Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 90
Doanh Triệt Thệ Tuyết
27/06/2024
Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ
Cù Thành cởi áo khoác trên người quấn lên thân Từ Từ Niên, không để ý ánh mắt của mọi người, hung hăng hôn cậu một cái, sau đó nhận lấy một đôi găng tay từ người phía sau đeo lên, nhặt khẩu súng lục Mặt Sẹo đánh rơi lên, chầm chậm đi về phía hắn.
Mặt Sẹo nằm bò trên kệ tủ TV, toàn thân đều chảy máu, đã không còn bất cứ cơ hội phản kháng nào, đôi mắt hắn co rút kịch liệt, hô hấp bất ổn, "Từ đầu mày vốn không trúng độc."
Cù Thành gật đầu cười, họng súng trực tiếp nhắm vào đầu hắn, "Trên đời này cũng không phải chỉ có mày biết dùng kế phản gián (chống địch bằng kế ly gián), mày phái Nhạc Chiếu khích bác ly gián trong bang Thanh Long, ngay từ đầu quả thực tao không ngờ đến, nhưng mày cho rằng dựa vào một mình hắn thì có thể tận diệt tao, có phải quá ngây thơ rồi không?"
Sắc mặt Mặt Sẹo chợt biến, nhìn Từ Từ Niên cách đó không xa không bị thương chút nào, còn có Cù Thành trước mắt khí thế bức người, trong nháy mắt hiểu rõ tất cả.
Trước đó Nhạc Chiếu tiết lộ với hắn việc tập hợp tất cả các thành viên bang Thanh Long, còn tiết lộ hành tung của Từ Từ Niên, nói gì cũng muốn cùng hắn hợp sức triệt để diệt trừ hai người này, bây giờ nghĩ đến vốn chính là một cái bẫy cực lớn, trước đây Nhạc Chiếu có tình cảm với Cù Thành, bây giờ ra trận quay súng bắn lại quân mình cũng không phải là không có khả năng.
Vừa nghĩ tới Nhạc Chiếu đã sớm là gian tế Cù Thành sắp đặt, vậy mà bản thân còn mắc bẫy hắn, Mặt Sẹo suýt nữa phun ra một búng máu, hai mắt đỏ ngầu gầm nhẹ, "Khó trách đúng là khó trách! Hóa ra Nhạc Chiếu lén đâm tao một dao! Tao chỉ hận khi đó không một súng bắn ch*t tiện nhân kia!"
Cù Thành biết hắn hiểu nhầm Nhạc Chiếu làm hai mang, nhưng lại không có bất cứ ý muốn giải thích nào, lạch cạch một tiếng ấn chốt an toàn súng, "Được rồi, đã đến giờ, tao không rảnh nói nhảm với mày, thành thật lấy các biên bản buôn bán thuốc phiện và khoản mục rửa tiền mấy năm nay của bang Khôn giao ra đây, nếu không hôm nay mạng nhỏ của mày coi như không giữ được."
Mặt Sẹo không khống chế được cười ha hả, vừa cười vừa ho khan, "Hóa ra mày không lập tức gi*t tao là vì cái này, nếu như tao không cho mày có thể làm gì!?"
"Đoàng" một viên đạn bắn vào bụng hắn, máu bắn tung tóe, Mặt Sẹo "a" thét lên một tiếng, gục đầu xuống thoi thóp.
Cù Thành giống như bắn nát bình hoa, mặt không đổi sắc, "Suy nghĩ kỹ chưa, rốt cuộc giao hay không giao? Mày đã không còn đường nào để đi, tốt nhất đừng thách thức sự kiên trì của tao."
"Được... được, tao nói..." Mặt Sẹo lộ ra vẻ mặt đau đớn, đứt quãng nhấc người lên.
Nhìn họng súng đen ngòm trước mắt, hơi thở mong manh, "Đừng giết tao... sổ sách và biên... biên bản, đều ở... ở..."
Giọng của hắn càng ngày càng nhỏ, cả người đau đớn cuộn tròn lại, lúc này ánh mắt đột nhiên trợn to, vậy mà không biết từ đâu tuôn ra sức lực, lập tức đẩy bình hoa bên cạnh kệ tủ TV, sau đó bên dưới đột nhiên mở ra một cái hố lớn, hắn bỗng lăn một vòng, dùng tủ TV ngăn chính mình, nghiêng người một cái, trong nháy mắt cả người rơi xuống!
Biến cố xuất hiện bất ngờ, chỉ trong chớp mắt, anh em bang Thanh Long vây ở cửa chợt xông đến, muốn bắn phá cái hố dưới chân.
"Đừng nổ súng! Có thể coi như dẫn con rùa này chạy trốn về tổng bộ, các cậu lập tức đuổi theo hội họp cùng với A Tứ!" Cù Thành hoàn toàn không có một tia lo sợ kẻ thù chạy thoát, đưa tay ngăn mấy anh em ở sau lưng.
Lúc này Từ Từ Niên đi nhanh tới, cúi đầu nhìn một cái kinh ngạc mở lớn hai mắt, thì ra trong cái căn hộ này nhìn như không một bóng người vậy mà lại ẩn giấu huyền cơ, mặt đất và trần nhà giữa hai tầng lầu ẩn chứa một gian bí mật, cho Mặt Sẹo cơ hội thoát ch*t trong gang tấc!
"Con rùa này cũng thật là nhiều nơi ẩn nấp, trốn nhanh như vậy, thật chẳng đã chút nào! Sớm biết vậy ban nãy em nên bắn hắn thêm mấy phát cho hả giận!"
"Ưm!"
Cậu vừa dứt lời, Cù Thành liền ôm chặt lấy cậu, xung quanh đều là người, khiến cho Từ Từ Niên đỏ cả mặt, "Anh làm gì thế, đừng đùa, cho dù là cố ý thả hắn đi cũng phải mau đuổi theo đó, nếu như một lúc nữa hắn cầm sổ sách và ghi chép chạy trốn mất thì phải làm sao?"
Trên mặt cậu vẫn dính vệt máu của Mặt Sẹo bắn ra, lúc này trông hơi lấm lem, nhưng ánh mắt sáng ngời, tinh thần hiên ngang, hoàn toàn không có một chút vết thương.
Thế nhưng Cù Thành vẫn không yên tâm, sờ cậu từ trên xuống dưới một lượt, thành tâm hôn lên dù chỉ là một vết xước nhỏ trên da Từ Từ Niên, sau cùng ôm eo Từ Từ Niên, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt người xung quanh, dán lỗ tai lên.
"Cù Thành, đừng nghịch nữa, mau đứng lên." Tai Từ Từ Niên đỏ bừng, đưa tay kéo hắn lên, "Em không bị thương, vẫn khỏe mạnh, anh mau đuổi theo Mặt Sẹo đi."
Anh em xung quanh cười mờ ám với bọn họ, nhấc súng lên lĩnh mệnh đi, chỉ còn dư lại mấy người tại chỗ, lúc này giống như hoàn toàn không lo lắng không bắt được Mặt Sẹo, che miệng cười trộm.
Cù Thành nãy giờ không nói gì, cả người phong trần mệt mỏi, ánh mắt si mê tỉ mỉ bắt giữ âm thanh, Tiểu Đậu Đinh vẫn luôn cực kỹ nghe lời nằm bên trong, lúc này không có một chút động tĩnh nào.
Từ Từ Niên luôn cảm thấy tình cảnh này rất lúng túng, dùng sức đẩy hắn một cái, thấp giọng nói không để cho mấy người giữ cửa nghe được, "Nó... rất ngoan, luôn không động đậy, có lẽ là ngủ quên rồi, anh đừng lo lắng."
Cù Thành hôn bụng cậu một cái, đứng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, duỗi một ngón tay ra, "Ba của Oa Oa và Đậu Đinh, lần này em phải bị phạt, trở về một tuần đừng nghĩ xuống giường."
Lời này rõ ràng đang quan tâm cơ thể của Từ Từ Niên, sợ rằng cậu xảy ra chuyện gì cho nên không cho phép cậu xuống giường, nhưng lúc này sao nghe vào lại rất khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi, mấy người ở cửa càng không nhịn được cười thành tiếng, một tuần không xuống được giường à... Kịch liệt như này, chúng ta vẫn còn đang đuổi gi*t kẻ thù đó, có thể chú ý hoàn cảnh một chút không?!
Tai Từ Từ Niên nóng đỏ, giơ tay gõ một cái lên đầu Cù Thành, hôn một cái lên khóe miệng hắn, "Mau cút nhanh, lần này nếu như không triệt để nắm được bang Khôn, đưa đầu tới gặp."
Cù Thành nở một nụ cười sảng khoái, nắm cổ cậu làm sâu thêm nụ hôn này, lúc hôn xong, hắn lấy áo khoác choàng lên vai Từ Từ Niên, cầm súng xoay người rời đi.
"Chờ anh trở lại, cùng nhau về nhà."
Nói xong, hắn xoay người nhảy xuống tay vịn, biến mất ở góc rẽ tựa như một cơn gió.
Từ Từ Niên nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn một lúc lâu, khóe miệng nhếch lên, nhìn ngoài cửa sổ bầu trời đã loang loáng, hít vào một hơi thật sâu, Tiểu Đậu Đinh trong bụng thức dậy hưng phấn trở mình một cái.
Hôm nay, cuối cùng sắp tảng sáng rồi.
*****
Ngón tay đặt lên khóa cửa vân tay, vang lên đinh một tiếng, so sánh trùng khớp, cửa lớn kiên cố ken két mở ra, người bang Khôn canh giữ ở tầng cao nhất nhìn ra bên ngoài một cái, nhíu mày, "Mày lên đây làm gì?"
Nhạc Chiếu vừa đi vào phía trong vừa lộ ra một nụ cười cứng ngắc, "Anh Mặt Sẹo bảo em đến phòng làm việc của anh ấy lấy một phần bản hợp đồng chuyển nhượng Hào Đình, anh ấy nói lưu trữ trong máy tính, bảo em đánh một bản cho anh ấy."
"Không đánh ở tầng dưới được?" Mấy tên canh cửa ngăn lối đi, ngờ vực nhìn hắn, trong tay vẫn luôn ghìm súng.
"Tầng dưới bị mất điện, em nhớ ở chỗ này của chúng ta chỉ có tầng cao nhất có máy phát điện, 24/24 không mất điện, em bất đắc dĩ mới phải đi lên, mấy anh tạo thuận lợi ạ."
Mấy tên canh cửa liếc Nhạc Chiếu một cái, chỉ thấy trên quần tây màu trắng của hắn dính vết máu, trên cánh tay còn quấn băng vải, trông có vẻ cực kỳ không ổn, "Chân của mày bị làm sao? Sao lại nhiều máu như vậy?"
Nhạc Chiếu thở dài một hơi, sắc mặt tái nhợt, vừa nói liền muốn chảy nước mắt, "Các anh hẳn phải biết hành động hôm nay của anh Mặt Sẹo, trước đó em thay anh ấy thâu tóm bang Thanh Long, lúc tranh đấu bị thương, vất vả lắm bắt được Cù Thành, đáng tiếc các anh em ch*t hết rồi..."
"Anh Mặt Sẹo đang ở tầng đối diện thẩm vấn Từ Từ Niên và Cù Thành đó, lúc này đang tức giận vì hợp đồng chưa chuyển nhượng được kìa, không tin các anh gọi điện thoại hỏi anh ấy xem."
Người bang Khôn đã căm ghét Cù Thành và bang Thanh Long từ lâu, hôm nay nhìn thấy vết thương có vẻ là thật của Nhạc Chiếu, lại biết hành tung và mục đích của Mặt Sẹo rõ như lòng bàn tay, lập tức tin tưởng hắn mấy phần.
"Vậy mày đi vào đợi trước đi, bọn tao kiểm tra một chút rồi nói."
Cuối cùng Nhạc Chiếu được cho phép, rảo bước tiến vào cửa, mấy tên canh cửa cầm súng nhìn chằm chằm hắn, một trong số đó đi đến bên cửa sổ nhìn xuống tầng dưới một cái, phát hiện thật sự tối om om, "Hừ, mất điện thật, sao cái bọn ở tầng dưới lại im lặng?"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nghe thấy mấy tiếng vang trầm, sau đó xoay người trở lại, mấy tên canh cửa bên cạnh Nhạc Chiếu đã bị bắn vào đầu, hắn đột nhiên trợn to hai mắt móc súng ra, sau lưng lại bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, đạp một cước lên lưng hắn.
Nửa người hắn ở bên ngoài, lúc này bị đạp một cước xuống tầng, rơi xuống từ hơn hai mươi tầng, mất mạng tại chỗ.
A Tứ thu chân, một tay ghì chặt cổ Nhạc Chiếu bị dọa sợ đến toàn thân run rẩy, sau khi tay nắm cửa tinh vi kia được mở ra, lúc này đã chỉ còn trên danh nghĩa, mười mấy anh em bang Thanh Long đồng loạt tiến vào, "Anh Tứ, đã dọn sạch toàn bộ từ tầng 1 đến tầng 20, không có mục tiêu."
"Rất tốt." A Tứ gật đầu, vẫy tay để bọn họ rời đi, lấy ra một khẩu súng dí vào thái dương Nhạc Chiếu, hất cằm về phía cánh cửa cuối cùng ở sâu trong hành lang.
"Cảm ơn cậu, Nhạc Nhạc, dọc đường đi đã giúp bọn tôi mở nhiều cánh cửa như vậy, phòng làm việc của Mặt Sẹo ở đâu? Giờ thì xin mời, cậu còn năm tiếng nữa, độc sẽ phát tác, chúng ta phải nhanh lên."
Lúc này Nhạc Chiếu mất máu quá nhiều, viên đạn vẫn còn ở bên trong chưa lấy ra, hơn nữa còn trúng độc, hắn không dám phản kháng lại, đành run rẩy dẫn A Tứ đi.
Dọc trên đường đi, hắn theo yêu cầu của Cù Thành, dẫn A Tứ và nhóm bang Thanh Long đến trụ sở chính bang Khôn, bên ngoài nhìn có vẻ bình thường, nhưng bên trong nó che giấu tội phạm và chứng cứ, luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, tầng tầng lớp lớp, những người không phải là thành viên của bang không được vào tòa nhà này.
Hai người đi thẳng về phía trước, ở khúc quanh người canh giữ nghe thấy động tĩnh, đột nhiên rút súng ra, thấy là Nhạc Chiếu thì sắc mặt lập tức thay đổi, tiến lên muốn ngăn cản, lúc này A Tứ đang trốn phía sau Nhạc Chiếu, nhanh chóng ra tay, đập vài phát súng, người đối diện ngã xuống đất.
Trên đường đi, thần chặn giết thần, phật chặn giết phật, bọn họ hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của Nhạc Chiếu, lấy hắn làm lá chắn sống, hắn sợ tới mức la hét không ngừng, suýt nữa bị đạn bắn trúng mấy lần. Chờ đến khi đến trước cửa phòng làm việc của Mặt Sẹo, Nhạc Chiếu gần như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống đất.
A Tứ không qua tâm, một tay giữ cổ hắn, tay kia túm lấy tên lính canh đang nằm rạp trên đất, ấn tay vào ổ khóa vân tay, ding một tiếng, cửa mở ra.
Trên bàn làm việc trong văn phòng, chiếc máy tính vẫn đang mở, A Tứ lật xem một chút, nhanh chóng tìm thấy toàn bộ hồ sơ về hoạt động buôn bán và rửa tiền của bang Khôn, anh lấy chiếc USB ra nhanh chóng cắm vào.
Đầu ngón tay bấm một cái, vào hòm thư của cảnh sát, sau khi ẩn IP, A Tứ gửi tất cả các tệp đã sao chép đi, nhìn thấy thanh tiến trình từ từ di chuyển về phía trước, tim A Tứ đập như trống dồn.
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là Cù Thành gọi đến, "Mặt Sẹo đã bị ép vào trụ sở chính, cậu ra tay nhanh một chút, tìm vị trí của hắn, nói cho tôi biết."
"Vâng, anh Thành, em hiểu rồi ạ." A Tứ nghe vậy lập tức nheo mắt lại, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, mở toàn bộ camera giám sát trong tòa nhà ra, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm.
Nằm trên mặt đất, Nhạc Chiếu người đã mất rất nhiều máu, lập tức mở to mắt khi nhìn thấy hành động của A Tứ, anh ta...muốn báo cảnh sát!?
Sau lưng đột nhiên ớn lạnh, hắn toát mồ hôi lạnh, nếu như rơi vào tay Cù Thành, dựa vào lần lập công chuộc tội này có lẽ hắn có thể có một con đường sống, nhưng một khi rơi vào tay cảnh sát, với những chuyện trước kia hắn đã làm trong bang Không, buôn bán ma túy, giết người, hắn nhất định sẽ bị xử tử!
Bất kể cuối cùng bang Thanh Long hay là bang Khôn bị bắt, đối với hắn đều không có lợi! Hắn nhất định phải đi tìm Cù Thành... lấy thuốc giải, hắn mới có thể sống sót.
Nghĩ đến đây, hắn không chần chờ nữa, thừa dịp A Tứ không chú ý, hắn lật người bò về phía trước, một tay nắm lấy tay nắm cửa sổ, cúi đầu nhìn, lập tức vui mừng khôn xiết.
Hắn nhớ, dưới lầu đối diện với văn phòng của Mặt Sẹo có một sân thượng lớn, được chuẩn bị để hắn tìm kiếm kích thích trong truyện giường chiếu, thậm chí có lần tên lưu manh kia còn đè hắn lên lan can.
Thật không ngờ, nơi ban đầu khiến hắn chán ghét nhất, giờ phút này lại là cọng rơm cứu mạng hắn, nhìn độ cao của tầng 20, mặt Nhạc Chiếu tái nhợt vì sợ hãi, nhưng A Tứ chặn ở cửa, hắn không trốn thoát được, ngoại trừ cách này hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Lặng lẽ quay đầu nhìn A Tứ đang chăm chú sao chép chứng cứ, hắn đột ngột mở cửa sổ ra, lộn ra ngoài.
Dưới chân là máy điều hòa, hắn nắm lấy khung thép, không dám nhìn xuống lầu, tung người như xích đu ra ngoài, té xuống ban công.
Khi A Tứ lao đến bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Nhạc Chiếu, mắng to một tiếng, rút súng muốn đuổi theo, nhưng vẫn chưa sao chép dữ liệu xong, lúc này đuổi theo Nhạc Chiếu, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể hết!
Mẹ kiếp!
A Tứ đá bàn, lập tức gọi cho anh em ở tầng dưới, đuổi theo, chặn tất cả các lối vào.
Lúc này, Mặt Sẹo bò vào trong tòa nhà màu xám, toàn bộ điện trên hành lang đã bị cắt, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, người đổ gục đầy đất, hắn nghĩ thầm không ổn, đẩy cửa thoát hiểm, liều mạng chạy lên lầu.
Hắn bị thương nặng, còn trúng thuốc mê, lúc này đầu đã không tỉnh táo, máu vẫn không ngừng nhỏ xuống, nhưng có người truy đuổi ở phía sau, hắn căn bản không dám dừng lại.
Một mạch chạy lên, tầng năm, tầng mười, tầng mười lăm...
Chỉ còn thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi! Chỉ cần hắn lấy được toàn bộ tài liệu mật của bang Khôn, chạy đi trước khi Cù Thành tìm thấy tòa nhà này, hắn nhất định sẽ sống sót. Khi đó trời cao đất rộng, chỉ cần hắn trở về sào huyệt cũ ở thành phố Y, nhất định sẽ có ngày trở lại!
Khi leo đến tầng mười chín, cửa thoát hiểm bên cạnh đột nhiên mở ra, một bóng người màu đen chạy ra ngoài, va vào Mặt Sẹo.
"A ——!" Bóng người kia cái gì cũng không thấy rõ, theo bản năng sợ hãi hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy.
Mặt Sẹo nghe thấy thanh âm này, lập tức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, đột nhiên vươn tay chộp lấy, "Nhạc Chiếu! Mẹ nó, sao mày lại ở đây!?"
Bản thân Nhạc Chiếu cũng bị trọng thương, lúc này bị túm liền ngã xuống đất, xuyên qua tấm biển báo lối thoát hiểm màu xanh nhìn thấy rõ mặt Mặt Sẹo, lập tức cả người run lên, hai chân mềm nhũn, "Sẹo... Anh Sẹo, sao anh lại ở đây? Em.....Người của bang Thanh Long đến rồi! Bọn họ muốn giết em, em sợ lắm, anh dẫn em theo có được không?!"
Lúc này hắn không biết Mặt Sẹo coi hắn như kẻ phản bội, vội vàng nắm lấy tay áo hắn ta, cố gắng hết sức muốn trốn thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Mặt Sẹo đá một cước lên người hắn, duỗi tay bóp cổ hắn, tát hắn hai cái, "Đồ điếm, dám phản bội tao! Mày sớm đã thông đồng với Cù Thành, giờ còn có ý định gì?"! Dám lừa tao, tao cmn phải giết chết mày!"
Nhạc Chiếu hét lên chói tai, ho không ngừng, đầu óc choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Anh Sẹo, anh... khụ khụ... em không...Em không có! Em cũng bị Cù... Cù Thành hại!"
Mặt Sẹo cười lạnh một tiếng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không thèm để ý đến vết thương của mình, không ngừng siết chặt tay, "Còn không thừa nhận? Ha ha ha... Mẹ nó, hôm nay gọi điện thoại cho tao nói Cù Thành đã bị bắt, không phải mày hả!? Giờ mày xuất hiện ở đây, gi*t hết anh em của tao không phải mày!?"
Nhạc Chiếu không biết võ, lại bị trọng thương, căn bản không phải đối thủ của Mặt Sẹo, lúc này bị bóp cổ đến suýt nữa ngạt thở, sắc mặt tái nhợt, bắt đầu trợn tròn mắt, "Ư......ưm! Bỏ... Buông ra! Buông ra!"
Hắn giãy giụa không ngừng, đá loạn xạ, đầu gối bất ngờ đụng vào thứ bị phế giữa hai chân của Mặt Sẹo, Mặt Sẹo hét lên đau đớn buông lỏng tay ra, cho Nhạc Chiếu có cơ hội thở dốc.
Nhạc Chiếu cố gắng bò dậy, nâng chiếc thùng rác bên cạnh đập vào người Mặt Sẹo, rồi loạng choạng chạy xuống lầu.
Xung quanh tối đen như mực, hắn không nhìn thấy gì, giẫm hụt một cái, lập tức trượt xuống.
Mặt Sẹo không thể giết Cù Thành, nhìn thấy tên phản bội Nhạc Chiếu, dĩ nhiên không chịu bỏ qua, ngoan cố đứng dậy, giống như ác quỷ nhào tới, cùng nhau ngã xuống tầng mười tám.
Hai người bị thương đánh nhau, một người liều mạng cố gắng sống sót, người còn lại liều mạng trả thù, cắn xé nhau giống như dã thú.
Đúng lúc này, từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Mặt Sẹo thầm kêu một tiếng không ổn, biết là Cù Thành đuổi tới, sắc mặt lập tức vặn vẹo, đấm Nhạc Chiếu một cú, hắn lập tức phun ra một ngụm máu.
Nhạc Chiếu không rõ tình hình, nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề như vậy, vừa lo lắng là A Tứ vừa lo lắng là cảnh sát đuổi tới, bất kể kết quả như thế nào, hắn chắc chắn không có trái cây ngon để ăn.
Nhưng nếu có thể bắt được Mặt Sẹo, bất luận là cho Cù Thành hay là cho cảnh sát, đều coi như lập công lớn!
Nghĩ đến đây, hắn quyết định nhanh chóng dốc toàn lực, vồ lấy Mặt Sẹo, cắn vào tai hắn, dùng sức xé nát một miếng thịt, sau đó khóa chặt hai chân hắn, vây hắn lại, không ngừng gào to: "Người đâu, mau! Mặt Sẹo ở chỗ này! Thủ lĩnh bang Khôn đang ở chỗ này!"
Mặt Sẹo nghe thấy liền hoàn toàn phát điên, vội vàng muốn chạy lên tầng cao nhất.
Chỉ cần lấy được tài liệu và sổ sách kế toán, chỉ cần nắm được hai thứ này, thì tương đương với nắm được bùa cứu mạng, mới vừa rồi Cù Thành vì hai thứ này mà không kịp giết hắn, bây giờ chắc cũng vậy thôi!
Nhưng Nhạc Chiếu dường như đã khẳng định như vậy, hắn ta nắm chắc "cọng rơm cứu mạng" là Mặt Sẹo, trông cậy vào Mặt Sẹo, hy vọng cho hắn lấy công chuộc tội, cho nên dù nói cái gì, thế nào cũng không buông tay, bám lấy Mặt Sẹo thật chặt.
Lúc này, Mặt Sẹo đã nhìn thấy một bóng người mạnh mẽ và nhanh nhẹn từ trong khe hở cầu thang, trong lòng hắn run lên, thế nhưng không ngờ có một cỗ sức lực thật kỳ lạ như từ hư không tuôn ra, hắn cõng Nhạc Chiếu đang bám trên vai lao tới cửa sổ bên cạnh.
Phải biết rằng đây chính là tầng mười tám!!!
Nhạc Chiếu bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của Mặt Sẹo, cả khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, hắn nắm chặt khung cửa sổ, nhìn thấy đèn đường dưới lầu sáng trưng chi chít như đàn kiến, liền điên cuồng hét lên: "Đừng! Đừng!"
Thế nhưng khi hắn muốn buông Mặt Sẹo ra lại không có khả năng, ngay lúc mà hắn đang nắm chặt khung cửa sổ, Mặt Sẹo rống to một tiếng, gần như cả người nhoài ra ngoài cửa sổ, tàn nhẫn ném Nhạc Chiếu đang bám hắn ra ngoài ——
Lúc Cù Thành xông lên thì nhìn thấy một màn này, lập tức biến sắc, lao tới, chộp lấy chân Nhạc Chiếu, nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hắn chỉ bắt được mắt cá chân và một mảnh quần của Nhạc Chiếu, chỉ nghe thấy âm thanh "sởn gai ốc", chói tai, và chỉ còn lại một mảnh vải trong tay.
"A!..."
Nhạc Chiếu bất lực ngã ra ngoài, trên người vẫn mặc bộ âu phục màu trắng uy phong nghiêm chỉnh mà hắn mặc trong bữa tiệc, bóng dáng mảnh khảnh chìm trong màn đêm bao la, sau lưng là những ngọn đèn đường sáng trưng chi chít như đàn kiến, kèm theo tiếng hét chói tai, bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm nhìn...
Đầu Cù Thành ong ong, toàn thân như bùng lên sát khí, mặt dâng tràn một vẻ như cuồng phong nổi giận đầy bão táp mưa sa.
Đá một cước quyết liệt, Cù Thành đá Mặt Sẹo đang cố gắng chạy thoát lên lầu té văng ra xa hơn cả thước và nặng nề ngã xuống đất.
Cù Thành tuy rằng hận Nhạc Chiếu lòng lang dạ sói, ăn cây táo, rào cây sung, cho hắn cái gọi là 24 giờ khởi phát "độc dược", nhưng trên đời này làm gì có chuyện quá đáng như vậy, chẳng qua là bởi vì nể tình anh Long quá cố, Cù Thành không muốn lấy mạng của Nhạc Chiếu, thế nhưng bây giờ lại là Mặt Sẹo chính tay động thủ giết Nhạc Chiếu!
Chó cắn chó, không phải chuyện tốt lành gì, Cù Thành không cảm thấy kết cục của Nhạc Chiếu như vậy là thê thảm. Nhạc Chiếu, thân là kẻ phản bội, hại chết nhiều người như thế, bị trừng phạt là đáng tội, nhưng đối với Mặt Sẹo thì Nhạc Chiếu có nói gì đi nữa thì hắn cũng không thể tha thứ bỏ qua!
Cù Thành nắm cổ áo Mặt Sẹo, đá hắn một cú thật mạnh và ném hắn xuống cầu thang như ném một con chó chết.
Mặt Sẹo đau đớn hét lên, tiếng hét thống khổ chói tai, hắn bỏ chạy như điên, nhưng xương cốt đều gãy vụn, căn bản không đứng dậy được.
Cù Thành tiêu sái từ trên cao nhìn xuống và bước tới, đôi giày da màu đen của Cù Thành đột nhiên phát huy tác dụng, đạp vào xương bánh chè của Mặt Sẹo, sau đó dùng sức nghiền nát nó, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng rõ ràng, đầu gối hắn đã trở nên vỡ nát.
Rất đông anh em bang Thanh Long tiến lên, tất cả họ đều chĩa súng thẳng vào Mặt Sẹo, lúc này hắn có muốn bay lên trời cũng không thoát được.
"Xin tha lỗi cho em... Tha cho em một mạng đi, anh Thành, em biết em sai rồi, em không phải người, em là một thằng khốn kiếp... Em biết sai thật rồi, xin tha cho cái mạng chó này của em, van cầu anh! Làm ơn đi... Em quỳ lạy anh..."
Tiếng quỳ lạy bộp bộp bộp rung chuyển mặt đất, máu từ miệng Mặt Sẹo liên tục trào ra, hễ hắn nói chuyện là sẽ bị sặc máu.
Cả người Mặt Sẹo như bùn nhão quỳ trên mặt đất, lòng bàn tay đẫm máu của hắn cố gắng nắm lấy ống quần của Cù Thành, nhưng ngay lập tức bị tránh đi.
Sắc mặt Cù Thành âm trầm lạnh lùng, cúi đầu nhìn Mặt Sẹo như chó chết, đột nhiên nở một nụ cười đầy địch ý, tháo đôi găng tay dính máu ra, đàn em bên cạnh đưa một đôi khác, trắng tinh không tì vết hay nhiễm một hạt bụi nào, trong hành lang tối đen toát ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi cùng khí chất bức người.
Đúng lúc này, một tiếng còi chói tai xuyên thấu bầu trời, từ trên cao nhìn xuống, cách đó không xa có thể thấy mấy chục chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn xanh đỏ, A Tứ vội vàng chạy xuống cầu thang, như thể không hề thấy Mặt Sẹo đang quỳ ở đó, cung kính chào Cù Thành và báo cáo, "Anh Thành, tất cả bằng chứng phạm tội của bang Khôn, bao gồm cả hồ sơ buôn bán ma túy và giao dịch rửa tiền của đầu lĩnh bọn họ tại thành phố Y với Lào và Myanmar, đều được nặc danh gửi cho cảnh sát. Vừa nãy, em cũng đã báo án."
Cù Thành gật gật đầu, khóe miệng thản nhiên hơi nhếch lên, "Cậu làm rất tốt, vợ của tôi bị bọn xã hội đen bắt cóc, đương nhiên phải báo các đồng chí cảnh sát hỗ trợ."
Vừa nói, Cù Thành vừa quay đầu, nhìn Mặt Sẹo mềm nhũn, xụi lơ trên mặt đất nói: "Mày biết vừa rồi vì sao tao không giết mày không?"
"Anh Thành... Em biết sai thật rồi, anh thả em đi... Anh muốn làm gì với em thì làm, anh đánh em ba dao sáu lỗ như thế nào cũng được hết, cầu xin anh tha cho em một mạng..."
Mặt Sẹo đã sớm kinh hãi, khiếp sợ, hiện tại giống đã hiểu ra cái gì, thậm chí còn cảm thấy mình đang rơi vào hầm băng, Cù Thành cười nhẹ, lấy thuốc mê từ trong tay đàn em bên cạnh ra, đâm vào cổ Mặt Sẹo.
"Mày đã làm cái gì với Từ Niên, tao nhất định phải bắt mày bù đắp lại. Sau khi tiêm xong, chắc chắn mày sẽ cảm nhận được mùi vị cũng không khác biệt lắm."
Mặt Sẹo muốn giãy dụa, nhưng lọ thuốc này còn mạnh hơn cả thuốc Từ Từ Niên vừa mới đưa, trong giây lát đã khiến Mặt Sẹo bất động như người chết.
Một vài đàn em đeo găng tay khiêng Mặt Sẹo đến phòng làm việc cao nhất, còn ân cần, đặt hắn ngồi trên chiếc ghế da của sếp, trên chiếc bàn máy tính đối diện là toàn bộ hồ sơ phạm tội của bang Khôn.
Cù Thành hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lấy ra khẩu súng lục trước đó cướp được từ Mặt Sẹo, "Vừa rồi mày chưa trả lời vấn đề của tao, nhưng không sao, điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, hồi nãy, tao không giết mày là bởi vì chưa tới lúc. Hiện tại cảnh sát mà tao đang đợi đã ở đây, cuối cùng tao cũng có thể tiễn mày lên đường."
Vừa nói, Cù Thành vừa dùng bàn tay đeo găng mở lòng bàn tay phải của Mặt Sẹo ra, nhét khẩu súng lục vào tay hắn rồi dí vào thái dương hắn.
Mặt Sẹo trong nháy mắt hiểu ra tất cả, sợ tới mức run như cầy sấy, muốn nhúc nhích nhưng không thể động đậy, "Thì ra là mày... Mày muốn tẩy trắng sạch sẽ sao!?"
Cù Thành trầm giọng cười nói: "Làm sao có thể gọi là tẩy trắng được?"
"Tao là một công dân tốt tuân thủ pháp luật. Đương nhiên tao không thể làm chuyện phóng hỏa, gi*t người, cho nên vừa rồi, tao làm trò vì tao không thể giết mày ngay trước mặt Từ Niên, vì tao muốn dụ mày đến trụ sở bang Khôn, để mày đoàn tụ với anh em mày. Hơn nữa, lý do tại sao tao không để đàn em tao giết mày là bởi vì sẽ rất là tệ nếu những viên đạn của bang Thanh Long xuất hiện ở hiện trường mày tự sát, có phải hay không?"
Mặt Sẹo hung dữ hét lên: "Mày cho rằng cảnh sát đều là kẻ ngu sao? Ai sẽ tin tao vô cớ tự sát hả!?"
Cù Thành lại điều chỉnh tư thế tay phải của Mặt Sẹo, hài lòng cười nói: "Đây chẳng qua là một cuộc xung đột băng đảng. Nhạc Chiếu giằng co với mày, điều này dẫn đến một cuộc ẩu đả lớn trong bang hội. Hai bên đều thương vong nặng nề. Nhạc Chiếu trong cơn nóng giận đã ghi chép, tiết lộ toàn bộ chứng cứ phạm tội của bang Khôn cho cảnh sát, và giữa lúc đánh nhau, mày đẩy Nhạc Chiếu xuống và ném hắn ra ngoài cửa sổ, nhưng thấy cảnh sát đến, tự biết rằng không có lối thoát, và biết tội nghiêm trọng nên mày nổ súng tự tử. Tuyệt vời, tao nghĩ các đồng chí cảnh sát sẽ thích nó."
Vừa dứt lời, Cù Thành bóp cò, dòng máu nóng hổi tuôn ra giống như từ một vụ nổ, cánh tay của Mặt Sẹo buông thõng xuống, trên tay hắn còn cầm khẩu súng chỉ còn lại dấu tay của chính mình.
Chuông báo động vang lên bên ngoài cửa sổ, các anh em bang Thanh Long nhanh chóng sơ tán, rút lui và lẩn trốn ở mọi ngóc ngách trong thành phố, họ thay những bộ quần áo dính máu, giấu súng lục và trà trộn vào đám đông.
Cách xa tòa cao ốc màu xám có một chiếc xe hơi màu đen không mấy nổi bật, lúc này Từ Từ Niên đang dựa vào nệm ngáp dài.
Cù Thành giấu mình trong đêm tối, từ từ lên xe, ôm lấy Từ Từ Niên và hôn cậu hai lần.
Từ Từ Niên đã buồn ngủ, cậu dụi dụi mắt, ánh mắt vô cùng dịu dàng, cậu im lặng không đề cập đến kết cục của Mặt Sẹo, cũng không hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì, cậu vẫn luôn vô cùng tin tưởng, kiên định tín nhiệm Cù Thành, từ trước tới giờ, từ đầu đến cuối sẽ không thay đổi.
Từ Từ Niên ngáp dài, vươn vai, nằm lên đùi Cù Thành và nói: "Em nhớ Oa Oa, Tiểu Mậu và chú Chung quá!"
Cù Thành khẽ cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, "Đi nào, chúng ta về nhà thôi."
Khi chiếc xe tiến lên phía trước, một đám bụi cuộn lên, đằng sau cách đó không xa tòa cao ốc màu xám đột nhiên nổ tung, lửa bốc cháy ngùn ngụt, xe cảnh sát chạy như bay lao thẳng về phía đó, đèn xanh đỏ chiếu sáng cả đất trời.
Một lúc sau, màn đêm đen chìm vào giấc ngủ say, bầu trời dần sáng lên, ngày mới cuối cùng cũng đến!
Cù Thành cởi áo khoác trên người quấn lên thân Từ Từ Niên, không để ý ánh mắt của mọi người, hung hăng hôn cậu một cái, sau đó nhận lấy một đôi găng tay từ người phía sau đeo lên, nhặt khẩu súng lục Mặt Sẹo đánh rơi lên, chầm chậm đi về phía hắn.
Mặt Sẹo nằm bò trên kệ tủ TV, toàn thân đều chảy máu, đã không còn bất cứ cơ hội phản kháng nào, đôi mắt hắn co rút kịch liệt, hô hấp bất ổn, "Từ đầu mày vốn không trúng độc."
Cù Thành gật đầu cười, họng súng trực tiếp nhắm vào đầu hắn, "Trên đời này cũng không phải chỉ có mày biết dùng kế phản gián (chống địch bằng kế ly gián), mày phái Nhạc Chiếu khích bác ly gián trong bang Thanh Long, ngay từ đầu quả thực tao không ngờ đến, nhưng mày cho rằng dựa vào một mình hắn thì có thể tận diệt tao, có phải quá ngây thơ rồi không?"
Sắc mặt Mặt Sẹo chợt biến, nhìn Từ Từ Niên cách đó không xa không bị thương chút nào, còn có Cù Thành trước mắt khí thế bức người, trong nháy mắt hiểu rõ tất cả.
Trước đó Nhạc Chiếu tiết lộ với hắn việc tập hợp tất cả các thành viên bang Thanh Long, còn tiết lộ hành tung của Từ Từ Niên, nói gì cũng muốn cùng hắn hợp sức triệt để diệt trừ hai người này, bây giờ nghĩ đến vốn chính là một cái bẫy cực lớn, trước đây Nhạc Chiếu có tình cảm với Cù Thành, bây giờ ra trận quay súng bắn lại quân mình cũng không phải là không có khả năng.
Vừa nghĩ tới Nhạc Chiếu đã sớm là gian tế Cù Thành sắp đặt, vậy mà bản thân còn mắc bẫy hắn, Mặt Sẹo suýt nữa phun ra một búng máu, hai mắt đỏ ngầu gầm nhẹ, "Khó trách đúng là khó trách! Hóa ra Nhạc Chiếu lén đâm tao một dao! Tao chỉ hận khi đó không một súng bắn ch*t tiện nhân kia!"
Cù Thành biết hắn hiểu nhầm Nhạc Chiếu làm hai mang, nhưng lại không có bất cứ ý muốn giải thích nào, lạch cạch một tiếng ấn chốt an toàn súng, "Được rồi, đã đến giờ, tao không rảnh nói nhảm với mày, thành thật lấy các biên bản buôn bán thuốc phiện và khoản mục rửa tiền mấy năm nay của bang Khôn giao ra đây, nếu không hôm nay mạng nhỏ của mày coi như không giữ được."
Mặt Sẹo không khống chế được cười ha hả, vừa cười vừa ho khan, "Hóa ra mày không lập tức gi*t tao là vì cái này, nếu như tao không cho mày có thể làm gì!?"
"Đoàng" một viên đạn bắn vào bụng hắn, máu bắn tung tóe, Mặt Sẹo "a" thét lên một tiếng, gục đầu xuống thoi thóp.
Cù Thành giống như bắn nát bình hoa, mặt không đổi sắc, "Suy nghĩ kỹ chưa, rốt cuộc giao hay không giao? Mày đã không còn đường nào để đi, tốt nhất đừng thách thức sự kiên trì của tao."
"Được... được, tao nói..." Mặt Sẹo lộ ra vẻ mặt đau đớn, đứt quãng nhấc người lên.
Nhìn họng súng đen ngòm trước mắt, hơi thở mong manh, "Đừng giết tao... sổ sách và biên... biên bản, đều ở... ở..."
Giọng của hắn càng ngày càng nhỏ, cả người đau đớn cuộn tròn lại, lúc này ánh mắt đột nhiên trợn to, vậy mà không biết từ đâu tuôn ra sức lực, lập tức đẩy bình hoa bên cạnh kệ tủ TV, sau đó bên dưới đột nhiên mở ra một cái hố lớn, hắn bỗng lăn một vòng, dùng tủ TV ngăn chính mình, nghiêng người một cái, trong nháy mắt cả người rơi xuống!
Biến cố xuất hiện bất ngờ, chỉ trong chớp mắt, anh em bang Thanh Long vây ở cửa chợt xông đến, muốn bắn phá cái hố dưới chân.
"Đừng nổ súng! Có thể coi như dẫn con rùa này chạy trốn về tổng bộ, các cậu lập tức đuổi theo hội họp cùng với A Tứ!" Cù Thành hoàn toàn không có một tia lo sợ kẻ thù chạy thoát, đưa tay ngăn mấy anh em ở sau lưng.
Lúc này Từ Từ Niên đi nhanh tới, cúi đầu nhìn một cái kinh ngạc mở lớn hai mắt, thì ra trong cái căn hộ này nhìn như không một bóng người vậy mà lại ẩn giấu huyền cơ, mặt đất và trần nhà giữa hai tầng lầu ẩn chứa một gian bí mật, cho Mặt Sẹo cơ hội thoát ch*t trong gang tấc!
"Con rùa này cũng thật là nhiều nơi ẩn nấp, trốn nhanh như vậy, thật chẳng đã chút nào! Sớm biết vậy ban nãy em nên bắn hắn thêm mấy phát cho hả giận!"
"Ưm!"
Cậu vừa dứt lời, Cù Thành liền ôm chặt lấy cậu, xung quanh đều là người, khiến cho Từ Từ Niên đỏ cả mặt, "Anh làm gì thế, đừng đùa, cho dù là cố ý thả hắn đi cũng phải mau đuổi theo đó, nếu như một lúc nữa hắn cầm sổ sách và ghi chép chạy trốn mất thì phải làm sao?"
Trên mặt cậu vẫn dính vệt máu của Mặt Sẹo bắn ra, lúc này trông hơi lấm lem, nhưng ánh mắt sáng ngời, tinh thần hiên ngang, hoàn toàn không có một chút vết thương.
Thế nhưng Cù Thành vẫn không yên tâm, sờ cậu từ trên xuống dưới một lượt, thành tâm hôn lên dù chỉ là một vết xước nhỏ trên da Từ Từ Niên, sau cùng ôm eo Từ Từ Niên, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt người xung quanh, dán lỗ tai lên.
"Cù Thành, đừng nghịch nữa, mau đứng lên." Tai Từ Từ Niên đỏ bừng, đưa tay kéo hắn lên, "Em không bị thương, vẫn khỏe mạnh, anh mau đuổi theo Mặt Sẹo đi."
Anh em xung quanh cười mờ ám với bọn họ, nhấc súng lên lĩnh mệnh đi, chỉ còn dư lại mấy người tại chỗ, lúc này giống như hoàn toàn không lo lắng không bắt được Mặt Sẹo, che miệng cười trộm.
Cù Thành nãy giờ không nói gì, cả người phong trần mệt mỏi, ánh mắt si mê tỉ mỉ bắt giữ âm thanh, Tiểu Đậu Đinh vẫn luôn cực kỹ nghe lời nằm bên trong, lúc này không có một chút động tĩnh nào.
Từ Từ Niên luôn cảm thấy tình cảnh này rất lúng túng, dùng sức đẩy hắn một cái, thấp giọng nói không để cho mấy người giữ cửa nghe được, "Nó... rất ngoan, luôn không động đậy, có lẽ là ngủ quên rồi, anh đừng lo lắng."
Cù Thành hôn bụng cậu một cái, đứng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, duỗi một ngón tay ra, "Ba của Oa Oa và Đậu Đinh, lần này em phải bị phạt, trở về một tuần đừng nghĩ xuống giường."
Lời này rõ ràng đang quan tâm cơ thể của Từ Từ Niên, sợ rằng cậu xảy ra chuyện gì cho nên không cho phép cậu xuống giường, nhưng lúc này sao nghe vào lại rất khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi, mấy người ở cửa càng không nhịn được cười thành tiếng, một tuần không xuống được giường à... Kịch liệt như này, chúng ta vẫn còn đang đuổi gi*t kẻ thù đó, có thể chú ý hoàn cảnh một chút không?!
Tai Từ Từ Niên nóng đỏ, giơ tay gõ một cái lên đầu Cù Thành, hôn một cái lên khóe miệng hắn, "Mau cút nhanh, lần này nếu như không triệt để nắm được bang Khôn, đưa đầu tới gặp."
Cù Thành nở một nụ cười sảng khoái, nắm cổ cậu làm sâu thêm nụ hôn này, lúc hôn xong, hắn lấy áo khoác choàng lên vai Từ Từ Niên, cầm súng xoay người rời đi.
"Chờ anh trở lại, cùng nhau về nhà."
Nói xong, hắn xoay người nhảy xuống tay vịn, biến mất ở góc rẽ tựa như một cơn gió.
Từ Từ Niên nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn một lúc lâu, khóe miệng nhếch lên, nhìn ngoài cửa sổ bầu trời đã loang loáng, hít vào một hơi thật sâu, Tiểu Đậu Đinh trong bụng thức dậy hưng phấn trở mình một cái.
Hôm nay, cuối cùng sắp tảng sáng rồi.
*****
Ngón tay đặt lên khóa cửa vân tay, vang lên đinh một tiếng, so sánh trùng khớp, cửa lớn kiên cố ken két mở ra, người bang Khôn canh giữ ở tầng cao nhất nhìn ra bên ngoài một cái, nhíu mày, "Mày lên đây làm gì?"
Nhạc Chiếu vừa đi vào phía trong vừa lộ ra một nụ cười cứng ngắc, "Anh Mặt Sẹo bảo em đến phòng làm việc của anh ấy lấy một phần bản hợp đồng chuyển nhượng Hào Đình, anh ấy nói lưu trữ trong máy tính, bảo em đánh một bản cho anh ấy."
"Không đánh ở tầng dưới được?" Mấy tên canh cửa ngăn lối đi, ngờ vực nhìn hắn, trong tay vẫn luôn ghìm súng.
"Tầng dưới bị mất điện, em nhớ ở chỗ này của chúng ta chỉ có tầng cao nhất có máy phát điện, 24/24 không mất điện, em bất đắc dĩ mới phải đi lên, mấy anh tạo thuận lợi ạ."
Mấy tên canh cửa liếc Nhạc Chiếu một cái, chỉ thấy trên quần tây màu trắng của hắn dính vết máu, trên cánh tay còn quấn băng vải, trông có vẻ cực kỳ không ổn, "Chân của mày bị làm sao? Sao lại nhiều máu như vậy?"
Nhạc Chiếu thở dài một hơi, sắc mặt tái nhợt, vừa nói liền muốn chảy nước mắt, "Các anh hẳn phải biết hành động hôm nay của anh Mặt Sẹo, trước đó em thay anh ấy thâu tóm bang Thanh Long, lúc tranh đấu bị thương, vất vả lắm bắt được Cù Thành, đáng tiếc các anh em ch*t hết rồi..."
"Anh Mặt Sẹo đang ở tầng đối diện thẩm vấn Từ Từ Niên và Cù Thành đó, lúc này đang tức giận vì hợp đồng chưa chuyển nhượng được kìa, không tin các anh gọi điện thoại hỏi anh ấy xem."
Người bang Khôn đã căm ghét Cù Thành và bang Thanh Long từ lâu, hôm nay nhìn thấy vết thương có vẻ là thật của Nhạc Chiếu, lại biết hành tung và mục đích của Mặt Sẹo rõ như lòng bàn tay, lập tức tin tưởng hắn mấy phần.
"Vậy mày đi vào đợi trước đi, bọn tao kiểm tra một chút rồi nói."
Cuối cùng Nhạc Chiếu được cho phép, rảo bước tiến vào cửa, mấy tên canh cửa cầm súng nhìn chằm chằm hắn, một trong số đó đi đến bên cửa sổ nhìn xuống tầng dưới một cái, phát hiện thật sự tối om om, "Hừ, mất điện thật, sao cái bọn ở tầng dưới lại im lặng?"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nghe thấy mấy tiếng vang trầm, sau đó xoay người trở lại, mấy tên canh cửa bên cạnh Nhạc Chiếu đã bị bắn vào đầu, hắn đột nhiên trợn to hai mắt móc súng ra, sau lưng lại bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, đạp một cước lên lưng hắn.
Nửa người hắn ở bên ngoài, lúc này bị đạp một cước xuống tầng, rơi xuống từ hơn hai mươi tầng, mất mạng tại chỗ.
A Tứ thu chân, một tay ghì chặt cổ Nhạc Chiếu bị dọa sợ đến toàn thân run rẩy, sau khi tay nắm cửa tinh vi kia được mở ra, lúc này đã chỉ còn trên danh nghĩa, mười mấy anh em bang Thanh Long đồng loạt tiến vào, "Anh Tứ, đã dọn sạch toàn bộ từ tầng 1 đến tầng 20, không có mục tiêu."
"Rất tốt." A Tứ gật đầu, vẫy tay để bọn họ rời đi, lấy ra một khẩu súng dí vào thái dương Nhạc Chiếu, hất cằm về phía cánh cửa cuối cùng ở sâu trong hành lang.
"Cảm ơn cậu, Nhạc Nhạc, dọc đường đi đã giúp bọn tôi mở nhiều cánh cửa như vậy, phòng làm việc của Mặt Sẹo ở đâu? Giờ thì xin mời, cậu còn năm tiếng nữa, độc sẽ phát tác, chúng ta phải nhanh lên."
Lúc này Nhạc Chiếu mất máu quá nhiều, viên đạn vẫn còn ở bên trong chưa lấy ra, hơn nữa còn trúng độc, hắn không dám phản kháng lại, đành run rẩy dẫn A Tứ đi.
Dọc trên đường đi, hắn theo yêu cầu của Cù Thành, dẫn A Tứ và nhóm bang Thanh Long đến trụ sở chính bang Khôn, bên ngoài nhìn có vẻ bình thường, nhưng bên trong nó che giấu tội phạm và chứng cứ, luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, tầng tầng lớp lớp, những người không phải là thành viên của bang không được vào tòa nhà này.
Hai người đi thẳng về phía trước, ở khúc quanh người canh giữ nghe thấy động tĩnh, đột nhiên rút súng ra, thấy là Nhạc Chiếu thì sắc mặt lập tức thay đổi, tiến lên muốn ngăn cản, lúc này A Tứ đang trốn phía sau Nhạc Chiếu, nhanh chóng ra tay, đập vài phát súng, người đối diện ngã xuống đất.
Trên đường đi, thần chặn giết thần, phật chặn giết phật, bọn họ hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của Nhạc Chiếu, lấy hắn làm lá chắn sống, hắn sợ tới mức la hét không ngừng, suýt nữa bị đạn bắn trúng mấy lần. Chờ đến khi đến trước cửa phòng làm việc của Mặt Sẹo, Nhạc Chiếu gần như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống đất.
A Tứ không qua tâm, một tay giữ cổ hắn, tay kia túm lấy tên lính canh đang nằm rạp trên đất, ấn tay vào ổ khóa vân tay, ding một tiếng, cửa mở ra.
Trên bàn làm việc trong văn phòng, chiếc máy tính vẫn đang mở, A Tứ lật xem một chút, nhanh chóng tìm thấy toàn bộ hồ sơ về hoạt động buôn bán và rửa tiền của bang Khôn, anh lấy chiếc USB ra nhanh chóng cắm vào.
Đầu ngón tay bấm một cái, vào hòm thư của cảnh sát, sau khi ẩn IP, A Tứ gửi tất cả các tệp đã sao chép đi, nhìn thấy thanh tiến trình từ từ di chuyển về phía trước, tim A Tứ đập như trống dồn.
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là Cù Thành gọi đến, "Mặt Sẹo đã bị ép vào trụ sở chính, cậu ra tay nhanh một chút, tìm vị trí của hắn, nói cho tôi biết."
"Vâng, anh Thành, em hiểu rồi ạ." A Tứ nghe vậy lập tức nheo mắt lại, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, mở toàn bộ camera giám sát trong tòa nhà ra, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm.
Nằm trên mặt đất, Nhạc Chiếu người đã mất rất nhiều máu, lập tức mở to mắt khi nhìn thấy hành động của A Tứ, anh ta...muốn báo cảnh sát!?
Sau lưng đột nhiên ớn lạnh, hắn toát mồ hôi lạnh, nếu như rơi vào tay Cù Thành, dựa vào lần lập công chuộc tội này có lẽ hắn có thể có một con đường sống, nhưng một khi rơi vào tay cảnh sát, với những chuyện trước kia hắn đã làm trong bang Không, buôn bán ma túy, giết người, hắn nhất định sẽ bị xử tử!
Bất kể cuối cùng bang Thanh Long hay là bang Khôn bị bắt, đối với hắn đều không có lợi! Hắn nhất định phải đi tìm Cù Thành... lấy thuốc giải, hắn mới có thể sống sót.
Nghĩ đến đây, hắn không chần chờ nữa, thừa dịp A Tứ không chú ý, hắn lật người bò về phía trước, một tay nắm lấy tay nắm cửa sổ, cúi đầu nhìn, lập tức vui mừng khôn xiết.
Hắn nhớ, dưới lầu đối diện với văn phòng của Mặt Sẹo có một sân thượng lớn, được chuẩn bị để hắn tìm kiếm kích thích trong truyện giường chiếu, thậm chí có lần tên lưu manh kia còn đè hắn lên lan can.
Thật không ngờ, nơi ban đầu khiến hắn chán ghét nhất, giờ phút này lại là cọng rơm cứu mạng hắn, nhìn độ cao của tầng 20, mặt Nhạc Chiếu tái nhợt vì sợ hãi, nhưng A Tứ chặn ở cửa, hắn không trốn thoát được, ngoại trừ cách này hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Lặng lẽ quay đầu nhìn A Tứ đang chăm chú sao chép chứng cứ, hắn đột ngột mở cửa sổ ra, lộn ra ngoài.
Dưới chân là máy điều hòa, hắn nắm lấy khung thép, không dám nhìn xuống lầu, tung người như xích đu ra ngoài, té xuống ban công.
Khi A Tứ lao đến bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Nhạc Chiếu, mắng to một tiếng, rút súng muốn đuổi theo, nhưng vẫn chưa sao chép dữ liệu xong, lúc này đuổi theo Nhạc Chiếu, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể hết!
Mẹ kiếp!
A Tứ đá bàn, lập tức gọi cho anh em ở tầng dưới, đuổi theo, chặn tất cả các lối vào.
Lúc này, Mặt Sẹo bò vào trong tòa nhà màu xám, toàn bộ điện trên hành lang đã bị cắt, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, người đổ gục đầy đất, hắn nghĩ thầm không ổn, đẩy cửa thoát hiểm, liều mạng chạy lên lầu.
Hắn bị thương nặng, còn trúng thuốc mê, lúc này đầu đã không tỉnh táo, máu vẫn không ngừng nhỏ xuống, nhưng có người truy đuổi ở phía sau, hắn căn bản không dám dừng lại.
Một mạch chạy lên, tầng năm, tầng mười, tầng mười lăm...
Chỉ còn thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi! Chỉ cần hắn lấy được toàn bộ tài liệu mật của bang Khôn, chạy đi trước khi Cù Thành tìm thấy tòa nhà này, hắn nhất định sẽ sống sót. Khi đó trời cao đất rộng, chỉ cần hắn trở về sào huyệt cũ ở thành phố Y, nhất định sẽ có ngày trở lại!
Khi leo đến tầng mười chín, cửa thoát hiểm bên cạnh đột nhiên mở ra, một bóng người màu đen chạy ra ngoài, va vào Mặt Sẹo.
"A ——!" Bóng người kia cái gì cũng không thấy rõ, theo bản năng sợ hãi hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy.
Mặt Sẹo nghe thấy thanh âm này, lập tức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, đột nhiên vươn tay chộp lấy, "Nhạc Chiếu! Mẹ nó, sao mày lại ở đây!?"
Bản thân Nhạc Chiếu cũng bị trọng thương, lúc này bị túm liền ngã xuống đất, xuyên qua tấm biển báo lối thoát hiểm màu xanh nhìn thấy rõ mặt Mặt Sẹo, lập tức cả người run lên, hai chân mềm nhũn, "Sẹo... Anh Sẹo, sao anh lại ở đây? Em.....Người của bang Thanh Long đến rồi! Bọn họ muốn giết em, em sợ lắm, anh dẫn em theo có được không?!"
Lúc này hắn không biết Mặt Sẹo coi hắn như kẻ phản bội, vội vàng nắm lấy tay áo hắn ta, cố gắng hết sức muốn trốn thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Mặt Sẹo đá một cước lên người hắn, duỗi tay bóp cổ hắn, tát hắn hai cái, "Đồ điếm, dám phản bội tao! Mày sớm đã thông đồng với Cù Thành, giờ còn có ý định gì?"! Dám lừa tao, tao cmn phải giết chết mày!"
Nhạc Chiếu hét lên chói tai, ho không ngừng, đầu óc choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Anh Sẹo, anh... khụ khụ... em không...Em không có! Em cũng bị Cù... Cù Thành hại!"
Mặt Sẹo cười lạnh một tiếng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không thèm để ý đến vết thương của mình, không ngừng siết chặt tay, "Còn không thừa nhận? Ha ha ha... Mẹ nó, hôm nay gọi điện thoại cho tao nói Cù Thành đã bị bắt, không phải mày hả!? Giờ mày xuất hiện ở đây, gi*t hết anh em của tao không phải mày!?"
Nhạc Chiếu không biết võ, lại bị trọng thương, căn bản không phải đối thủ của Mặt Sẹo, lúc này bị bóp cổ đến suýt nữa ngạt thở, sắc mặt tái nhợt, bắt đầu trợn tròn mắt, "Ư......ưm! Bỏ... Buông ra! Buông ra!"
Hắn giãy giụa không ngừng, đá loạn xạ, đầu gối bất ngờ đụng vào thứ bị phế giữa hai chân của Mặt Sẹo, Mặt Sẹo hét lên đau đớn buông lỏng tay ra, cho Nhạc Chiếu có cơ hội thở dốc.
Nhạc Chiếu cố gắng bò dậy, nâng chiếc thùng rác bên cạnh đập vào người Mặt Sẹo, rồi loạng choạng chạy xuống lầu.
Xung quanh tối đen như mực, hắn không nhìn thấy gì, giẫm hụt một cái, lập tức trượt xuống.
Mặt Sẹo không thể giết Cù Thành, nhìn thấy tên phản bội Nhạc Chiếu, dĩ nhiên không chịu bỏ qua, ngoan cố đứng dậy, giống như ác quỷ nhào tới, cùng nhau ngã xuống tầng mười tám.
Hai người bị thương đánh nhau, một người liều mạng cố gắng sống sót, người còn lại liều mạng trả thù, cắn xé nhau giống như dã thú.
Đúng lúc này, từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Mặt Sẹo thầm kêu một tiếng không ổn, biết là Cù Thành đuổi tới, sắc mặt lập tức vặn vẹo, đấm Nhạc Chiếu một cú, hắn lập tức phun ra một ngụm máu.
Nhạc Chiếu không rõ tình hình, nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề như vậy, vừa lo lắng là A Tứ vừa lo lắng là cảnh sát đuổi tới, bất kể kết quả như thế nào, hắn chắc chắn không có trái cây ngon để ăn.
Nhưng nếu có thể bắt được Mặt Sẹo, bất luận là cho Cù Thành hay là cho cảnh sát, đều coi như lập công lớn!
Nghĩ đến đây, hắn quyết định nhanh chóng dốc toàn lực, vồ lấy Mặt Sẹo, cắn vào tai hắn, dùng sức xé nát một miếng thịt, sau đó khóa chặt hai chân hắn, vây hắn lại, không ngừng gào to: "Người đâu, mau! Mặt Sẹo ở chỗ này! Thủ lĩnh bang Khôn đang ở chỗ này!"
Mặt Sẹo nghe thấy liền hoàn toàn phát điên, vội vàng muốn chạy lên tầng cao nhất.
Chỉ cần lấy được tài liệu và sổ sách kế toán, chỉ cần nắm được hai thứ này, thì tương đương với nắm được bùa cứu mạng, mới vừa rồi Cù Thành vì hai thứ này mà không kịp giết hắn, bây giờ chắc cũng vậy thôi!
Nhưng Nhạc Chiếu dường như đã khẳng định như vậy, hắn ta nắm chắc "cọng rơm cứu mạng" là Mặt Sẹo, trông cậy vào Mặt Sẹo, hy vọng cho hắn lấy công chuộc tội, cho nên dù nói cái gì, thế nào cũng không buông tay, bám lấy Mặt Sẹo thật chặt.
Lúc này, Mặt Sẹo đã nhìn thấy một bóng người mạnh mẽ và nhanh nhẹn từ trong khe hở cầu thang, trong lòng hắn run lên, thế nhưng không ngờ có một cỗ sức lực thật kỳ lạ như từ hư không tuôn ra, hắn cõng Nhạc Chiếu đang bám trên vai lao tới cửa sổ bên cạnh.
Phải biết rằng đây chính là tầng mười tám!!!
Nhạc Chiếu bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của Mặt Sẹo, cả khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, hắn nắm chặt khung cửa sổ, nhìn thấy đèn đường dưới lầu sáng trưng chi chít như đàn kiến, liền điên cuồng hét lên: "Đừng! Đừng!"
Thế nhưng khi hắn muốn buông Mặt Sẹo ra lại không có khả năng, ngay lúc mà hắn đang nắm chặt khung cửa sổ, Mặt Sẹo rống to một tiếng, gần như cả người nhoài ra ngoài cửa sổ, tàn nhẫn ném Nhạc Chiếu đang bám hắn ra ngoài ——
Lúc Cù Thành xông lên thì nhìn thấy một màn này, lập tức biến sắc, lao tới, chộp lấy chân Nhạc Chiếu, nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hắn chỉ bắt được mắt cá chân và một mảnh quần của Nhạc Chiếu, chỉ nghe thấy âm thanh "sởn gai ốc", chói tai, và chỉ còn lại một mảnh vải trong tay.
"A!..."
Nhạc Chiếu bất lực ngã ra ngoài, trên người vẫn mặc bộ âu phục màu trắng uy phong nghiêm chỉnh mà hắn mặc trong bữa tiệc, bóng dáng mảnh khảnh chìm trong màn đêm bao la, sau lưng là những ngọn đèn đường sáng trưng chi chít như đàn kiến, kèm theo tiếng hét chói tai, bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm nhìn...
Đầu Cù Thành ong ong, toàn thân như bùng lên sát khí, mặt dâng tràn một vẻ như cuồng phong nổi giận đầy bão táp mưa sa.
Đá một cước quyết liệt, Cù Thành đá Mặt Sẹo đang cố gắng chạy thoát lên lầu té văng ra xa hơn cả thước và nặng nề ngã xuống đất.
Cù Thành tuy rằng hận Nhạc Chiếu lòng lang dạ sói, ăn cây táo, rào cây sung, cho hắn cái gọi là 24 giờ khởi phát "độc dược", nhưng trên đời này làm gì có chuyện quá đáng như vậy, chẳng qua là bởi vì nể tình anh Long quá cố, Cù Thành không muốn lấy mạng của Nhạc Chiếu, thế nhưng bây giờ lại là Mặt Sẹo chính tay động thủ giết Nhạc Chiếu!
Chó cắn chó, không phải chuyện tốt lành gì, Cù Thành không cảm thấy kết cục của Nhạc Chiếu như vậy là thê thảm. Nhạc Chiếu, thân là kẻ phản bội, hại chết nhiều người như thế, bị trừng phạt là đáng tội, nhưng đối với Mặt Sẹo thì Nhạc Chiếu có nói gì đi nữa thì hắn cũng không thể tha thứ bỏ qua!
Cù Thành nắm cổ áo Mặt Sẹo, đá hắn một cú thật mạnh và ném hắn xuống cầu thang như ném một con chó chết.
Mặt Sẹo đau đớn hét lên, tiếng hét thống khổ chói tai, hắn bỏ chạy như điên, nhưng xương cốt đều gãy vụn, căn bản không đứng dậy được.
Cù Thành tiêu sái từ trên cao nhìn xuống và bước tới, đôi giày da màu đen của Cù Thành đột nhiên phát huy tác dụng, đạp vào xương bánh chè của Mặt Sẹo, sau đó dùng sức nghiền nát nó, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng rõ ràng, đầu gối hắn đã trở nên vỡ nát.
Rất đông anh em bang Thanh Long tiến lên, tất cả họ đều chĩa súng thẳng vào Mặt Sẹo, lúc này hắn có muốn bay lên trời cũng không thoát được.
"Xin tha lỗi cho em... Tha cho em một mạng đi, anh Thành, em biết em sai rồi, em không phải người, em là một thằng khốn kiếp... Em biết sai thật rồi, xin tha cho cái mạng chó này của em, van cầu anh! Làm ơn đi... Em quỳ lạy anh..."
Tiếng quỳ lạy bộp bộp bộp rung chuyển mặt đất, máu từ miệng Mặt Sẹo liên tục trào ra, hễ hắn nói chuyện là sẽ bị sặc máu.
Cả người Mặt Sẹo như bùn nhão quỳ trên mặt đất, lòng bàn tay đẫm máu của hắn cố gắng nắm lấy ống quần của Cù Thành, nhưng ngay lập tức bị tránh đi.
Sắc mặt Cù Thành âm trầm lạnh lùng, cúi đầu nhìn Mặt Sẹo như chó chết, đột nhiên nở một nụ cười đầy địch ý, tháo đôi găng tay dính máu ra, đàn em bên cạnh đưa một đôi khác, trắng tinh không tì vết hay nhiễm một hạt bụi nào, trong hành lang tối đen toát ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi cùng khí chất bức người.
Đúng lúc này, một tiếng còi chói tai xuyên thấu bầu trời, từ trên cao nhìn xuống, cách đó không xa có thể thấy mấy chục chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn xanh đỏ, A Tứ vội vàng chạy xuống cầu thang, như thể không hề thấy Mặt Sẹo đang quỳ ở đó, cung kính chào Cù Thành và báo cáo, "Anh Thành, tất cả bằng chứng phạm tội của bang Khôn, bao gồm cả hồ sơ buôn bán ma túy và giao dịch rửa tiền của đầu lĩnh bọn họ tại thành phố Y với Lào và Myanmar, đều được nặc danh gửi cho cảnh sát. Vừa nãy, em cũng đã báo án."
Cù Thành gật gật đầu, khóe miệng thản nhiên hơi nhếch lên, "Cậu làm rất tốt, vợ của tôi bị bọn xã hội đen bắt cóc, đương nhiên phải báo các đồng chí cảnh sát hỗ trợ."
Vừa nói, Cù Thành vừa quay đầu, nhìn Mặt Sẹo mềm nhũn, xụi lơ trên mặt đất nói: "Mày biết vừa rồi vì sao tao không giết mày không?"
"Anh Thành... Em biết sai thật rồi, anh thả em đi... Anh muốn làm gì với em thì làm, anh đánh em ba dao sáu lỗ như thế nào cũng được hết, cầu xin anh tha cho em một mạng..."
Mặt Sẹo đã sớm kinh hãi, khiếp sợ, hiện tại giống đã hiểu ra cái gì, thậm chí còn cảm thấy mình đang rơi vào hầm băng, Cù Thành cười nhẹ, lấy thuốc mê từ trong tay đàn em bên cạnh ra, đâm vào cổ Mặt Sẹo.
"Mày đã làm cái gì với Từ Niên, tao nhất định phải bắt mày bù đắp lại. Sau khi tiêm xong, chắc chắn mày sẽ cảm nhận được mùi vị cũng không khác biệt lắm."
Mặt Sẹo muốn giãy dụa, nhưng lọ thuốc này còn mạnh hơn cả thuốc Từ Từ Niên vừa mới đưa, trong giây lát đã khiến Mặt Sẹo bất động như người chết.
Một vài đàn em đeo găng tay khiêng Mặt Sẹo đến phòng làm việc cao nhất, còn ân cần, đặt hắn ngồi trên chiếc ghế da của sếp, trên chiếc bàn máy tính đối diện là toàn bộ hồ sơ phạm tội của bang Khôn.
Cù Thành hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lấy ra khẩu súng lục trước đó cướp được từ Mặt Sẹo, "Vừa rồi mày chưa trả lời vấn đề của tao, nhưng không sao, điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, hồi nãy, tao không giết mày là bởi vì chưa tới lúc. Hiện tại cảnh sát mà tao đang đợi đã ở đây, cuối cùng tao cũng có thể tiễn mày lên đường."
Vừa nói, Cù Thành vừa dùng bàn tay đeo găng mở lòng bàn tay phải của Mặt Sẹo ra, nhét khẩu súng lục vào tay hắn rồi dí vào thái dương hắn.
Mặt Sẹo trong nháy mắt hiểu ra tất cả, sợ tới mức run như cầy sấy, muốn nhúc nhích nhưng không thể động đậy, "Thì ra là mày... Mày muốn tẩy trắng sạch sẽ sao!?"
Cù Thành trầm giọng cười nói: "Làm sao có thể gọi là tẩy trắng được?"
"Tao là một công dân tốt tuân thủ pháp luật. Đương nhiên tao không thể làm chuyện phóng hỏa, gi*t người, cho nên vừa rồi, tao làm trò vì tao không thể giết mày ngay trước mặt Từ Niên, vì tao muốn dụ mày đến trụ sở bang Khôn, để mày đoàn tụ với anh em mày. Hơn nữa, lý do tại sao tao không để đàn em tao giết mày là bởi vì sẽ rất là tệ nếu những viên đạn của bang Thanh Long xuất hiện ở hiện trường mày tự sát, có phải hay không?"
Mặt Sẹo hung dữ hét lên: "Mày cho rằng cảnh sát đều là kẻ ngu sao? Ai sẽ tin tao vô cớ tự sát hả!?"
Cù Thành lại điều chỉnh tư thế tay phải của Mặt Sẹo, hài lòng cười nói: "Đây chẳng qua là một cuộc xung đột băng đảng. Nhạc Chiếu giằng co với mày, điều này dẫn đến một cuộc ẩu đả lớn trong bang hội. Hai bên đều thương vong nặng nề. Nhạc Chiếu trong cơn nóng giận đã ghi chép, tiết lộ toàn bộ chứng cứ phạm tội của bang Khôn cho cảnh sát, và giữa lúc đánh nhau, mày đẩy Nhạc Chiếu xuống và ném hắn ra ngoài cửa sổ, nhưng thấy cảnh sát đến, tự biết rằng không có lối thoát, và biết tội nghiêm trọng nên mày nổ súng tự tử. Tuyệt vời, tao nghĩ các đồng chí cảnh sát sẽ thích nó."
Vừa dứt lời, Cù Thành bóp cò, dòng máu nóng hổi tuôn ra giống như từ một vụ nổ, cánh tay của Mặt Sẹo buông thõng xuống, trên tay hắn còn cầm khẩu súng chỉ còn lại dấu tay của chính mình.
Chuông báo động vang lên bên ngoài cửa sổ, các anh em bang Thanh Long nhanh chóng sơ tán, rút lui và lẩn trốn ở mọi ngóc ngách trong thành phố, họ thay những bộ quần áo dính máu, giấu súng lục và trà trộn vào đám đông.
Cách xa tòa cao ốc màu xám có một chiếc xe hơi màu đen không mấy nổi bật, lúc này Từ Từ Niên đang dựa vào nệm ngáp dài.
Cù Thành giấu mình trong đêm tối, từ từ lên xe, ôm lấy Từ Từ Niên và hôn cậu hai lần.
Từ Từ Niên đã buồn ngủ, cậu dụi dụi mắt, ánh mắt vô cùng dịu dàng, cậu im lặng không đề cập đến kết cục của Mặt Sẹo, cũng không hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì, cậu vẫn luôn vô cùng tin tưởng, kiên định tín nhiệm Cù Thành, từ trước tới giờ, từ đầu đến cuối sẽ không thay đổi.
Từ Từ Niên ngáp dài, vươn vai, nằm lên đùi Cù Thành và nói: "Em nhớ Oa Oa, Tiểu Mậu và chú Chung quá!"
Cù Thành khẽ cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, "Đi nào, chúng ta về nhà thôi."
Khi chiếc xe tiến lên phía trước, một đám bụi cuộn lên, đằng sau cách đó không xa tòa cao ốc màu xám đột nhiên nổ tung, lửa bốc cháy ngùn ngụt, xe cảnh sát chạy như bay lao thẳng về phía đó, đèn xanh đỏ chiếu sáng cả đất trời.
Một lúc sau, màn đêm đen chìm vào giấc ngủ say, bầu trời dần sáng lên, ngày mới cuối cùng cũng đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.