước, em rốt cuộc đang làm gì vậy? Anh hầu hạ em xong em liền vỗ mông chạy? Em còn có lương tâm không hả!"
"Cạch"
Chú Chung không quan tâm đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm ông suýt nữa thì ngất xỉu.
Cù Thành câm nín ngay lập tức, hắn nhìn chằm chằm chú Chung như thấy ma, đầu choáng váng rồi đứng dậy theo bản năng, cuối cùng lại quên mình đang khỏa thân, khá khen cho cái thứ to lớn đang dựng đứng kia, phấn khởi lắc lư theo động tác của hắn, rõ là khiêu dâm.
Lúc chân hắn chạm đất, vết thương bị đinh đâm đột nhiên nhói lên, máu thấm ra miếng băng gạc trắng trong tích tắc, hắn đau đến "Sh" một tiếng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Từ Từ Niên đằng sau chú Chung, hắn hoảng loạn tìm đồ che cho bé cúc cu của mình, thế mà lại trùng hợp bốc trúng nhóc Đùi Gà, thằng nhỏ cả người lơ lửng trên không ré lên, quơ quơ móng vuốt nhỏ một cách đáng thương, cảnh tượng càng trở nên hỗn loạn.
Ai có thể nói cho hắn biết tại sao chú Chung lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ!? Cù Thành thầm than thở, đây là chuyện quái gì vậy!!!
Chú Chung thở không nổi suýt ngã xuống đất, Từ Từ Niên vội vàng đỡ ông, nháy mắt với Cù Thành bảo hắn mau mặc quần áo vào.
"Niên Niên, cháu nói cho chú biết chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chuyện giữa cháu và thằng nhóc thối này là sao hả!!"
Chú Chung gào lên một tiếng, sau đó ho dữ dội, Từ Từ Niên vội vàng giúp ông xoa lưng, "Chú Chung, chú đừng tức giận, bình tĩnh đi ạ, chúng ta ra ngoài nói chuyện, chuyện gì cháu cũng sẽ nói hết cho chú biết, được không ạ?"
Chú Chung liền tránh khỏi cậu rồi nhìn xung quanh, càng ngày càng chóng mặt.
Toàn bộ căn phòng nồng nặc mùi tanh, giấy vệ sinh vứt khắp nơi, khăn trải giường thì ướt sũng cuộn thành một cục, trên đó dính một chất lỏng màu trắng không rõ, dưới giường nào là quần áo, sơ mi, quần dài rồi đồ lót vương vãi khắp nơi....Trên kệ đồ màu trắng dính đầy vết máu đỏ tươi, giấy vệ sinh dính máu vứt khắp nơi, trên sàn gỗ còn có một cái đinh đỏ lòm, mọi thứ trông như bãi chiến trường, vừa giật gân vừa máu me, thật sự không dám tưởng tượng vừa nãy đã xảy ra những chuyện gì.
"Chú Chung, cháu với Từ Niên..."
Cù Thành không còn bối rối như vừa rồi, khi bình tĩnh lại hắn liền muốn giải thích, nhưng ông đã cắt ngang lời hắn, " Đồ vô liêm sỉ! Cậu không có tư cách nói ở đây!"
Nhìn sang Từ Từ Niên, giọng ông run run, "Niên Niên, cháu... cháu nói thật với chú Chung đi, cậu ta bắt nạt cháu đúng không?!"
Lúc trước ông nhìn Cù Thành không vừa mắt, cảm thấy cách hắn nhìn Từ Từ Niên cứ sai sai, sau này lại thấy hắn là người thật thà, đối tốt với nhà họ Triệu và Từ Từ Niên, với lại hắn rất hiếu thuận với lão già là ông đây, hắn còn rất yêu thương Oa Oa nên ông cũng không nghĩ nhiều, cứ luôn cho rằng Cù Thành chỉ là bạn tốt của Từ Từ Niên.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì mọi thứ đều không ổn, nhìn vóc dáng của Cù Thành liền biết hắn không phải người ăn chay, hơn nữa hắn còn là xã hội đen, lợi dụng sức khỏe không tốt sau khi xuất viện của Từ Từ Niên, ai mà biết được hắn có làm chuyện gì không biết xấu hổ hay không!
Càng nghĩ, ông càng cảm thấy có thể, ông ngẩng đầu lên nhìn Cù Thành một cách dữ tợn, sau đó ông không nhịn được kéo mạnh quần áo Từ Từ Niên, "Để chú Chung xem nó đã làm gì cháu? Cháu không phải tự nguyện đúng không? Vết thương ở đâu, sao chảy nhiều máu thế này!?"
"Không, thật sự không có đâu ạ! Chú Chung, chú đừng kéo nữa..." Từ Từ Niên rối rắm mặt đổ đầy mồ hôi, nhưng không dám chống cự quá mạnh, chú Chung kéo cổ áo cậu xuống, nhìn cả người cậu toàn dấu hôn, thấy áo sắp bị kéo đến bụng, Từ Từ Niên đành ngăn lại, "Cháu tự nguyện! Máu cũng không phải của cháu!"
Sau khi nói ra sự thật, tảng đá lớn mà cậu luôn canh cánh trong lòng cũng rơi xuống, sau đó không biết lấy dũng khí bất chấp tất cả từ đâu ra, "Cháu với Cù Thành...Bọn cháu ở bên nhau, là những gì chú đang thấy đấy, bọn cháu đã bên nhau rất lâu rồi, không ai có thể chia rẽ, bọn cháu sẽ như thế này cả đời. "
Nghe xong những lời này, Cù Thành nhướng mày ngạc nhiên, hắn tưởng rằng với tính cách bướng bỉnh và hay lo lắng của Từ Từ Niên, cậu nhất định sẽ vì muốn dỗ chú Chung vui vẻ mà kéo dài chuyện của họ vô thời hạn, nhưng không ngờ cậu lại thừa nhận dứt khoát như vậy, cả trái tim hắn bỗng nổi sóng một hồi.
Chú Chung mở to miệng, nhìn Từ Từ Niên với vẻ khó tin rồi quay đầu lại cứng ngắc nhìn Cù Thành, một lúc sau mới đau buồn nức nở, "Niên Niên... không phải hồi trước cháu có một cô bạn gái rất xinh đẹp sao? Tại sao trước đây có thể thích phụ nữ mà bây giờ thì lại không được?"
"Cháu chưa từng có bạn gái, trước nay cháu vẫn luôn thích đàn ông." Lúc nói lời này, Từ Từ Niên cũng không quan tâm lắm, "Người cháu thường nhắc đến là Cù Thành, cháu biết nói vậy chú sẽ buồn, cũng hổ thẹn với mẹ và ông nội, nhưng cháu thực sự hết cách rồi, cả đời này cháu chỉ yêu được đàn ông thôi, và người đàn ông đó chỉ có thể là Cù Thành, bất kỳ ai khác cũng không được."
Lời này làm cho Cù Thành sung sướng vô cùng, bị ông bắt gian tại giường cũng chẳng sao cả, hai chú cháu họ nói chuyện, người có thân phận khá xấu hổ như hắn không chen vào được, nhưng có thể nghe thấy Khổng Tước nói lên tiếng lòng như vậy thì có bị chú Chung cầm gậy đánh gãy chân hắn cũng thấy đáng giá.
Chú Chung mở miệng, vẫn chưa hồi thần sau cú sốc cực lớn, quay đầu lại nhìn Cù Thành, ánh mắt lóe lên.
Vừa nãy bị sự thật làm cho bàng hoàng nên không quan sát kỹ, giờ bình tĩnh lại ông mới biết chân của Cù Thành thực sự đang chảy máu, mũi hắn sưng đỏ, trên mặt còn có vết máu, phần cổ với ngực lộ ra còn kinh khủng hơn, vết cắn xanh tím, dấu hôn... Quả thật nhìn mà rợn cả người, so với hắn thì vết đỏ trên cổ Từ Từ Niên chẳng có gì đáng nói cả.
Rõ ràng thằng nhóc Cù Thành này là xã hội đen, sao còn bị thương nặng hơn cả Từ Niên nhà ông thế?
Ông thầm nghi ngờ, không tin hỏi: "Máu trên sàn......đều là của thằng nhóc thối này?"
Từ Từ Niên nhanh chóng liếc nhìn Cù Thành "bị thương nặng" rồi căng thẳng gật đầu, "...Vâng."
"... Còn những vết thương trên mặt và bàn chân thì sao? Chúng ở đâu ra đấy?" Chú Chung thở hổn hển, giọng nói không ổn định.
Đã đến nước này rồi, Từ Từ Niên cúi đầu, "Đều... Là cháu làm bị thương."
Nếu không phải vừa rồi cậu cố ý quấn lấy Cù Thành, không nghe thấy tiếng Đùi Gà đụng rớt hộp đinh, đinh sẽ không đâm phải chân Cù Thành, thậm chí còn bởi vì bất cẩn mà đụng sống mũi hắn bị thương, điều này khiến cậu muốn chối cũng không được.
"Cháu làm bị thương!?" Chú Chung mở to mắt, giọng hổn hển, nếu không phải ngại Từ Từ Niên mới xuất viện không lâu, ông hận không thể dùng gậy đánh cậu hai roi rồi.
"Vâng..."
"Khó trách... Khó trách!"
Nhìn Cù Thành đang ngồi một bên ôm Đùi Gà, cả người đầy vết thương, chú Chung không ngừng giậm cây gậy xuống đất vừa đau lòng vừa tức giận, phát ra tiếng vang ầm ầm nặng nề.
Đùi Gà vô tội bị giật mình, kêu meo meo hai tiếng, muốn dính lấy Từ Từ Niên nhưng lại bị Cù Thành tóm lại, tiếp tục che chắn cho hắn. Tiểu Đậu Đinh trong bụng Từ Từ Niên sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thấy dáng vẻ chật vật của ba, vui sướng bơi qua bơi lại, Từ Từ Niên lo lắng kéo vạt áo sơ mi xuống, sợ bụng mình động ghê quá chú Chúng sẽ nhìn ra manh mối.
Chú Chung thở dài, xin lỗi ngài, đại tiểu thư, tôi đã không dạy dỗ Niên Niên cho tốt.
Chẳng trách trong bữa tối giao thừa, Cù Thành nói bóng nói gió rằng Từ Từ Niên có người yêu, còn luôn miệng nói Từ Từ Niên hay đánh người, tính tình hung dữ, nhưng người yêu vẫn quyết một lòng với cậu, không những không ghét bỏ Oa Oa, thậm chí một chút tư tưởng ngoại tình cũng không có.
Hóa ra khi đó thằng nhóc thối này muốn đánh ý với ông, rõ ràng là muốn nói, hành vi đánh người dã man này của Từ Từ Niên, chỉ có mình mới chịu được, nếu đổi lại là cô gái khác, đã sớm bỏ chạy mất rồi.
Nhìn Cù Thành cao lớn thô kệch cả người đầy máu, chú Chung bí bách đến đỏ cả mặt.
Thì ra... Là Từ Từ Niên bắt nạt người ta, nhìn một thanh niên cao lớn cường tráng như vậy, còn là xã hội đen, lại tình nguyện bị Từ Từ Niên nhà ông đánh không đánh trả, mắng không mắng lại,...Giờ ông phải làm thế nào mới phải đây!
"Cháu... Cháu sao có thể đánh người hả? Niên Niên, cháu khiến chú quá thất vọng! Mẹ cháu hồi đó cũng bị tên cặn bã Từ Kiến Quốc kia lừa gạt. Cháu học cái gì không học, đừng học theo tên khốn nạn đó! Cho dù thằng nhóc thối này có là đàn ông, cháu cũng không thể đánh người ta thành cái dạng này được! Cháu cũng phải nhìn lại thân thể của mình, cháu là đối thủ của hắn sao, đừng tưởng rằng người ta đã bị cháu đánh quen, là có thể tùy tiện đánh người ta chảy máu... "
"Sau này chú chết, chú thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp đại tiểu thư nữa... Huhuhuhu!"
Nói xong, chú Chung đau khổ lau nước mắt, đến nỗi không nhận ra ngoài miệng mình đã ma xui quỷ khiến đứng về phía Cù Thành.
Cù Thành là một con khỉ tinh ranh, nghe thấy lời này, lập tức hành động.
Nhân lúc chú Chung đang đau buồn, đạp tung băng gạc trên chân, để lộ vết thương, lấy hết sức ấn bàn chân bị thương xuống đất, ấn xong lấy tay bịt lại, máu tuôn ra rơi xuống thảm, hắn nâng mũi bị thương, khua khua tay, "Chú Chung...Chú đừng mắng Từ Từ Niên, đây.....đều là do cháu cam tâm tình nguyện, cháu thích em ấy, bằng lòng làm tất cả vì em ấy, bị đánh chảy máu thì đã là gì chứ?"
"..." Câu này thiếu chút nữa khiến Từ Từ Niên tức muốn hộc máu, sắc mặt tái xanh.
Một cái liếc mắt ném qua, mẹ nó, đồ khốn kiếp, nói lung ta lung tung, đừng biến mọi chuyện trở thành kẻ bạc tình với oan Đậu Nga* được không?
*Oan Đậu Nga: là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.
Chú Chung nghe vậy, nghẹn ngào, đưa tay lên vỗ đầu Từ Từ Niên.
"Oan nghiệt...Oan nghiệt!"
Ông nhớ tới lúc chưa nhận ra quan hệ của hai người họ, ngày lễ, ngày tết, cuối tuần nào mà Cù Thành không xách túi lớn túi nhỏ đến thăm lão già ông? Trước đây Từ gia ngang ngược, làm Niên Niên khổ như vậy, tên nhóc thối này móc tim móc phổi giúp nó bận bịu đến thế nào. Khi nhà hàng Triệu gia khai trương, hắn chạy tới chạy lui kiếm khách hộ, lão già ông tận mắt nhìn thấy cả.
Hơn nữa, để lật đổ Từ gia, hắn đã dâng hai tay giao Hào Đình cho Niên Niên, trị giá đến mấy trăm triệu, cả đời này lão già ông chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Gần đây, còn nghe La Tiểu Mậu nói, trong khoảng thời gian Niên Niên bị bệnh nằm viện, đều là do thằng nhóc thối này chăm sóc, thường xuyên ở bên cạnh, không cho người khác động vào, phần tình nghĩa này ai có thể làm được!
Câu "bằng lòng làm tất cả vì em ấy, bị đánh chảy máu thì đã là gì chứ?" là thật lòng, chú Chung quả thực không soi ra chút sai sót nào.
Nhìn thấy biểu hiện của chú Chung, Từ Từ Niên biết ông đã não bổ ra một câu chuyện hài kịch cẩu huyết tra công tiện thụ, liên tưởng Cù Thành là cô vợ nhỏ, bị cậu đánh đập mắng nhiếc không thương tiếc, cảm thấy có chút buồn cười.
Cù Thành nhận thấy giờ phút mấu chốt đã đến, buồn bã cúi đầu, giọng khàn khàn, "Cháu biết chú Chung...Kéo Từ Niên đi vào con đường đồng tính luyến ái là cháu không đúng. Em ấy từ nhỏ đã rất hiếu kính với chú, cháu không thể khiến em ấy trở thành kẻ lòng lang dạ sói, nếu chú không muốn nhìn thấy cháu, vậy cháu...sẽ đi."
Nói xong, hắn đặt Đùi Gà sang một bên, bắt đầu nhanh chóng mặc quần áo vào, Đùi Gà bên cạnh ngẩng đầu nhìn hắn, ngửa đầu kêu meo meo, không hiểu sao mắt ba Thành tràn đầy ý cười sắp không ngăn được, còn gương mặt thì như khóc tang, thật sự rất kỳ quái nha!
"Thằng nhóc thối, cháu cháu... Cháu đừng đi!" Chú Chung khẽ quát một tiếng, cầm gậy cản đường Cù Thành.
"Chú Chung, chú để cháu đi đi... Cháu không ở đây làm chướng mắt nữa."
Nhìn thấy hắn như vậy, Từ Từ Niên bất đắc dĩ vuốt trán, cả người nổi đầy da gà, vội xua tay, "Chú Chung, vất vả lắm chú mới đến đây một lần, bị cháu làm thương tâm. Tối nay anh đừng về, chú cháu bọn em cần yên tĩnh một chút, chút tiền này cho anh ăn tối, đừng để bị đói."
Vừa nói, cậu vừa nhặt chiếc ví trên mặt đất lên, lấy ra năm nhân dân tệ, nhét cho Cù Thành.
Chú Chung bỗng chốc mở lớn hai mắt, chỉ cho có năm nhân dân tệ, năm nhân dân tệ còn không mua nổi một cái đùi gà!
Cù Thành không nói gì, cầm tiền gật đầu, bước ra ngoài không quay đầu nhìn lại, bóng lưng có chút ảm đạm khổ sở, chú Chung lúc này nóng vội, nghĩ đến việc người ta bị Từ Từ Niên đánh không ra gì, chỉ vì lão già này xuất hiện, lại phải ngủ ngoài đường, trong lòng liền cảm thấy có chút áy náy.
Một đứa trẻ ngoan biết bao...
"Thằng nhóc thối, cháu ở lại đi! Niên Niên phải chịu trách nhiệm với chuyện này! Nếu hai cháu đã như vậy, chú cũng không quản được. Tóm lại, Niên Niên xin lỗi cháu. Lão già chú công nhận người vợ này của cháu!"
Chú Chung mặt đầy bi phẫn, vừa buồn vừa giận, không muốn thừa nhận mình lại công nhận một "cháu dâu" là nam, nhưng mà mắc nợ người ta thì phải trả! Đúng là oan nghiệt!
Lúc này, Từ Từ Niên che trán, Cù Thành nháy mắt với cậu, trong lòng giơ chữ V thật to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.