Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 98
Doanh Triệt Thệ Tuyết
27/06/2024
Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ
Từ Tân Niên cúi người nhặt khăn tay lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên mặt, thấp giọng nói một tiếng "cảm ơn", sau đó khập khiễng xoay người rời đi.
"Chờ một chút." A Tứ ở phía sau gọi cậu lại, "Cả người cậu đều là vết thương, cần đi bệnh viện băng bó một chút."
Chút thương thế này có đáng là gì chứ? Trong lòng Từ Tân Niên cười giễu một tiếng, không muốn nói thêm gì nữa.
Trên thực tế, bị đánh giống như thế này cậu gần như ngày nào cũng đều trải qua mấy lần, trong nhóm ăn xin thứ bậc nghiêm ngặt, việc ỷ thế hiếp người cậy đông hiếp yếu là điều quá bình thường, cậu đã không còn cái miệng khéo ăn khéo nói kia của Lý Bình Thực, lại không chịu ngoan ngoãn khuất phục, bị thương chảy máu đã trở thành chuyện cơm bữa.
Gương mặt cậu lạnh lùng, không nói một từ, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
"Bị thương nặng như vậy, nếu như chảy máu không ngừng bất cứ lúc nào cũng có thể chết, cậu không muốn sống nữa à?"
A Tứ bước nhanh tới vòng qua trước mặt cậu, mặt mày lạnh lẽo cứng rắn, thật ra hắn cũng không phải là một người thích lo chuyện bao đồng, như loại việc đánh nhau hôm nay, nếu không phải bởi vì thấy tên ăn mày này một thân khí khái hiên ngang, hắn cũng sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng bây giờ người cũng đã cứu rồi, lại cứ một mực dứt khoát đến cùng, không khỏi khiến cho hắn có chút không vui.
Từ Tân Niên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười rất nhạt, "Trên đời này sao có nhiều người thích xen vào chuyện của người khác như anh vậy chứ, sống hay chết là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?"
Huống chi, cậu đúng là chỉ mong sao nhanh đi gặp Diêm Vương một chút, cũng còn tốt hơn là giãy giụa khổ sở trong cõi đời tối tăm này.
Lông mày A Tứ lập tức nhíu lại, sắc mặt đen một nửa, hắn chưa từng thấy người nào không biết điều như thế, nếu là bình thường hắn nhất định lập tức phất tay áo bỏ đi, nhưng khi đối diện với ánh mắt quật cường của tên ăn mày này, hắn không nói hai lời, trực tiếp bước nhanh đến phía trước, nắm lấy cánh tay của Từ Tân Niên, không nói lời nào kéo cậu ra bên ngoài hẻm nhỏ, "Cậu nhất định phải đi bệnh viện với tôi."
Từ Tân Niên bị kéo một cái như vậy, toàn thân đau nhức kịch liệt, lảo đảo một cái ngã xuống đất, lập tức hung dữ ngẩng đầu lên, "Anh bị điên à! Đừng tưởng vừa rồi anh cứu tôi là tôi sẽ nghe lời anh, anh tưởng mình là Đức Mẹ Chúa cứu thế chắc!"
Cậu ra sức vũng vậy, nhưng cánh tay A Tứ giống như tường đồng vách sắt không nhúc nhích tí nào, hừ lạnh một tiếng, "Không sai, vừa rồi nếu tôi không ra tay, não của cậu sớm bị người ta đạp ra ngoài rồi, còn có bản lĩnh ngang ngược với tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, ăn mày, mạng của cậu nếu đã là tôi cứu về, thì phải nghe tôi đi bệnh viện, tôi cmn hận nhất người lấy sống chết ra làm trò đùa!"
Nếu đã có cơ hội sống khỏe mạnh, vì sao lại không quý trọng?
Chỉ cần người còn sống thì có hy vọng, năm đó lúc bố mẹ hắn mất bị chủ nợ đuổi giết đến đường cùng, Cù Thành đã cứu hắn, nói với hắn câu nói này, hắn vẫn luôn khắc ghi trong lòng, cẩn thận mà sống đến hiện tại, sau đó cả đời này hắn không quen nhìn nhất là người tùy tiện muốn sống muốn chết.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?! Tôi đã nói là tôi không đi bệnh viện! Tôi không có tiền!"
Từ Tân Niên không khống chế được tâm tình bị đè nén, gào lên với A Tứ, trong lòng thê lương ảm đạm.
Ngón tay A Tứ chợt dừng, nhìn Từ Tân Niên gầy trơ xương, cả người rách rưới bẩn thỉu, động tác không khỏi chậm lại vài phần, "Không có tiền không phải là lý do, cho dù cậu thật sự không muốn sống nữa, cũng cmn giống người một chút, đường đường chính chính chết ở bệnh viện, đừng có chết trên đường lớn giữa mùa đông, làm mồi cho đám chó hoang chết đói."
Nói xong hắn không nói lời gì đỡ Từ Tân Niên bị thương lên, đi ra ngoài đầu hẻm.
Lời nói của hắn giống như một cái gậy vô hình đập lên đầu Từ Tân Niên, cậu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên giống như đã mơ một giấc mơ hoang đường.
Đúng vậy, dù cho cuộc đời của cậu bị người khác cướp đi, biến thành bộ dạng khó coi hiện tại, cũng nên giống người đường đường chính chính sống tiếp, hà tất vì người không liên quan muốn sống muốn chết, chỉ cần còn sống, cậu không tin ông trời sẽ đối xử không công bằng như thế.
Không tiếp tục giãy giụa nữa, Từ Tân Niên tùy ý để A Tứ bắt cậu đi về phía trước, hai chân đi từng bước đều giống như giẫm lên mũi dao, cậu cắn chặt hàm răng, không phát ra một tiếng kêu đau nào, nhưng gương mặt đã tái nhợt.
Lúc này A Tứ đột nhiên dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt Từ Tân Niên, hất hất cằm nói, "Lên đi, tôi cõng cậu đi."
Từ Tân Niên sửng sốt một chút, lắc lắc đầu không nói gì.
Dưới ánh trăng, A Tứ quay đầu lại nhìn cậu, trên gương mặt tuấn tú đĩnh đạc đột nhiên nở nụ cười xấu xa, "Không phải là cậu xấu hổ chứ? Yên tâm, tôi sẽ không gạt cậu đem bán đi đâu, nhìn cậu tay chân mảnh khảnh như này, bán thịt cũng không được hai cân."
"Câm miệng." Từ Tân Niên sượng mặt quay đầu qua, vô cùng không quen người này đột nhiên lưu manh.
Lúc này một lực lớn bỗng nhiên bắt lấy hai cánh tay cậu, đẩy lên, sau đó cả người đều bị A Tứ cõng lên.
"Thả tôi xuống!"
Từ Tân Niên trong nháy mắt sợ hãi, duỗi thẳng chân muốn nhảy xuống, A Tứ bắt một phát được hai chân cậu, nhanh chóng đi về phía trước, giọng nói đã vui lên rất nhiều, "Đợi cậu lề mà lề mề trời cũng sắp sáng rồi, hôm nay ông đây coi như học theo Lôi Phong* đi."
(*) Học theo Lôi Phong: Đồng chí Lôi Phong là một hình mẫu nổi tiếng ở Trung Quốc hết lòng phục vụ nhân dân, một chiến sĩ cộng sản. Sau khi Lôi Phong qua đời, Trung Quốc đã phát động phong trào học hỏi đồng chí Lôi Phong. Ý muốn nói học theo cách làm người, để cho mình có trái tim yêu thương, tấm lòng nhân hậu, giúp đỡ mọi người.
Từ Tân Niên từ nhỏ tới lớn đều chưa từng tiếp xúc với người khác khoảng cách gần như vậy, ngay cả mẹ lúc còn nhỏ cũng không ôm cậu, vậy mà hôm nay cậu lại bị cái người kỳ lạ thích lo chuyện bao đồng đột nhiên xuất hiện này cõng lên.
"Tôi tự biết đi, buông tay!"
Vốn tưởng rằng chỉ là vết thương bình thường ngoài ý muốn, nhưng trên đường chạy đến bệnh viện, Từ Tân Niên đã sốt cao rồi rơi vào hôn mê.
Đối với việc bản thân đến bệnh viện thế nào, vết thương được băng bó ra sao, cậu không có một chút ấn tượng nào, trong cơn mê cơ thể lúc nóng lúc lạnh, xương cốt toàn thân giống như bị người ta đánh gãy rồi ghép lại, đau đến tỉnh lại.
Mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng và một chiếc đèn treo màu vàng ấm, trong không khí có mùi cháo.
Nơi này tuyệt đối không phải là bệnh viện cũng không thể là chỗ ở xoàng ngoài trời nơi đầu ngõ của cậu, rốt cuộc là chỗ nào?
"Cậu tỉnh rồi?"
Một giọng nói vang lên, cậu quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông gương mặt ấm áp dễ chịu.
Lại là vị người tốt* hay lo chuyện bao đồng này....
(*) bản gốc là 烂好人 (lạn hảo nhân). 3 từ này đúng ra nên viết là 滥好人 (lạm hảo nhân), trong đó chữ 滥 (lạm) có nghĩa là vượt quá, không có giới hạn, ý chỉ kiểu người tốt quá mức.
"Nơi này là nơi nào?" Cậu chống người lên muốn ngồi dậy, kết quả kéo đến vết thương trên người, đau đến 'shh' một tiếng lại ngã nhào trở về giường.
Lúc này cậu mới phát hiện toàn thân mình gần như bị băng gạc quấn kín, trên đùi phải bó thạch cao dày bịch, treo trên cao, trông vô cùng cồng kềnh.
"Cậu đừng cử động, cử động thêm nữa là sập thật đấy." A Tứ không mặn không nhạt nói một câu, đứng dậy rót một cốc nước đưa tới, "Nơi này là nhà tôi, thời gian gần đây cậu ở lại chỗ này đi."
Từ Tân Niên sững sờ, sau đó gắng gượng muốn xuống giường, "Cảm ơn anh, tiền đi bệnh viện tôi sẽ từ từ trả cho anh, tôi phải về rồi."
"Về đâu? Lại muốn về chỗ đầu hẻm của cậu cho người ta đánh à?" A Tứ lạnh mặt đè cậu lại trên giường, "Cậu có biết bản thân bị thương nghiêm trọng đến mức nào không, nói đến cmn chứ tôi còn rất phục cậu luôn đấy, tôi đánh nhau còn không hung ác như cậu, bác sĩ nói nếu như đến bệnh viện muộn một chút, có lẽ không giữ được cái mạng nhỏ này rồi."
Từ Tân Niên lạnh nhạt đập rớt tay của hắn, mím môi, "Cơ thể tôi thế nào tôi tự biết, chút thương thế này không chết người được."
"Không chết người được? Trong đùi phải của cậu có phải lấy ra được vụn xương vỡ hay không, cánh tay gãy mất một cái, toàn thân chấn thương mô mềm, đặc biệt là cái chân này của cậu, vết thương mưng mủ lở loét, nếu không dưỡng thương cho tốt nhẹ thì cưa chân nặng thì mất mạng."
Từ Tân Niên không hề bị lay động, cúi đầu không nói lời nào, dường như vẫn không cảm thấy bị thương thành như này có gì mà kinh hãi như vậy.
"Nghe bác sĩ nói trước kia cậu từng xảy ra tai nạn xe, bởi vì không chữa trị kịp thời mới biến thành bộ dạng bây giờ, tại sao phải đối xử với bản thân như vậy?"
A Tứ nhìn cậu không nói chuyện, bưng qua một bát cháo to, sau khi thổi cho bớt nóng thì đưa tới trong tay Từ Tân Niên, lông mày cứng rắn mang theo quan tâm săn sóc.
Sắc mặt Từ Tân Niên lạnh nhạt, không nhận lấy bát cháo kia, "Anh không cảm thấy bản thân quản quá nhiều chuyện sao? Đến việc anh tên là gì tôi cũng không biết, dựa vào đâu hỏi việc riêng của tôi? Chẳng lẽ anh chính là kẻ bao đồng, nhìn thấy bất kì ăn mày nào đều làm đến thế này, vậy vì sao anh không dứt khoát đi mở viện phúc lợi đi?"
Bị đâm đến hồi ức đau đớn nhất, giọng điệu của cậu trở nên giống như một con dao sắc bén.
A Tứ cũng không tức giận, thuận tay đổ cháo vào trong thùng rác, "Nếu đã không muốn ăn thì đừng ăn nữa. Cậu nói nhiều như thế chẳng qua chỉ là muốn biết tên tôi là gì, trực tiếp mở miệng hỏi sẽ chết sao? Nhìn không ra tên ăn mày nhỏ cậu, nói chuyện cũng quanh co thật đấy."
Hắn chậc chậc hai tiếng, trên mặt mang theo điệu cười ngọt xớt, "Tôi tên A Tứ, sau này cậu cũng có thể gọi tôi là anh Tứ, tôi không ngại."
Từ Tân Niên thấy hắn mượn nước đẩy thuyền, toàn nói về hắn, gương mặt trầm xuống, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, vén chăn lên bất chấp can ngăn xoay người đặt một chân xuống đất.
"Tôi sẽ ghi lại địa chỉ này, cũng sẽ nhớ kỹ là tôi nợ anh, tiền và ân tình đời này tôi nhất định sẽ trả, còn anh tên là gì tôi không có hứng thú muốn biết, phòng này của anh quá sạch sẽ, tên ăn mày tôi đây làm bẩn không nổi."
Vừa nói cậu vừa cắn răng đi về phía cửa, gương mặt A Tứ lập tức lạnh xuống, ném bát kêu loảng xoảng, chặn đường đi của Từ Tân Niên.
Thật ra hắn không phải kiểu người lòng dạ từ bi phổ độ chúng sinh gì đó, càng không tùy tiện dẫn chó mèo về nhà, nhưng vừa gặp tên ăn xin này, sự việc lại có chút thoát khỏi khống chế.
Trước đó trong bệnh viện, nhìn cơ thể cậu gầy gò thấp bé nằm trên giường bệnh, cho dù hôn mê cũng nắm chặt một tấm khăn tay kẻ ca rô, trong lòng không biết làm sao lại hơi mềm yếu.
Nghe thấy bác sĩ trách hắn không kịp thời đưa tên ăn mày nhỏ đến chạy chữa sau tai nạn xe, biến thành nửa tàn phế như hiện tại, hắn không phản bác một câu nào, càng không nói thật ra hai người vào mười mấy tiếng trước vẫn còn là người lạ.
Băng bó xong vết thương, tên ăn mày nhỏ vẫn hôn mê, lời căn dặn của bác sĩ vẫn còn bên tai, hắn không cách nào tưởng tượng cái tên này nếu như lại trở về trong ngõ hẻm, sẽ không bị đám ăn xin phách lối kia làm cho đang sống sờ sờ trực tiếp chết đi chứ.
Vừa nghĩ tới một người như vậy có thể sẽ bởi vì sự máu lạnh của mình mà mất mạng, ma xui quỷ khiến thế nào lại dẫn cậu về nhà, đợi đến lúc phản ứng lại, hắn thậm chí đã giúp tên ăn mày này tắm rửa, trong lòng lập tức kinh hãi đến đổ mồ hôi đầy người.
Một tên xã hội đen lại tràn tình thương nhặt một tên ăn mày về nhà, còn hao tâm tổn sức hầu hạ ăn uống, nói ra có người tin sao? Nếu như bị anh Thành và đám anh em trong bang biết được, còn không phải bị bọn họ cười nhạo chết sao?
A Tứ đập đầu mình, thở dài một hơi, bỏ đi bỏ đi, người cũng đã nhặt về nhà rồi, nói thế nào cũng phải chăm sóc tốt cho cậu trước.
Từ Tân Niên nhìn người đàn ông này vẻ mặt không rõ, ánh mắt lúc nhìn cậu còn mang theo một tia thương hại, không khỏi khiến cậu càng thêm khó chịu, vươn tay đẩy hắn ra muốn tóm lấy tay nắm cửa.
A Tứ vừa nhìn bộ dạng cậu hận không thể cách xa mình tám trượng, nén giận trong lòng, một phát kéo lấy cậu, "Cậu không thể đi, tôi chính là đang làm việc thiện mỗi ngày, cậu ở đây dưỡng bệnh cho tốt cho tôi, khi nào vết thương lành rồi lại nói."
"Làm việc thiện mỗi ngày" từ này chọc đến nỗi đau của Từ Tân Niên, cậu không muốn bị bất kỳ kẻ nào xem thường, cũng không bằng lòng bị bất luận người nào thương hại.
Mặt lạnh như băng, cậu ăn nói vụng về không nói lại được A Tứ, cho nên không phí lời, dứt khoát ra tay đánh người, hạ quyết tâm hôm nay dù có sao đi nữa, cũng phải ra khỏi cánh cửa này, rời khỏi người đàn ông thích lo chuyện bao đồng này xa một chút.
Bản lĩnh của A Tứ tốt hơn cậu quá nhiều, lại cao to khỏe mạnh, giữ hai tay Từ Tân Niên bắt chéo ra sau lưng, lập tức đè lên cửa.
Tính tình Từ Tân Niên ngang tàng cứng cỏi, bất chấp vết thương bị xé rách đau đớn, kháng cự với A Tứ đến cùng, A Tứ càng phải dùng sức hơn nữa mới có thể chế phục được cậu, hai người áp sát vào nhau, ngực kề ngực, cửa phòng bị đóng sầm một tiếng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, liền nghe có người nói: "Mẹ kiếp, giữa ban ngày ban mặt mà cũng làm, về nhà nóng lòng quá, không đợi được đến lúc đi ngủ lên giường à? Thế nào cũng phải làm một phát ngay cửa nhà sao?"
Một người khác cười sằng sặc: "Cậu không biết ở đây có một anh chàng độc thân sống sao? Không chừng hắn tìm được người rồi nên nhất thời không nhịn được liền... Haha, cậu hiểu mà."
Tiếng bước chân dần xa, lời nói của hai người lọt vào tai hai người trong phòng, A Tứ xấu hổ ho khan không ngừng, Từ Tân Niên cả giận giơ chân đá vào háng hắn.
Lúc này, điện thoại di động của A Tứ đột nhiên vang lên, hắn tránh thoát một đòn, vội vàng dùng một tay bịt miệng Từ Tân Niên, tay kia cầm điện thoại nghe.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại nói cái gì đó, A Tứ hơi khựng lại, "Anh đang nói đến quản lý Từ nào? Từ Từ Niên, hay là Từ Tân Niên?"
Nghe được cái tên quen thuộc, Từ Tân Niên lập tức mở to hai mắt, nhất thời quên giãy giụa chống trả.
"Trước tiên hãy đợi ở Hào Đình, để Từ Tân Niên đợi ở đó nếu hắn sẵn sàng chờ, đừng để hắn ta quấy rối làm phiền đến anh Thành."
"Không phải hắn là thiếu gia của Từ gia sao, sao có thể không có tiền trong tay? Nhưng hắn vội vàng móc nối thông đồng với anh Thành, lại không nghĩ tới anh Thành đã có anh Từ trong lòng rồi, sao còn có thể để mắt tới hắn."
"Okay, một lát nữa tôi sẽ tới, anh làm theo lời tôi nói trước đi. Đúng rồi, anh nhớ giữ kín miệng đấy, đừng để anh Từ biết, nếu không, chẳng cần đến anh Thành ra tay, tôi sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân anh trước."
Sau khi cúp máy, A Tứ cất điện thoại đi, nhìn thấy ăn mày nhỏ đứng trước mặt mình đang nhìn mình với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phức tạp, khuôn mặt rất bình thường kết hợp với biểu cảm này khiến A Tứ cảm thấy có chút đáng yêu, cho nên hắn không khỏi mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Sao giờ cậu nghệt ra thế, không làm khó dễ, gây ầm ĩ với tôi nữa?"
Từ Tân Niên lúc này cũng không thèm để ý vết thương đau đớn, gục đầu dựa vào ván cửa, hồi lâu không nói chuyện.
A Tứ cảm thấy có chút kỳ quái, vừa định hỏi cậu có chuyện gì, đột nhiên Từ Tân Niên hạ giọng nói: "Anh... Anh biết anh Từ Từ Niên và anh Từ Tân Niên sao?"
Từ Tân Niên tự mình nói ra tên của mình cũng khó phát âm, A Tứ căn bản không phát hiện cậu có gì kỳ quái, nhướng mày cười nói: "Rồi sao, cậu cũng biết bọn họ?"
Từ Tân Niên vội lắc đầu, bịa ra một cái cớ: "Không, không, nhà hàng của nhà Từ gia quá nổi tiếng tôi...Tôi thường xuyên tới đó nhặt đồ thừa, cho nên cũng biết một chút, không nghĩ tới anh lại quen biết người có danh tiếng như vậy."
A Tứ thấy cậu chủ động nói chuyện với mình, không còn là bộ dáng như cá chết dưới hầm cầu vừa rồi nữa, trong lòng có chút vui vẻ, cười nói: "Tôi sẽ không nói về Từ Tân Niên, hắn chính là một tai họa, chỉ dựa vào tiền của gia đình Từ gia để hưởng thụ đến cả núi cũng lở, hắn không phải là người. Anh Từ, ừm, đó là cách chúng tôi gọi Từ Từ Niên. Anh ấy có quan hệ tình cảm yêu đương với anh trai tôi, anh ấy là một chàng trai tốt. Anh ấy căn bản không ra vẻ tự cao tự đại, nếu như cậu có quen biết anh ấy, tôi có thể dẫn cậu đi chào hỏi."
Từ Tân Niên mím môi không nói gì, mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng đã xúc động.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại dính líu gì đến nhà họ Từ, cậu cũng không nghĩ rằng kiếp này mình sẽ có cơ hội gặp lại Từ Từ Niên, cuộc điện thoại vừa rồi của A Tứ vang lên bên tai cậu như ma chú, cậu biết rõ rằng cậu không còn là Từ Tân Niên nữa, đáng lẽ phải an phận thủ thường mà tồn tại, không cần lại suy nghĩ miên man hoài nữa.
Nhưng Từ Tân Niên không kiềm chế được mà cứ muốn biết Lý Bình Thực, một kẻ dối trá, đã làm những chuyện xấu hổ gì với thân thể của mình, lại càng muốn tận mắt nhìn thấy Từ Từ Niên, cho dù chỉ là trộm gặp mặt nhìn một chút, cậu cũng cảm thấy thật hài lòng, thỏa mãn.
Một khi có khát vọng, trong lòng không thể không nôn nao, háo hức xúc động.
Sau một lúc trầm mặc im lặng, cậu vòng qua hai "cánh tay" rắn chắc như bức tường bằng đồng thiết của A Tứ, leo thẳng lên giường vùi mình vào trong chăn, như thể không nói lời nào đã thỏa hiệp.
A Tứ kinh ngạc nhướng mày, không biết vì sao vẫn có chút vui vẻ, "Cậu... Vậy là không rời đi nữa sao?"
Từ Tân Niên không nói chuyện, càng vùi sâu vào trong chăn, nhưng trong lòng lại vô cùng xấu hổ, không muốn thừa nhận mình vì để thăm dò tin tức mà vi phạm ý định ban đầu.
Thấy cậu không nói gì, A Tứ không nhịn được bật cười, đi đến bên giường nói: "Không ngờ cậu lại là một fan nhỏ của anh Từ nha, nghe nói được gặp anh ấy là cậu không rời đi nữa. Như vậy mới đúng, làm gì cũng không thể bỏ qua sức khỏe của mình được, cậu có thể ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, tôi có việc phải đi ra ngoài. Đúng rồi, trong phòng bếp có cháo, cậu có đói bụng không? Tôi sẽ lấy cho cậu một chén trước khi đi."
"Không đói." Từ Tân Niên vẻ mặt lạnh lùng nặn ra hai chữ.
Nhưng vừa nói xong, bụng của cậu bắt đầu réo lên không kiểm soát được, tai Từ Tân Niên lập tức đỏ lên, A Tứ cũng không nhịn được cười.
Một chén cháo được bưng lên, A Tứ đưa muỗng tới, thấy Từ Tân Niên cụp mắt xuống húp cháo, A Tứ gãi gãi tóc hỏi: "Ăn mày, cậu có tên không? Tôi còn chưa biết gọi cậu là gì?"
Từ Tân Niên cầm cái muỗng trong tay dừng lại, nhìn hình ảnh mờ ảo của mình trên chén cháo, bên trong là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Một lát sau, cậu hạ giọng nói: "Tôi tên là Lý Bình Thực."
A Tứ cười nói: "Lý Bình Thực, rất dễ nghe, bình tĩnh, giản dị, rất giống cậu."
Từ Tân Niên giật giật khóe miệng, tự hỏi mình không biết lúc này có nên cười hay là không.
Từ Tân Niên cúi người nhặt khăn tay lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên mặt, thấp giọng nói một tiếng "cảm ơn", sau đó khập khiễng xoay người rời đi.
"Chờ một chút." A Tứ ở phía sau gọi cậu lại, "Cả người cậu đều là vết thương, cần đi bệnh viện băng bó một chút."
Chút thương thế này có đáng là gì chứ? Trong lòng Từ Tân Niên cười giễu một tiếng, không muốn nói thêm gì nữa.
Trên thực tế, bị đánh giống như thế này cậu gần như ngày nào cũng đều trải qua mấy lần, trong nhóm ăn xin thứ bậc nghiêm ngặt, việc ỷ thế hiếp người cậy đông hiếp yếu là điều quá bình thường, cậu đã không còn cái miệng khéo ăn khéo nói kia của Lý Bình Thực, lại không chịu ngoan ngoãn khuất phục, bị thương chảy máu đã trở thành chuyện cơm bữa.
Gương mặt cậu lạnh lùng, không nói một từ, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
"Bị thương nặng như vậy, nếu như chảy máu không ngừng bất cứ lúc nào cũng có thể chết, cậu không muốn sống nữa à?"
A Tứ bước nhanh tới vòng qua trước mặt cậu, mặt mày lạnh lẽo cứng rắn, thật ra hắn cũng không phải là một người thích lo chuyện bao đồng, như loại việc đánh nhau hôm nay, nếu không phải bởi vì thấy tên ăn mày này một thân khí khái hiên ngang, hắn cũng sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng bây giờ người cũng đã cứu rồi, lại cứ một mực dứt khoát đến cùng, không khỏi khiến cho hắn có chút không vui.
Từ Tân Niên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười rất nhạt, "Trên đời này sao có nhiều người thích xen vào chuyện của người khác như anh vậy chứ, sống hay chết là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?"
Huống chi, cậu đúng là chỉ mong sao nhanh đi gặp Diêm Vương một chút, cũng còn tốt hơn là giãy giụa khổ sở trong cõi đời tối tăm này.
Lông mày A Tứ lập tức nhíu lại, sắc mặt đen một nửa, hắn chưa từng thấy người nào không biết điều như thế, nếu là bình thường hắn nhất định lập tức phất tay áo bỏ đi, nhưng khi đối diện với ánh mắt quật cường của tên ăn mày này, hắn không nói hai lời, trực tiếp bước nhanh đến phía trước, nắm lấy cánh tay của Từ Tân Niên, không nói lời nào kéo cậu ra bên ngoài hẻm nhỏ, "Cậu nhất định phải đi bệnh viện với tôi."
Từ Tân Niên bị kéo một cái như vậy, toàn thân đau nhức kịch liệt, lảo đảo một cái ngã xuống đất, lập tức hung dữ ngẩng đầu lên, "Anh bị điên à! Đừng tưởng vừa rồi anh cứu tôi là tôi sẽ nghe lời anh, anh tưởng mình là Đức Mẹ Chúa cứu thế chắc!"
Cậu ra sức vũng vậy, nhưng cánh tay A Tứ giống như tường đồng vách sắt không nhúc nhích tí nào, hừ lạnh một tiếng, "Không sai, vừa rồi nếu tôi không ra tay, não của cậu sớm bị người ta đạp ra ngoài rồi, còn có bản lĩnh ngang ngược với tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, ăn mày, mạng của cậu nếu đã là tôi cứu về, thì phải nghe tôi đi bệnh viện, tôi cmn hận nhất người lấy sống chết ra làm trò đùa!"
Nếu đã có cơ hội sống khỏe mạnh, vì sao lại không quý trọng?
Chỉ cần người còn sống thì có hy vọng, năm đó lúc bố mẹ hắn mất bị chủ nợ đuổi giết đến đường cùng, Cù Thành đã cứu hắn, nói với hắn câu nói này, hắn vẫn luôn khắc ghi trong lòng, cẩn thận mà sống đến hiện tại, sau đó cả đời này hắn không quen nhìn nhất là người tùy tiện muốn sống muốn chết.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?! Tôi đã nói là tôi không đi bệnh viện! Tôi không có tiền!"
Từ Tân Niên không khống chế được tâm tình bị đè nén, gào lên với A Tứ, trong lòng thê lương ảm đạm.
Ngón tay A Tứ chợt dừng, nhìn Từ Tân Niên gầy trơ xương, cả người rách rưới bẩn thỉu, động tác không khỏi chậm lại vài phần, "Không có tiền không phải là lý do, cho dù cậu thật sự không muốn sống nữa, cũng cmn giống người một chút, đường đường chính chính chết ở bệnh viện, đừng có chết trên đường lớn giữa mùa đông, làm mồi cho đám chó hoang chết đói."
Nói xong hắn không nói lời gì đỡ Từ Tân Niên bị thương lên, đi ra ngoài đầu hẻm.
Lời nói của hắn giống như một cái gậy vô hình đập lên đầu Từ Tân Niên, cậu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên giống như đã mơ một giấc mơ hoang đường.
Đúng vậy, dù cho cuộc đời của cậu bị người khác cướp đi, biến thành bộ dạng khó coi hiện tại, cũng nên giống người đường đường chính chính sống tiếp, hà tất vì người không liên quan muốn sống muốn chết, chỉ cần còn sống, cậu không tin ông trời sẽ đối xử không công bằng như thế.
Không tiếp tục giãy giụa nữa, Từ Tân Niên tùy ý để A Tứ bắt cậu đi về phía trước, hai chân đi từng bước đều giống như giẫm lên mũi dao, cậu cắn chặt hàm răng, không phát ra một tiếng kêu đau nào, nhưng gương mặt đã tái nhợt.
Lúc này A Tứ đột nhiên dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt Từ Tân Niên, hất hất cằm nói, "Lên đi, tôi cõng cậu đi."
Từ Tân Niên sửng sốt một chút, lắc lắc đầu không nói gì.
Dưới ánh trăng, A Tứ quay đầu lại nhìn cậu, trên gương mặt tuấn tú đĩnh đạc đột nhiên nở nụ cười xấu xa, "Không phải là cậu xấu hổ chứ? Yên tâm, tôi sẽ không gạt cậu đem bán đi đâu, nhìn cậu tay chân mảnh khảnh như này, bán thịt cũng không được hai cân."
"Câm miệng." Từ Tân Niên sượng mặt quay đầu qua, vô cùng không quen người này đột nhiên lưu manh.
Lúc này một lực lớn bỗng nhiên bắt lấy hai cánh tay cậu, đẩy lên, sau đó cả người đều bị A Tứ cõng lên.
"Thả tôi xuống!"
Từ Tân Niên trong nháy mắt sợ hãi, duỗi thẳng chân muốn nhảy xuống, A Tứ bắt một phát được hai chân cậu, nhanh chóng đi về phía trước, giọng nói đã vui lên rất nhiều, "Đợi cậu lề mà lề mề trời cũng sắp sáng rồi, hôm nay ông đây coi như học theo Lôi Phong* đi."
(*) Học theo Lôi Phong: Đồng chí Lôi Phong là một hình mẫu nổi tiếng ở Trung Quốc hết lòng phục vụ nhân dân, một chiến sĩ cộng sản. Sau khi Lôi Phong qua đời, Trung Quốc đã phát động phong trào học hỏi đồng chí Lôi Phong. Ý muốn nói học theo cách làm người, để cho mình có trái tim yêu thương, tấm lòng nhân hậu, giúp đỡ mọi người.
Từ Tân Niên từ nhỏ tới lớn đều chưa từng tiếp xúc với người khác khoảng cách gần như vậy, ngay cả mẹ lúc còn nhỏ cũng không ôm cậu, vậy mà hôm nay cậu lại bị cái người kỳ lạ thích lo chuyện bao đồng đột nhiên xuất hiện này cõng lên.
"Tôi tự biết đi, buông tay!"
Vốn tưởng rằng chỉ là vết thương bình thường ngoài ý muốn, nhưng trên đường chạy đến bệnh viện, Từ Tân Niên đã sốt cao rồi rơi vào hôn mê.
Đối với việc bản thân đến bệnh viện thế nào, vết thương được băng bó ra sao, cậu không có một chút ấn tượng nào, trong cơn mê cơ thể lúc nóng lúc lạnh, xương cốt toàn thân giống như bị người ta đánh gãy rồi ghép lại, đau đến tỉnh lại.
Mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng và một chiếc đèn treo màu vàng ấm, trong không khí có mùi cháo.
Nơi này tuyệt đối không phải là bệnh viện cũng không thể là chỗ ở xoàng ngoài trời nơi đầu ngõ của cậu, rốt cuộc là chỗ nào?
"Cậu tỉnh rồi?"
Một giọng nói vang lên, cậu quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông gương mặt ấm áp dễ chịu.
Lại là vị người tốt* hay lo chuyện bao đồng này....
(*) bản gốc là 烂好人 (lạn hảo nhân). 3 từ này đúng ra nên viết là 滥好人 (lạm hảo nhân), trong đó chữ 滥 (lạm) có nghĩa là vượt quá, không có giới hạn, ý chỉ kiểu người tốt quá mức.
"Nơi này là nơi nào?" Cậu chống người lên muốn ngồi dậy, kết quả kéo đến vết thương trên người, đau đến 'shh' một tiếng lại ngã nhào trở về giường.
Lúc này cậu mới phát hiện toàn thân mình gần như bị băng gạc quấn kín, trên đùi phải bó thạch cao dày bịch, treo trên cao, trông vô cùng cồng kềnh.
"Cậu đừng cử động, cử động thêm nữa là sập thật đấy." A Tứ không mặn không nhạt nói một câu, đứng dậy rót một cốc nước đưa tới, "Nơi này là nhà tôi, thời gian gần đây cậu ở lại chỗ này đi."
Từ Tân Niên sững sờ, sau đó gắng gượng muốn xuống giường, "Cảm ơn anh, tiền đi bệnh viện tôi sẽ từ từ trả cho anh, tôi phải về rồi."
"Về đâu? Lại muốn về chỗ đầu hẻm của cậu cho người ta đánh à?" A Tứ lạnh mặt đè cậu lại trên giường, "Cậu có biết bản thân bị thương nghiêm trọng đến mức nào không, nói đến cmn chứ tôi còn rất phục cậu luôn đấy, tôi đánh nhau còn không hung ác như cậu, bác sĩ nói nếu như đến bệnh viện muộn một chút, có lẽ không giữ được cái mạng nhỏ này rồi."
Từ Tân Niên lạnh nhạt đập rớt tay của hắn, mím môi, "Cơ thể tôi thế nào tôi tự biết, chút thương thế này không chết người được."
"Không chết người được? Trong đùi phải của cậu có phải lấy ra được vụn xương vỡ hay không, cánh tay gãy mất một cái, toàn thân chấn thương mô mềm, đặc biệt là cái chân này của cậu, vết thương mưng mủ lở loét, nếu không dưỡng thương cho tốt nhẹ thì cưa chân nặng thì mất mạng."
Từ Tân Niên không hề bị lay động, cúi đầu không nói lời nào, dường như vẫn không cảm thấy bị thương thành như này có gì mà kinh hãi như vậy.
"Nghe bác sĩ nói trước kia cậu từng xảy ra tai nạn xe, bởi vì không chữa trị kịp thời mới biến thành bộ dạng bây giờ, tại sao phải đối xử với bản thân như vậy?"
A Tứ nhìn cậu không nói chuyện, bưng qua một bát cháo to, sau khi thổi cho bớt nóng thì đưa tới trong tay Từ Tân Niên, lông mày cứng rắn mang theo quan tâm săn sóc.
Sắc mặt Từ Tân Niên lạnh nhạt, không nhận lấy bát cháo kia, "Anh không cảm thấy bản thân quản quá nhiều chuyện sao? Đến việc anh tên là gì tôi cũng không biết, dựa vào đâu hỏi việc riêng của tôi? Chẳng lẽ anh chính là kẻ bao đồng, nhìn thấy bất kì ăn mày nào đều làm đến thế này, vậy vì sao anh không dứt khoát đi mở viện phúc lợi đi?"
Bị đâm đến hồi ức đau đớn nhất, giọng điệu của cậu trở nên giống như một con dao sắc bén.
A Tứ cũng không tức giận, thuận tay đổ cháo vào trong thùng rác, "Nếu đã không muốn ăn thì đừng ăn nữa. Cậu nói nhiều như thế chẳng qua chỉ là muốn biết tên tôi là gì, trực tiếp mở miệng hỏi sẽ chết sao? Nhìn không ra tên ăn mày nhỏ cậu, nói chuyện cũng quanh co thật đấy."
Hắn chậc chậc hai tiếng, trên mặt mang theo điệu cười ngọt xớt, "Tôi tên A Tứ, sau này cậu cũng có thể gọi tôi là anh Tứ, tôi không ngại."
Từ Tân Niên thấy hắn mượn nước đẩy thuyền, toàn nói về hắn, gương mặt trầm xuống, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, vén chăn lên bất chấp can ngăn xoay người đặt một chân xuống đất.
"Tôi sẽ ghi lại địa chỉ này, cũng sẽ nhớ kỹ là tôi nợ anh, tiền và ân tình đời này tôi nhất định sẽ trả, còn anh tên là gì tôi không có hứng thú muốn biết, phòng này của anh quá sạch sẽ, tên ăn mày tôi đây làm bẩn không nổi."
Vừa nói cậu vừa cắn răng đi về phía cửa, gương mặt A Tứ lập tức lạnh xuống, ném bát kêu loảng xoảng, chặn đường đi của Từ Tân Niên.
Thật ra hắn không phải kiểu người lòng dạ từ bi phổ độ chúng sinh gì đó, càng không tùy tiện dẫn chó mèo về nhà, nhưng vừa gặp tên ăn xin này, sự việc lại có chút thoát khỏi khống chế.
Trước đó trong bệnh viện, nhìn cơ thể cậu gầy gò thấp bé nằm trên giường bệnh, cho dù hôn mê cũng nắm chặt một tấm khăn tay kẻ ca rô, trong lòng không biết làm sao lại hơi mềm yếu.
Nghe thấy bác sĩ trách hắn không kịp thời đưa tên ăn mày nhỏ đến chạy chữa sau tai nạn xe, biến thành nửa tàn phế như hiện tại, hắn không phản bác một câu nào, càng không nói thật ra hai người vào mười mấy tiếng trước vẫn còn là người lạ.
Băng bó xong vết thương, tên ăn mày nhỏ vẫn hôn mê, lời căn dặn của bác sĩ vẫn còn bên tai, hắn không cách nào tưởng tượng cái tên này nếu như lại trở về trong ngõ hẻm, sẽ không bị đám ăn xin phách lối kia làm cho đang sống sờ sờ trực tiếp chết đi chứ.
Vừa nghĩ tới một người như vậy có thể sẽ bởi vì sự máu lạnh của mình mà mất mạng, ma xui quỷ khiến thế nào lại dẫn cậu về nhà, đợi đến lúc phản ứng lại, hắn thậm chí đã giúp tên ăn mày này tắm rửa, trong lòng lập tức kinh hãi đến đổ mồ hôi đầy người.
Một tên xã hội đen lại tràn tình thương nhặt một tên ăn mày về nhà, còn hao tâm tổn sức hầu hạ ăn uống, nói ra có người tin sao? Nếu như bị anh Thành và đám anh em trong bang biết được, còn không phải bị bọn họ cười nhạo chết sao?
A Tứ đập đầu mình, thở dài một hơi, bỏ đi bỏ đi, người cũng đã nhặt về nhà rồi, nói thế nào cũng phải chăm sóc tốt cho cậu trước.
Từ Tân Niên nhìn người đàn ông này vẻ mặt không rõ, ánh mắt lúc nhìn cậu còn mang theo một tia thương hại, không khỏi khiến cậu càng thêm khó chịu, vươn tay đẩy hắn ra muốn tóm lấy tay nắm cửa.
A Tứ vừa nhìn bộ dạng cậu hận không thể cách xa mình tám trượng, nén giận trong lòng, một phát kéo lấy cậu, "Cậu không thể đi, tôi chính là đang làm việc thiện mỗi ngày, cậu ở đây dưỡng bệnh cho tốt cho tôi, khi nào vết thương lành rồi lại nói."
"Làm việc thiện mỗi ngày" từ này chọc đến nỗi đau của Từ Tân Niên, cậu không muốn bị bất kỳ kẻ nào xem thường, cũng không bằng lòng bị bất luận người nào thương hại.
Mặt lạnh như băng, cậu ăn nói vụng về không nói lại được A Tứ, cho nên không phí lời, dứt khoát ra tay đánh người, hạ quyết tâm hôm nay dù có sao đi nữa, cũng phải ra khỏi cánh cửa này, rời khỏi người đàn ông thích lo chuyện bao đồng này xa một chút.
Bản lĩnh của A Tứ tốt hơn cậu quá nhiều, lại cao to khỏe mạnh, giữ hai tay Từ Tân Niên bắt chéo ra sau lưng, lập tức đè lên cửa.
Tính tình Từ Tân Niên ngang tàng cứng cỏi, bất chấp vết thương bị xé rách đau đớn, kháng cự với A Tứ đến cùng, A Tứ càng phải dùng sức hơn nữa mới có thể chế phục được cậu, hai người áp sát vào nhau, ngực kề ngực, cửa phòng bị đóng sầm một tiếng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, liền nghe có người nói: "Mẹ kiếp, giữa ban ngày ban mặt mà cũng làm, về nhà nóng lòng quá, không đợi được đến lúc đi ngủ lên giường à? Thế nào cũng phải làm một phát ngay cửa nhà sao?"
Một người khác cười sằng sặc: "Cậu không biết ở đây có một anh chàng độc thân sống sao? Không chừng hắn tìm được người rồi nên nhất thời không nhịn được liền... Haha, cậu hiểu mà."
Tiếng bước chân dần xa, lời nói của hai người lọt vào tai hai người trong phòng, A Tứ xấu hổ ho khan không ngừng, Từ Tân Niên cả giận giơ chân đá vào háng hắn.
Lúc này, điện thoại di động của A Tứ đột nhiên vang lên, hắn tránh thoát một đòn, vội vàng dùng một tay bịt miệng Từ Tân Niên, tay kia cầm điện thoại nghe.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại nói cái gì đó, A Tứ hơi khựng lại, "Anh đang nói đến quản lý Từ nào? Từ Từ Niên, hay là Từ Tân Niên?"
Nghe được cái tên quen thuộc, Từ Tân Niên lập tức mở to hai mắt, nhất thời quên giãy giụa chống trả.
"Trước tiên hãy đợi ở Hào Đình, để Từ Tân Niên đợi ở đó nếu hắn sẵn sàng chờ, đừng để hắn ta quấy rối làm phiền đến anh Thành."
"Không phải hắn là thiếu gia của Từ gia sao, sao có thể không có tiền trong tay? Nhưng hắn vội vàng móc nối thông đồng với anh Thành, lại không nghĩ tới anh Thành đã có anh Từ trong lòng rồi, sao còn có thể để mắt tới hắn."
"Okay, một lát nữa tôi sẽ tới, anh làm theo lời tôi nói trước đi. Đúng rồi, anh nhớ giữ kín miệng đấy, đừng để anh Từ biết, nếu không, chẳng cần đến anh Thành ra tay, tôi sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân anh trước."
Sau khi cúp máy, A Tứ cất điện thoại đi, nhìn thấy ăn mày nhỏ đứng trước mặt mình đang nhìn mình với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phức tạp, khuôn mặt rất bình thường kết hợp với biểu cảm này khiến A Tứ cảm thấy có chút đáng yêu, cho nên hắn không khỏi mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Sao giờ cậu nghệt ra thế, không làm khó dễ, gây ầm ĩ với tôi nữa?"
Từ Tân Niên lúc này cũng không thèm để ý vết thương đau đớn, gục đầu dựa vào ván cửa, hồi lâu không nói chuyện.
A Tứ cảm thấy có chút kỳ quái, vừa định hỏi cậu có chuyện gì, đột nhiên Từ Tân Niên hạ giọng nói: "Anh... Anh biết anh Từ Từ Niên và anh Từ Tân Niên sao?"
Từ Tân Niên tự mình nói ra tên của mình cũng khó phát âm, A Tứ căn bản không phát hiện cậu có gì kỳ quái, nhướng mày cười nói: "Rồi sao, cậu cũng biết bọn họ?"
Từ Tân Niên vội lắc đầu, bịa ra một cái cớ: "Không, không, nhà hàng của nhà Từ gia quá nổi tiếng tôi...Tôi thường xuyên tới đó nhặt đồ thừa, cho nên cũng biết một chút, không nghĩ tới anh lại quen biết người có danh tiếng như vậy."
A Tứ thấy cậu chủ động nói chuyện với mình, không còn là bộ dáng như cá chết dưới hầm cầu vừa rồi nữa, trong lòng có chút vui vẻ, cười nói: "Tôi sẽ không nói về Từ Tân Niên, hắn chính là một tai họa, chỉ dựa vào tiền của gia đình Từ gia để hưởng thụ đến cả núi cũng lở, hắn không phải là người. Anh Từ, ừm, đó là cách chúng tôi gọi Từ Từ Niên. Anh ấy có quan hệ tình cảm yêu đương với anh trai tôi, anh ấy là một chàng trai tốt. Anh ấy căn bản không ra vẻ tự cao tự đại, nếu như cậu có quen biết anh ấy, tôi có thể dẫn cậu đi chào hỏi."
Từ Tân Niên mím môi không nói gì, mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng đã xúc động.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại dính líu gì đến nhà họ Từ, cậu cũng không nghĩ rằng kiếp này mình sẽ có cơ hội gặp lại Từ Từ Niên, cuộc điện thoại vừa rồi của A Tứ vang lên bên tai cậu như ma chú, cậu biết rõ rằng cậu không còn là Từ Tân Niên nữa, đáng lẽ phải an phận thủ thường mà tồn tại, không cần lại suy nghĩ miên man hoài nữa.
Nhưng Từ Tân Niên không kiềm chế được mà cứ muốn biết Lý Bình Thực, một kẻ dối trá, đã làm những chuyện xấu hổ gì với thân thể của mình, lại càng muốn tận mắt nhìn thấy Từ Từ Niên, cho dù chỉ là trộm gặp mặt nhìn một chút, cậu cũng cảm thấy thật hài lòng, thỏa mãn.
Một khi có khát vọng, trong lòng không thể không nôn nao, háo hức xúc động.
Sau một lúc trầm mặc im lặng, cậu vòng qua hai "cánh tay" rắn chắc như bức tường bằng đồng thiết của A Tứ, leo thẳng lên giường vùi mình vào trong chăn, như thể không nói lời nào đã thỏa hiệp.
A Tứ kinh ngạc nhướng mày, không biết vì sao vẫn có chút vui vẻ, "Cậu... Vậy là không rời đi nữa sao?"
Từ Tân Niên không nói chuyện, càng vùi sâu vào trong chăn, nhưng trong lòng lại vô cùng xấu hổ, không muốn thừa nhận mình vì để thăm dò tin tức mà vi phạm ý định ban đầu.
Thấy cậu không nói gì, A Tứ không nhịn được bật cười, đi đến bên giường nói: "Không ngờ cậu lại là một fan nhỏ của anh Từ nha, nghe nói được gặp anh ấy là cậu không rời đi nữa. Như vậy mới đúng, làm gì cũng không thể bỏ qua sức khỏe của mình được, cậu có thể ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, tôi có việc phải đi ra ngoài. Đúng rồi, trong phòng bếp có cháo, cậu có đói bụng không? Tôi sẽ lấy cho cậu một chén trước khi đi."
"Không đói." Từ Tân Niên vẻ mặt lạnh lùng nặn ra hai chữ.
Nhưng vừa nói xong, bụng của cậu bắt đầu réo lên không kiểm soát được, tai Từ Tân Niên lập tức đỏ lên, A Tứ cũng không nhịn được cười.
Một chén cháo được bưng lên, A Tứ đưa muỗng tới, thấy Từ Tân Niên cụp mắt xuống húp cháo, A Tứ gãi gãi tóc hỏi: "Ăn mày, cậu có tên không? Tôi còn chưa biết gọi cậu là gì?"
Từ Tân Niên cầm cái muỗng trong tay dừng lại, nhìn hình ảnh mờ ảo của mình trên chén cháo, bên trong là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Một lát sau, cậu hạ giọng nói: "Tôi tên là Lý Bình Thực."
A Tứ cười nói: "Lý Bình Thực, rất dễ nghe, bình tĩnh, giản dị, rất giống cậu."
Từ Tân Niên giật giật khóe miệng, tự hỏi mình không biết lúc này có nên cười hay là không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.