Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 51: Cùng nhau đón năm mới
Doanh Triệt Thệ Tuyết
21/06/2021
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Hải Đường
Từ ngày 27 tết âm lịch, Cù Thành đã bắt đầu nôn nao.
Mỗi ngày ở văn phòng Hào Đình cũng ngồi không yên, việc vặt vãnh ở Thanh Long cũng không quản, tài liệu mỗi ngày chất thành núi để hắn ký tên cũng được giao cho A Tứ xử lý, còn bản thân thì hết sức chuyên chú bắt đầu chuẩn bị cho ba ngày sau là tất niên ba mươi Tết.
Đúng ra hắn cũng đã sống nhiều năm như vậy, đã là người ba mươi tuổi, sống chết đều đã gặp qua, chẳng qua là cùng Từ Từ Niên về nhà ăn bữa cơm, không phải trước đây chưa từng có, không đến mức phải đắc ý thành cái bộ dạng này.
Nhưng Cù Thành làm lưu manh nửa đời người, cha mẹ lại mất sớm, có thể nói là tự mình lang thang kiếm sống tiến đến vị trí ngày hôm nay, hắn không am hiểu phải ứng đối với trưởng bối như thế nào, muốn học hỏi cũng không có bản lĩnh, bảo hắn giả bộ làm người trí thức, còn không bằng để hắn với người ta thảo luận xem mẫu súng lục nào mạnh hơn.
Cho nên, khi nghĩ đến vợ mình từ nhỏ đã là công tử nhà giàu, được giáo dục cẩn thận, tầng da mặt dày kia của hắn cảm thấy mình trèo hơi cao. Còn có chú Chung đã theo mẹ Từ Niên một đời, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng ánh mắt rất nhạy bén, hơn nữa còn nhìn Từ Niên từ nhỏ đến lớn nên có tình cảm sâu đậm, coi như là một nửa gia trưởng của Từ gia, lần này cùng nhau ăn cơm đón giao thừa, nếu có chút sơ suất, chẳng phải hắn sẽ bị ônto này cầm chổi đánh đuổi ra khỏi cửa?
Lịch sử lần đầu tiên gặp mặt vẫn còn in đậm trong lòng, Cù Thành không muốn ăn một bữa cơm tất niên với vợ thôi cũng không vui vẻ, cho nên chỉ có thể dựa vào việc trau chuốt vẻ bề ngoài.
"Từ Niên, em thấy anh mặc bộ vest này thế nào, màu đen hay màu xám tro đẹp hơn? Ăn tết nên phải phối với một chiếc cà vạt màu hồng phấn để phù hợp với năm mới, anh cảm thấy mình cứ giống như một chú rể ấy."
"Khổng tước, em nói xem kiểu tóc này của anh cần phải sửa gì nữa không? Chú Chung thích kiểu gì? Ngàn vạn lần đừng nói với anh là cắt trọc, trên đầu anh có sẹo, đừng để dọa đến chú ấy."
"Bà xã à, anh mua một xe đồ ăn vặt cho Oa Oa, tất cả đều để ở trong cốp xe, còn có đồ trang điểm của La Tiểu Mậu, anh cũng đặt vài bộ, đủ để hắn sử dụng hai đến ba năm. Đúng rồi, đúng rồi, anh còn mua cho chú Chung một chiếc ghế mát xa, chú ấy không có việc gì thì có thể ngồi đấy thư giãn là được, đừng có lúc nào cũng đi ra ngắt lời hai chúng ta, anh nói này Khổng Tước, em nói gì đi chứ?"
Từ Từ Niên xoa xoa chân mày, đặt thực đơn trên tay xuống ngẩng đầu, "Anh muốn em nói cái gì? Anh bận rộn đến nỗi làm em hoa cả mắt, không phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao, anh phải đến mức đấy à."
"Sao lại không đến mức? Đây là lần đầu tiên anh đến nhà em ăn tết, con rể đến chơi, quan trọng lắm đấy nhé!"
"Con rể cái đầu anh, anh là cô vợ xấu xí đến chơi nhà thì có." Từ Từ Niên đi tất trắng, dùng mũi chân đá mông Cù Thành, "Dù sao anh cũng xấu như vậy rồi, có sửa soạn đến đâu đi nữa cũng không đẹp lên nổi, mau đến đây nhìn thực đơn giúp em, anh thấy mấy món này đã đủ chưa?"
Cù Thành kéo cà vạt đã đổi lần thứ N xuống, ngồi lấn vào chiếc ghế nhỏ Từ Từ Niên đang ngồi, sáp lại gần nhìn liếc qua một cái, nhíu mày nói, "Anh đếm thử xem đã.....1, 2....28, 29, 30, ba mươi món? Nhiều quá rồi, chúng ta tổng cộng mới có năm người, cho dù thằng nhóc Oa Oa kia có ăn được đi nữa, cũng không cần thiết phải chuẩn bị nhiều thức ăn như thế chứ?"
Từ Từ Niên cười như không cười liếc nhìn hắn, "Vì là ăn tết nên muốn chuẩn bị nhiều một chút, càng nhiều thức ăn càng nhiều người càng vui."
Cù Thành cười nhạo một tiếng, "Năm người cũng gọi là nhiều? Anh thấy em mới mở nhà hàng nên ngứa tay, định bụng muốn trổ hết hết tài năng thì có?"
Từ Từ Niên bật cười từ chối cho ý kiến, "Anh không cần phải quan tâm đâu, đợi đến lúc đó bụng rỗng đến là được."
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua, đúng ngày 30 tết, Cù Thành xách một đống đồ tìm đến cửa.
Trước đó hắn có khuyên Từ Từ Niên ở cùng với hắn, nhưng con khổng tước kia không đồng ý, nói là nơi mình vừa chuyển đến rất tốt, mấy căn nhà dùng nhân dân tệ để mua được kia hoàn toàn không so được, Cù Thành cho là cậu nói quá, lén lút nói với cậu là mình muốn đến thăm nhà vợ trước, kết quả bị Từ Từ Niên dứt khoát từ chối, thẳng đến ngày 30 tết mới thấy rõ diện mạo căn nhà mới của Từ Từ Niên.
Đây là một tứ hợp viện cũ ở phía Tây thành phố, ẩn giấu trong một con ngõ hẻm, người khác có cầm bản đồ cũng không dễ gì tìm thấy được, chung quanh đều là mấy hộ dân cũ đã ở mấy thập niên, nhà cổ xưa nhưng hơi thở cuộc sống rất đầm ấm. Vòng qua đầu hẻm, liền nghe thấy âm thanh giặt quần áo, nấu ăn, một tốp trẻ con mặc áo bông, cầm mứt quả và đồ chơi trên tay, vừa cười vừa chạy qua phía bên này, tiếng cười vang vọng khắp con ngõ nhỏ chật hẹp, ý vị vô cùng.
Cù Thành đậu xe ở giao lộ, dựa theo mẩu giấy nhỏ Từ Từ Niên đưa cho, đi thẳng vào trong, không biết là nhà ai đang đốt dây pháo, lốp bốp náo nhiệt vô cùng, người phía sau tràn lên, trên tay cầm bánh ngọt, rượu, thuốc lá, túi lớn túi nhỏ bước vào nhà, mấy ông bà cụ đã sớm chờ ở cửa vui vẻ nghênh đón, nhất thời tiếng người ồn ào, ở thành phố lớn không bao giờ cảm nhận được mùi vị này.
Hắn quên mình đã vòng qua mấy ngã rẽ, vất vả lắm mới tìm thấy số nhà 419 ngõ Tân Nhai, từ xa đã thấy cánh cổng màu đỏ, Oa Oa đang cưỡi trên cổ La Tiểu Mậu, hai người một lớn một nhỏ đang đứng trên ghế dài, duỗi tay dán câu đối xuân lên khung cửa.
Oa Oa là người đầu tiên phát hiện ra hắn, quơ quơ chân nhỏ, vui vẻ lắc lư trên bả vai La Tiểu Mậu, "Thành Thành! Thành Thành đến rồi!"
La Tiểu Mậu nghe thấy quay đầu lại, mặt mày hớn hở, bế Oa Oa chạy qua, giơ tay đón đồ trong tay Cù Thành, "Boss, cuối cùng anh cũng đến rồi, trời đã sắp tối, anh còn không đến nữa là không kịp cơm giao thừa đâu đấy nhé."
"Thành Thành bế... muốn bế!" Oa Oa mặc một bộ áo bông nhỏ màu đỏ, cổ áo là nhung trắng mềm mại, trên cổ còn đeo khóa trường thọ không biết là ai mua cho, đầu đội mũ bông gà vàng nhỏ, giống như một em bé mập mạp trong tranh tết.
Nhóc con vui vẻ nhào lên, Cù Thành vội vàng đón lấy, cạ râu lên mặt bé, bóp mặt nhỏ của bé cười nói, "Nhóc con, ai mua cho con bộ quần áo này vậy, nhìn con thật đẹp quá đi."
"Ba ba mua, ba ba nói tết thì phải mặc màu đỏ."
Oa Oa ngồi trên bả vai Cù Thành, làm cho mấy người qua đường ai cũng quay đầu lại nhìn, nhìn má lúm đồng tiền vui mừng trên mặt bé, ai thấy cũng vui vẻ.
"Vậy ba con đâu? Sao không thấy?"
Cù Thành bế Oa Oa vào trong, La Tiểu Mậu đi ở bên cạnh, cười hì hì liếc hắn một cái, mang theo xấu xa nói, "Từ Niên đang nấu cơm trong phòng bếp, hôm nay cậu ta muốn luyện tay một chút. Em nói này Boss, hôm nay anh bảnh quá nha, còn xách túi lớn túi nhỏ đến, biết là anh đến làm khách, không biết còn tưởng anh là con rể đến chơi nhà."
Từ lúc xảy ra vụ tai nạn xe, đồng chí La Tiểu Mậu luôn buồn bực không vui, cảm thấy là tại mình hại người khác, kết quả sau khi nghe Từ Từ Niên mặt đầy áy náy nói là Từ Tân Niên mưu sát nhầm người, vướng mắc trong lòng hắn mới được gỡ bỏ, không những không oán trách Từ Từ Niên mà còn như được tiếp máu sống lại, bây giờ cũng không sợ Cù Thành nữa.
Lời nói của hắn chọc Cù Thành bật cười, nâng tay khẽ "suỵt" một tiếng, "Hiểu ở trong lòng là được rồi, đừng nói lớn tiếng như vậy, con khổng tước kia da mặt mỏng, chọc tới em ấy, tôi lại bị bạo hành gia đình."
"Phụt....." La Tiểu Mậu lập tức cười phun ra, nhìn người cao lớn thô kệch trước mặt, ở trước mặt người ngoài thì dũng mãnh ác liệt, nhắc đến Từ Từ Niên một cái là nói không thành tiếng, không nhịn được cười.
Này chính là tương phản trong truyền thuyết sao? Tráng hán ôm cục bột nhỏ trong tay, bức tranh phong cảnh này thật sự quá là cảm động rồi!
Cù Thành bế con trai đi thẳng vào cửa, đập vào mắt là một tứ hợp viện rộng rãi sáng sủa, ở giữa có một cái sân, bên cạnh có một mảnh vườn nhỏ, trồng ít trái cây rau củ, bốn phía là ba gian phòng đối ứng nhau, cửa treo màn vải màu xanh lam, trên cửa sổ dán giấy hoa và câu đối, treo một hàng đèn lồng đỏ thật cao, ở chạng vạng tối chiếu ra ánh sáng ấm áp.
Lúc này rèm cửa một căn phòng ở khúc ngoặt vén lên, chú Chung chống gậy đi ra, vừa nhìn thấy Cù Thành thì hơi sửng sốt một chút, "Ồ, thằng nhóc cậu đến chơi đấy à?"
Ông lão cũng mặc trang phục thời Đường giống như Oa Oa, có điều là màu xám tro, không những hợp với mái tóc hoa râm mà còn điểm lên vẻ tiên phong đạo cốt.
Oa Oa nhìn thấy ông bước ra, lập tức trượt xuống bả vai Cù Thành, lảo đảo nhào lên đùi chú Chung, học dáng vẻ người lớn cười tươi nói, "Ông nội Chung, năm mới tốt lành."
"Chao ôi, đại bảo bối năm mới tốt lành, cái miệng nhỏ của con thật là ngọt, mau để ông nội bế một cái nào." Bình thường ông lão rất trang nghiêm, vừa nhìn thấy đại bảo bối Oa Oa một cái là vui vẻ ra mặt, eo cũng sắp không chịu nổi nhưng vẫn vui vẻ ôm Oa Oa vào trong lòng, hôn một cái.
"Ông nội cũng biết Thành Thành sao?" Oa Oa dụi dụi vào lòng chú Chung.
"Dĩ nhiên là biết, ai chú Chung cũng biết, đại bảo bối nặng quá, ông nội muốn bế con một lát, con đừng cử động, trong phòng ông có kẹo, lát nữa sẽ cho con hết."
Chú Chung chống eo, rõ ràng đã mệt đến thở hổn hển nhưng vẫn không chịu thả Oa Oa ra, Cù Thành cười, chạy nhanh lên đỡ ông, "Chú Chung, năm mới tốt lành, chúc chú nhiều sức khỏe ạ."
Chú Chung vẫn còn muốn giả bộ "tôi không quen cậu", kết quả còn chưa kịp mở miệng, Oa Oa đã leo lên vai Cù Thanh, cười tươi nói, "Ông nội Chung, Thành Thành cũng nói năm mới tốt lành, phải cho kẹo."
Tất cả lời muốn nói đều bị nhóc con ngăn ở trong miệng, nét mặt chú Chung có hơi không được vui, Cù Thành cười trừng mắt nhìn Oa Oa một cái, nâng tay vỗ vỗ lưng chú Chung nói, "Chú Chung, cháu biết chú có chút hiểu lầm với cháu, có điều hôm nay cháu đặc biệt đến đây để đón tất niên với chú, có chuyện gì chú cháu mình vào nhà nói được không ạ, ở bên ngoài rất lạnh, sợ eo chú chịu không nổi."
"Ừm... Được rồi, coi như tiểu tử cậu có lương tâm, Niên Niên không nhìn lầm người." Chú Chung liếc hắn một cái, chống gậy đi vào nhà, La Tiểu Mậu ở phía sau mím môi cười trộm.
Cù Thành thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bước vào nhà lấy hết quà tặng ra, "Trước đó Từ Niên có nói chú bị thấp khớp chân, phần ngang hông cũng có vết thương cũ, cháu liền mua ghế mát-xa cho chú, chú ngồi xuống thử xem, mát-xa một lúc đảm bảo sẽ khá hơn nhiều."
Chú Chung lúng túng ho nhẹ vài cái, nghĩ thầm 'Từ Niên đúng là, cái gì cũng nói với hỗn tiểu tử Cù Thành này', "Vô công bất thụ lộc, đồ này của cậu tôi không thể nhận."
"Dù sao cháu cũng mua rồi, coi như là quà biếu tết. Chú gần như là ông nội của Từ Niên, cũng chính là trưởng bối của cháu, cháu mua quà biếu ông nội của mình sao có thể nói vậy được chứ?"
Cù Thành mồm miệng nhanh nhẹn, chết cũng có thể nói thành sống, chỉ trong câu đầu tiên đã biến mình từ một người ngoài trong mắt chú Chung thăng cấp lên thành "cháu trai", mối quan hệ lập tức trở nên thân thiết hơn, chú Chung không thể tìm thấy được chút khuyết điểm nào.
Cù Thành thấy chú Chung không nói lời nào, nhưng sắc mặt đã dịu đi nhiều, tiếp đó kiên trì nói, "Chú Chung, trước tết cháu có đi hỏi bác sĩ Đông y, bệnh đau hông và thấp khớp của chú phần lớn là do cơ thể bị hư nhược, cháu có mang ít đồ bổ đến đặt ở ngoài cửa, đợi lúc Từ Niên rảnh rỗi, hầm cho chú mấy nồi, đảm bảo eo khỏe, chân khỏe, khẩu vị tốt."
Nói xong hắn xách đống đồ bổ ở ngoài cửa vào, gì mà nhân sâm, nhung hươu, đương quy, đông trùng hạ thảo cái gì cần đều có hết, chú Chung già rồi liền tiếc tiền, nhìn thấy nhiều đồ như vậy thì sốt ruột khoát tay, "Chao ôi, cậu mua nhiều đồ như vậy để làm gì, chú không cần những thứ này, tiểu tử ngốc cậu cũng đâu phải trộm ra tiền, lãng phí vậy sao được?"
Từ người xa lạ lập tức thăng cấp thành "tiểu tử ngốc", Cù Thành cười thầm trong lòng, "Ha ha, có thể để chú dưỡng khỏe cơ thể, có tốn nhiều tiền nữa cũng không sao, vả lại cháu cũng không tiêu gì nhiều. Dù sao cha mẹ cháu mất sớm, trong nhà cũng không có người thân nào, vất vả lắm mới có một trưởng bối, chú cứ để cháu thỏa chút tâm nguyện báo hiếu được không ạ?"
Chú Chung nghe lời này xong, ánh mắt nhìn Cù Thành cũng thay đổi, lát sau thở dài một cái, vỗ vỗ vai hắn, "Cháu cũng là một đứa trẻ ngoan, chẳng trách Niên Niên luôn miệng nhắc đến cháu."
"Từ Niên thường xuyên nhắc về cháu với chú sao?" Ánh mắt Cù Thành nháy mắt sáng bừng lên.
"Đúng vậy, nói cháu chỗ này tốt, chỗ kia cũng tốt, còn bảo lão già chú đừng động tay động chân, trước kia chú còn không tin, có điều suy nghĩ lại là do chú hồ đồ, mắt nhìn người của Niên Niên rất tốt, người nó đã nhận định thì không sai được, lần trước ở thành phố Y là lão già chú không đúng, tiểu tử ngốc cháu đừng để ở trong lòng."
Chú Chung nói liên tục, Oa Oa ngồi ở trên đùi ông, gật đầu không ngừng, "Đúng đúng, Thành Thành rất thương ba ba và Oa Oa, ông nội cho chú ấy kẹo đi."
Chú Chung véo mặt nhỏ của bé, cười nói một tiếng "đứa bé lanh lợi", móc từ trong túi ra một phong lì xì đưa qua, "Tiểu tử ngốc, đồ chú Chung nhận, cái này cho cháu, lát nữa chú Chung làm mấy món ăn ngon, hai chú cháu ta cần gì phải để thù hận qua đêm nhỉ?"
Để một trưởng bối chủ động nói ra lời như vậy quả là thụ sủng nhược kinh, Cù Thành không ngờ nhanh như vậy đã có thể lay động được một người bảo thủ như chú Chung, nhận lấy phong lì xì vui vẻ nói, "Chú Chung, cháu mang theo hai bình rượu ngon, tối nay chúng ta không say không về!"
"Được được được." Nghe thấy có rượu ngon, con sâu rượu trong bụng chú Chung bắt đầu rục rịch, dùng sức vỗ bả vai Cù Thành, "Tiểu tử thối, tối nay chú Chung sẽ cho cháu biết thế nào gọi là gừng càng già càng cay."
Cù Thành và chú Chung hai mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười lớn, Oa Oa ở bên cạnh không biết hai người vui vẻ cái gì, dù sao người khác vui cậu bé cũng vui vẻ, vỗ tay nhỏ núc ních thịt ha ha cười theo, La Tiểu Mậu ở bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa chậc chậc hai tiếng.
Thế nào gọi là đàn ông, ra được phòng khách lên được giường, lừa được ông lão, dụ dỗ được trẻ con, nhân sinh này coi như ngươi là người đại thắng.
Lúc này màn phòng bếp được vén lên, âm thanh Từ Từ Niên truyền đến, "Tiểu Mậu, hết xì dầu rồi, cầm chai xì dầu ở bên ngoài vào đây giúp tôi với."
"Được!" La Tiểu Mậu rề rà một chút đứng lên muốn chạy ra ngoài, Cù Thành vẫy tay với hắn, làm động tác "suỵt" một tiếng, thừa dịp lúc chú Chung và Oa Oa đang hí hoáy ghế mát xa, tự mình cầm chai xì dầu đi vào phòng bếp.
Tiểu viện cũ này khác nhà tầng bây giờ, phòng bếp không nối liền với phòng khách và phòng ngủ mà ở riêng một gian nhỏ khác.
Lúc Cù Thành đi vào, Từ Từ Niên đang cúi đầu thái thức ăn, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại, "Lấy xì dầu đến rồi sao? Mau mở ra, đổ một ít vào thìa này giúp tôi."
Tay phải cậu cầm đũa chọc miếng thịt ba chỉ xem chín chưa, tay trái cầm thìa đưa ra sau lưng, bếp lò phả ra hơi nước hầm hập, tôn lên góc nghiêng của cậu.
Cù Thành nhếch miệng, mở nắp chai xì dầu, nhẹ nhàng bước đến sau lưng cậu, một tay ôm eo cậu, một tay đổ xì dầu vào trong thìa, "Thế này đủ chưa?"
Phía sau lưng đột nhiên dán sát vào một người, cánh tay cứng rắn tựa như sắt ôm tới, dọa Từ Từ Niên giật cả mình, quay đầu lại thấy gương mặt của Cù Thành, mới không kiềm được nâng cao khóe miệng, "Anh thật biết gây thêm phiền phức cho em, đến đây từ lúc nào?"
"Vừa mới đến được một lúc, trước đấy còn lấy ghế mát xa ra để lừa chú Chung."
Từ Từ Niên cúi đầu cười, nâng tay đảo đảo rau trong chảo, bận bịu đến mức trán thấm đầy mồ hôi, lông mi bị khói phả lên lộ ra vẻ đặc biệt thon dài, ngọn lửa nhỏ nhảy nhót trong mắt, giống như nhìn thấy Cù Thành ánh mắt mới tỏa sáng lên.
"Cái này gọi là anh đang dùng vật chất để hối lộ, nếu anh cái gì cũng không cầm đến, xem chú ấy có đánh gãy chân anh hay không."
"Hai người bọn anh bây giờ xưng chú gọi cháu, tình cảm tăng lên rất nhanh, em không hiểu được đâu."
"Con mẹ nó, anh cút ngay, có tin em hắt chỗ dầu này lên mặt anh không."
Từ Từ Niên quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này Cù Thành mới phát hiện, hóa ra cậu cũng mặc Hán phục.
Cù Thành ngạc nhiên, lùi về sau mấy bước cẩn thận nhìn Từ Từ Niên.
Có lẽ là bởi vì ăn tết, cậu mặc một bộ đồ lụa màu xanh, ống tay áo đính đá vén lên thật cao, cái cổ thẳng đứng, cài nút áo khiến chiếc cổ càng trở nên thon dài, bộ quần áo trên người có hơi rộng, nhìn từ xa thấy một cây cao ngất, cả người dong dỏng, khiến Cù Thành say mê đến mức ánh mắt cũng nóng cả lên.
"Anh làm gì thế?" Từ Từ Niên đem đồ ăn đặt vào mâm, quay đầu hướng hắn vẫy vẫy tay, "Món này em mới vừa học được từ chú Chung, sau này định bán trong quán, anh thử nếm trước xem mùi vị thế nào."
Nói hồi lâu, Cù Thành cũng không có phản ứng gì, Từ Từ Niên không nhịn được gọi hắn mấy tiếng, "Gọi anh đấy, anh đứng ngốc ở đó làm gì?"
"Khổng tước, hôm nay em định khai bình* sao?"
*Con công đực mở đuôi như một tấm bình phong, được gọi là Khai Bình. Ý Cù Thành muốn nói Từ Từ Niên giống như Chim công đực xòe đuôi để thu hút chim công khác để giao phối.
Cù Thành nâng khóe miệng, dựa trên khung cửa nhìn cậu không chớp mắt, Từ Từ Niên không hiểu ý hắn, "Khai bình cái gì?"
"Nhìn em mặc, damdang chết đi được, định quyến rũ ai đấy? Màu xanh kết hợp với màu lam, khổng tước vườn bách thú cũng chỉ phong tình như em mà thôi."
Từ Từ Niên hơi sửng sốt một chút, tiếp đó không chút do dự đập một chiếc xiên gà nướng qua, "Mẹ nó, anh thiếu đánh đúng không? Miệng chó không mọc được ngà voi! Em không biết ai mới damdang, nhìn cái đức hạnh đắc ý đấy của anh kìa, ăn cơm đoàn viên chứ không phải để anh đến coi mắt!"
Trước đó nhìn thấy Cù Thành, Từ Từ Niên đã không chấp nhận nổi, hôm nay người này đúng là mặc cả một cây hoa đến.
Bình thường hắn toàn mặc âu phục tối màu, nhìn có hơi cứng nhắc, hôm nay hiếm thấy lại mặc một bộ quần áo màu kem, áo sơ mi bên trong phối với một chiếc khăn len màu xám, đặc biệt là chiếc quần jean đen bó sát chân, khiến thứ căng phồng phía trước kia nổi lên bần bật, cặp chân dài khỏe khoắn mê người, trên dưới cả người đều là nhãn hiệu nổi tiếng, mua lại phải mất chừng mấy chục ngàn tệ, này không phải khoe khoang thì là gì!?
Cù Thành cười đón lấy cánh gà, cho vào trong miệng cắn một cái, "Ừm, ăn ngon."
"Buổi tối cứ mặc như vậy, nhớ đừng cởi, thế nào anh cũng phải để cho em mặc như vậy rồi làm một lần, đến lúc đó em chỉ để lộ hai chân ra là được, nút áo phía trên cũng nhớ đừng động đến, anh tự tay cởi."
"..." Lần này Từ Từ Niên dứt khoát không nói nhảm với hắn nữa, bưng cái chảo đến, làm bộ muốn giội lên đầu Cù Thành, Cù Thành vội vàng giữ tay cậu lại, mở miệng cười lớn, "Được được được, anh damdang được chưa, tối nay anh damdang cho em xem."
"Anh, tên damdang không biết xấu hổ." Từ Từ Niên tức giận mắng, kết quả cũng khiến mình tức cười theo.
Vừa lúc hai người đang dính sát vào nhau, chú Chung bất ngờ chống gậy vén rèm phòng bếp lên, Từ Từ Niên hoảng sợ run tay một cái, thiếu chút nữa làm rơi cái bát, Cù Thành vội vàng buông tay, ngẩng đầu nhìn trời.
"Ai, cháu làm ngay ạ, vẫn kém tài nấu nướng "Triệu gia yến" của chú Chung." Từ Từ Niên cười ha ha vội vàng vòng qua bếp lò, còn không quên ngẩng đầu lườm Cù Thành một cái: Mẹ nó, đều là tại anh, thiếu chút nữa thì bị phát hiện!
Cù Thành tiếp tục nhìn trời, ở trong phòng bếp hết sờ chỗ này lại đụng chỗ kia một cái, chú Chung tò mò nhìn hắn, "Nhóc con, cậu luẩn quẩn ở đây làm gì? Oa Oa đang tìm cậu đấy, nhanh đi ra ngoài đi, chỗ này có chú cùng Niên Niên được rồi."
Lời này chẳng khác nào như lệnh đuổi khách, Cù Thành có chút tổn thương, quấn quýt ngẩng đầu lên, lại thấy Từ Từ Niên đang trộm cười.
"Cháu ở đây giúp nhé, ba người làm sẽ nhanh hơn."
"Không cần, này chính là bí quyết gia truyền "Triệu gia yến", chỉ có thể dạy cho một người là Niên Niên, không thể cho thằng nhóc cậu học lỏm được." Chú Chung đeo tạp dề lên, cố ý đùa hắn.
Cù Thành á khẩu không nói được lời nào, cũng không tìm được lý do ở lại chỗ này, chỉ có thể làm bộ "Sinh ly tử biệt" vẫy vẫy tay với vợ một cái rồi rời khỏi phòng bếp.
Lúc đang nấu ăn, Cù Thành bế Oa Oa đi dạo khắp nơi, khi phát hiện ra chính giữa phòng bếp có một ô cửa số nhỏ, hắn liền cố tình đi tới đi lui ở trước cửa, sự chú ý của Từ Từ Niên đều bị hắn lôi đi hết, mỗi lần thấy Cù Thành đi tới lại không nhịn được ngẩng đầu lên, hai người không nói lời nào, cách cửa sổ dùng ánh mắt giao tiếp với nhau.
Đợi lúc chú Chung cúi đầu xuống, Cù Thành lại đột nhiên xuất hiện, ra sức nhíu mày nhìn về phía Từ Từ Niên, ý là: tiền anh dùng để mua ghế mát xa kia về coi như mất trắng! Chú Chung cũng biết ngắt lời anh!
Từ Từ Niên không nhịn được cười ra thành tiếng, chú Chung đang nghiêm túc chỉ dạy ngẩng đầu lên, "Đây là bí quyết mà mẹ con để lại cho con, con cười cái gì? Như vậy là không tôn trọng mẹ con với đồ ăn Triệu gia có biết không?"
"Hả?! Dạ... Cháu sai rồi, chú Chung."
Từ Từ Niên thu lại nụ cười, giả bộ gật đầu, thừa dịp chú Chung không chú ý, giơ ngón tay thối về phía Cù Thành, khiến Cù Thành bật cười.
Oa Oa ở bên cạnh học theo, còn nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi, "Thành Thành, như vậy là có ý gì thế ạ?"
Cù Thành đè móng vuốt nhỏ của bé xuống, vẻ mặt nghiêm túc lắc lắc đầu, "Chuyện của người lớn trẻ con không được phép quản, nhắm mắt lại ăn kẹo của con đi."
"????" nhả ra, nhắm mắt lại ăn ngộ nhỡ nhét kẹo vào trong mũi thì phải làm thế nào.....
Sắc trời tối lại, nhà nhà lên đèn, náo nhiệt vô cùng, tiếng pháo ăn mừng dứt, Từ Từ Niên bưng món ăn cuối cùng đi ra.
"Oa.....Thơm quá đi à!"
Oa Oa không chờ nổi nữa, vội vã trèo lên băng ghế, ưỡn cái bụng nhỏ ra chăm chú nhìn mấy món ăn trên bàn, thèm đến mức rớt cả nước miếng.
Cù Thành và La Tiểu Mậu đứng bên cạnh vừa nhìn thấy một bàn thức ăn như vậy cũng bị dọa cho khiếp sợ, ai yo....này là muốn người khác ăn no mà chết sao?
Mặc dù Cù Thành là người đứng đầu một phe trong thương giới, đã từng thử qua đủ loại món ăn ở nhà hàng khác nhau, vẫn không thể không bội phục tài nghệ nấu ăn của Từ Từ Niên, thức ăn trên bàn còn chưa ăn đã khiến người khác có khẩu vị vô cùng.
Ở vị trí dễ thấy nhất giữa chiếc bàn dài đặt một cái nồi lẩu, bên trong là canh thịt cừu màu trắng sữa, mì nước nổi lên cuốn theo vài sợi hành lá xanh biếc, dùng muôi nhỏ múc một múc, miếng thịt cừu béo ngậy cùng với đậu, gân cừu, cuống tim.... được cắt đều đặn từng miếng hòa chung vào nhau, hầm khoảng 6 giờ, không cần bỏ chút bột ngọt nào xuống, chỉ cần rắc một ít muối lên, đậm đà thơm ngon đến mức khiến người khác chảy cả nước miếng, uống một ngụm cả người cũng ấm áp hẳn lên.
Lấy nồi lẩu làm trung tâm, bốn phía chia ra để gà, vịt, cá, thịt, cùng bốn loại món ăn cần thiết có trong ngày tết tạo nên tên tuổi của Tứ Xuyên, Quảng Đông, Hồ Nam và Sơn Đông, bốn loại cách làm, lần lượt theo thứ tự cay, mặn, ngọt, chua, bên cạnh là sáu món ăn "Triệu gia yến" từng thấy qua ở thành phố Y, bày la liệt khiến người xem hoa cả mắt.
Đặc biệt nhất chính là xương bò hầm nấm ninh trên bếp cồn, dùng tủy xương bò, hầm thấy mùi thơm sau đó bỏ đủ loại nấm thông, nấm kim chi, nấm bào ngư.....vào, cho đến khi hút sạch nước canh bò, dùng rau xà lách để lót, phía trên là gạch cua và trứng cá, Oa Oa thèm đến mức không nhịn được giơ tay trộm một miếng, hạnh phúc lăn lộn trong ngực Cù Thành.
"Từ Niên, cậu bao nuôi tôi đi, tôi không cầu gì hết, chỉ cầu cậu mỗi ngày đều nấu cơm cho tôi!"
La Tiểu Mậu sống cùng một mái nhà với Từ Từ Niên mấy năm nay, tưởng mấy món ăn lúc trước mình ăn chính là tài nghệ của Từ Từ Niên rồi, kết quả bây giờ mới biết, cậu chỉ là nấu một bữa cơm bình thường, chứ không lấy bản lĩnh đặc biệt ra.
Cù Thành liếc hắn một cái, nhếch khóe miệng: Đồng chí La Tiểu Mậu, có thể ăn lung tung nhưng không thể nói bậy bạ, coi chừng năm sau tôi điều cậu đi quan hệ xã hội, đặc biệt để cho cậu tiếp khách ở Hào Đình đến chết.
La Tiểu Mậu co rụt cổ lại, héo rụi trong nháy mắt, Cù Thành cười khẽ, "Từ Niên, em thật giỏi, với tay nghề này đừng nói là mở quán ăn, đi làm đầu bếp cửa hàng năm sao còn được nữa là, may hôm nay anh đến đây, nếu không chẳng phải thiệt thòi chết?"
Từ Từ Niên cười, rót rượu cho mấy người, không quên sỉ vả Cù Thành, "Đó là do chú Chung dạy giỏi, thật ra hôm nay mời anh đến đây là để thử món ăn, đừng tưởng mình được làm khách."
"Chú Chung, may mà có chú cháu mới có thể mở được quán ăn, hôm nay cháu cạn kính chú trước."
Nói xong cậu ngửa đầu uống cạn ly rượu, hào sảng lau miệng, chú Chung vui vẻ gật đầu không ngừng, cũng nâng ly rượu lên uống cạn, dùng sức vỗ bả vai Từ Từ Niên, "Đứa trẻ ngoan, chú Chung vui mừng thay con, các cháu đều là đứa trẻ ngoan, chú tuổi đã cao còn có người ở bên cạnh ăn tết cùng chú, chú rất vui!"
Vừa nói chú Chung vừa xúc động muốn rơi nước mắt, La Tiểu Mậu vội vàng mở miệng, "Ôi chao chú Chung, ăn tết nói cái này làm gì, mọi người đều là người một nhà, dù có bao lâu đi nữa chúng cháu cũng ở bên cạnh chú! Cả đời, đến một trăm tuổi!"
Từ Từ Niên cười theo, rót đầy nâng ly rượu, "Đúng vậy, hôm nay là một ngày tốt chúng ta chuyển nhà, cũng bắt đầu một năm mới, mọi người không say không về! Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới....ợ....vui vẻ!"
Oa Oa phụ họa theo, kết quả do ăn vụng quá nhiều, nói được một nửa thì ợ một cái, khiến tất cả mọi người đều phải bật cười.
Sân nhỏ bên ngoài, không biết nhà ai đốt pháo hoa, rực rỡ cả bầu trời, đủ loại màu sắc chớp hiện trong màn đêm, chiếu sáng mặt tất cả mọi người, Cù Thành nhịn không được bật cười, lén lút nắm lấy tay Từ Từ Niên, hai người nhìn nhau cười, trong khoảnh khắc ánh mắt sáng rực rỡ.
Một năm mới bắt đầu, cũng tượng trưng cho một tương lai hoàn toàn mới.
"Các đồng chí ăn đi!" La Tiểu Mậu cầm đũa nhìn chằm đồ ăn trên bàn nóng lòng muốn thử.
Oa Oa vui vẻ nhảy nhảy trên đùi Cù Thành, "Ăn cơmmm... đoàn viên!"
Truyền hình xuân vãn trên TV bắt đầu, nói lời chúc mở đầu xong, khúc nhạc xuân vui vẻ vang lên, chú Chung ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Lúc này, cửa nhà chợt vang lên, Cù Thành nhíu mày, "Tất cả mọi người đều đoàn tụ ở đây rồi, ai còn đến đây vào lúc này?"
Từ Từ Niên đứng lên, tựa như đã đoán được ai đến, nhếch khóe miệng nghiền ngẫm nhìn hắn cười, đặt đũa xuống chạy đi mở cửa.
Cửa màu đỏ mở ra, chen chúc một nhóm người đứng ở cửa, trên tay xách đủ thứ quà, có người còn khiêng cả một bọc dây pháo với lại pháo hoa, Từ Niên vừa mở cửa một cái, lấy A Tứ dẫn đầu tất cả mọi người hô to một tiếng: "Anh Thành, bọn em đến!"
"Chị dâu, Oa Oa, năm mới vui vẻ!"
La Tiểu Mậu hoảng sợ há lớn miệng, đũa trên tay chú Chung rơi "cạch" một tiếng xuống bàn, vẻ mặt đầy mơ màng hỏi, "Bọn họ...là tình huống gì thế? Chị dâu....lại lại lại là ai?"
Da đầu Cù Thành tê rần, lập tức có dự cảm không lành, phút chốc đứng lên, "Các cậu sao lại tới đây?"
"Bọn họ là khách do em mời đến." Từ Từ Niên nháy mắt với hắn, Cù Thành liền cảm thấy lệ chảy thành sông....
Có ba kỳ đà cản mũi ăn tết cùng nhau đã rầu muốn chết rồi, lại còn thêm đám chướng mắt này đếm xem náo nhiệt nữa sao!?
A Tứ nhịn cười, không để ý sắc mặt xoắn xuýt của Cù Thành, vung tay lên, "Anh Thành, nghe nói Từ đại ca muốn mở quán ăn, vừa kịp ăn tết, bọn em đặc biệt chuẩn bị một món quà, anh Thành và Từ đại ca đừng có chê, các anh em hát lên!"
"Mỗi một phố lớn hẻm nhỏ, mỗi người gặp mặt câu nói đầu tiên, chính là chúc mừng chúc mừng, chúc mừng chúc mừng chúc mừng hai anh nha, chúc mừng chúc mừng chúc mừng hai anh......."
Mấy chục thanh niên trai tráng đứng chặn kín cửa cùng nhau hát vang, không mấy người lên giọng nổi, nhưng tất cả mọi người đều gào mồm, gân giọng hát không ngừng, một lần lại một lần, ai cũng không muốn dừng lại.
Người như bọn họ, ăn tết cũng không dám về nhà, bao nhiêu năm rồi không được đoàn tụ với gia đình, cũng sắp quên mất mùi vị đón năm mới là gì, thế nhưng Từ Từ Niên sẵn lòng đón bọn họ vào nhà của mình, để cho tất cả mọi người cùng Cù Thành ăn tết, nói cho bọn họ biết đây chính là gia đình.
Đây là gia đình Cù Thành, cũng là gia đình của Từ Từ Niên.
Cù Thành kiềm lòng không đặng nở nụ cười, sống mũi có chút cay cay.
- -----------------
Vĩnh Nhi: Chương sau là 1 chương H cực dài, t tính up tối hôm nay luôn nhưng chưa kịp beta lại, đành để các cô phải đợi đến ngày mai vậy!????
Từ ngày 27 tết âm lịch, Cù Thành đã bắt đầu nôn nao.
Mỗi ngày ở văn phòng Hào Đình cũng ngồi không yên, việc vặt vãnh ở Thanh Long cũng không quản, tài liệu mỗi ngày chất thành núi để hắn ký tên cũng được giao cho A Tứ xử lý, còn bản thân thì hết sức chuyên chú bắt đầu chuẩn bị cho ba ngày sau là tất niên ba mươi Tết.
Đúng ra hắn cũng đã sống nhiều năm như vậy, đã là người ba mươi tuổi, sống chết đều đã gặp qua, chẳng qua là cùng Từ Từ Niên về nhà ăn bữa cơm, không phải trước đây chưa từng có, không đến mức phải đắc ý thành cái bộ dạng này.
Nhưng Cù Thành làm lưu manh nửa đời người, cha mẹ lại mất sớm, có thể nói là tự mình lang thang kiếm sống tiến đến vị trí ngày hôm nay, hắn không am hiểu phải ứng đối với trưởng bối như thế nào, muốn học hỏi cũng không có bản lĩnh, bảo hắn giả bộ làm người trí thức, còn không bằng để hắn với người ta thảo luận xem mẫu súng lục nào mạnh hơn.
Cho nên, khi nghĩ đến vợ mình từ nhỏ đã là công tử nhà giàu, được giáo dục cẩn thận, tầng da mặt dày kia của hắn cảm thấy mình trèo hơi cao. Còn có chú Chung đã theo mẹ Từ Niên một đời, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng ánh mắt rất nhạy bén, hơn nữa còn nhìn Từ Niên từ nhỏ đến lớn nên có tình cảm sâu đậm, coi như là một nửa gia trưởng của Từ gia, lần này cùng nhau ăn cơm đón giao thừa, nếu có chút sơ suất, chẳng phải hắn sẽ bị ônto này cầm chổi đánh đuổi ra khỏi cửa?
Lịch sử lần đầu tiên gặp mặt vẫn còn in đậm trong lòng, Cù Thành không muốn ăn một bữa cơm tất niên với vợ thôi cũng không vui vẻ, cho nên chỉ có thể dựa vào việc trau chuốt vẻ bề ngoài.
"Từ Niên, em thấy anh mặc bộ vest này thế nào, màu đen hay màu xám tro đẹp hơn? Ăn tết nên phải phối với một chiếc cà vạt màu hồng phấn để phù hợp với năm mới, anh cảm thấy mình cứ giống như một chú rể ấy."
"Khổng tước, em nói xem kiểu tóc này của anh cần phải sửa gì nữa không? Chú Chung thích kiểu gì? Ngàn vạn lần đừng nói với anh là cắt trọc, trên đầu anh có sẹo, đừng để dọa đến chú ấy."
"Bà xã à, anh mua một xe đồ ăn vặt cho Oa Oa, tất cả đều để ở trong cốp xe, còn có đồ trang điểm của La Tiểu Mậu, anh cũng đặt vài bộ, đủ để hắn sử dụng hai đến ba năm. Đúng rồi, đúng rồi, anh còn mua cho chú Chung một chiếc ghế mát xa, chú ấy không có việc gì thì có thể ngồi đấy thư giãn là được, đừng có lúc nào cũng đi ra ngắt lời hai chúng ta, anh nói này Khổng Tước, em nói gì đi chứ?"
Từ Từ Niên xoa xoa chân mày, đặt thực đơn trên tay xuống ngẩng đầu, "Anh muốn em nói cái gì? Anh bận rộn đến nỗi làm em hoa cả mắt, không phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao, anh phải đến mức đấy à."
"Sao lại không đến mức? Đây là lần đầu tiên anh đến nhà em ăn tết, con rể đến chơi, quan trọng lắm đấy nhé!"
"Con rể cái đầu anh, anh là cô vợ xấu xí đến chơi nhà thì có." Từ Từ Niên đi tất trắng, dùng mũi chân đá mông Cù Thành, "Dù sao anh cũng xấu như vậy rồi, có sửa soạn đến đâu đi nữa cũng không đẹp lên nổi, mau đến đây nhìn thực đơn giúp em, anh thấy mấy món này đã đủ chưa?"
Cù Thành kéo cà vạt đã đổi lần thứ N xuống, ngồi lấn vào chiếc ghế nhỏ Từ Từ Niên đang ngồi, sáp lại gần nhìn liếc qua một cái, nhíu mày nói, "Anh đếm thử xem đã.....1, 2....28, 29, 30, ba mươi món? Nhiều quá rồi, chúng ta tổng cộng mới có năm người, cho dù thằng nhóc Oa Oa kia có ăn được đi nữa, cũng không cần thiết phải chuẩn bị nhiều thức ăn như thế chứ?"
Từ Từ Niên cười như không cười liếc nhìn hắn, "Vì là ăn tết nên muốn chuẩn bị nhiều một chút, càng nhiều thức ăn càng nhiều người càng vui."
Cù Thành cười nhạo một tiếng, "Năm người cũng gọi là nhiều? Anh thấy em mới mở nhà hàng nên ngứa tay, định bụng muốn trổ hết hết tài năng thì có?"
Từ Từ Niên bật cười từ chối cho ý kiến, "Anh không cần phải quan tâm đâu, đợi đến lúc đó bụng rỗng đến là được."
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua, đúng ngày 30 tết, Cù Thành xách một đống đồ tìm đến cửa.
Trước đó hắn có khuyên Từ Từ Niên ở cùng với hắn, nhưng con khổng tước kia không đồng ý, nói là nơi mình vừa chuyển đến rất tốt, mấy căn nhà dùng nhân dân tệ để mua được kia hoàn toàn không so được, Cù Thành cho là cậu nói quá, lén lút nói với cậu là mình muốn đến thăm nhà vợ trước, kết quả bị Từ Từ Niên dứt khoát từ chối, thẳng đến ngày 30 tết mới thấy rõ diện mạo căn nhà mới của Từ Từ Niên.
Đây là một tứ hợp viện cũ ở phía Tây thành phố, ẩn giấu trong một con ngõ hẻm, người khác có cầm bản đồ cũng không dễ gì tìm thấy được, chung quanh đều là mấy hộ dân cũ đã ở mấy thập niên, nhà cổ xưa nhưng hơi thở cuộc sống rất đầm ấm. Vòng qua đầu hẻm, liền nghe thấy âm thanh giặt quần áo, nấu ăn, một tốp trẻ con mặc áo bông, cầm mứt quả và đồ chơi trên tay, vừa cười vừa chạy qua phía bên này, tiếng cười vang vọng khắp con ngõ nhỏ chật hẹp, ý vị vô cùng.
Cù Thành đậu xe ở giao lộ, dựa theo mẩu giấy nhỏ Từ Từ Niên đưa cho, đi thẳng vào trong, không biết là nhà ai đang đốt dây pháo, lốp bốp náo nhiệt vô cùng, người phía sau tràn lên, trên tay cầm bánh ngọt, rượu, thuốc lá, túi lớn túi nhỏ bước vào nhà, mấy ông bà cụ đã sớm chờ ở cửa vui vẻ nghênh đón, nhất thời tiếng người ồn ào, ở thành phố lớn không bao giờ cảm nhận được mùi vị này.
Hắn quên mình đã vòng qua mấy ngã rẽ, vất vả lắm mới tìm thấy số nhà 419 ngõ Tân Nhai, từ xa đã thấy cánh cổng màu đỏ, Oa Oa đang cưỡi trên cổ La Tiểu Mậu, hai người một lớn một nhỏ đang đứng trên ghế dài, duỗi tay dán câu đối xuân lên khung cửa.
Oa Oa là người đầu tiên phát hiện ra hắn, quơ quơ chân nhỏ, vui vẻ lắc lư trên bả vai La Tiểu Mậu, "Thành Thành! Thành Thành đến rồi!"
La Tiểu Mậu nghe thấy quay đầu lại, mặt mày hớn hở, bế Oa Oa chạy qua, giơ tay đón đồ trong tay Cù Thành, "Boss, cuối cùng anh cũng đến rồi, trời đã sắp tối, anh còn không đến nữa là không kịp cơm giao thừa đâu đấy nhé."
"Thành Thành bế... muốn bế!" Oa Oa mặc một bộ áo bông nhỏ màu đỏ, cổ áo là nhung trắng mềm mại, trên cổ còn đeo khóa trường thọ không biết là ai mua cho, đầu đội mũ bông gà vàng nhỏ, giống như một em bé mập mạp trong tranh tết.
Nhóc con vui vẻ nhào lên, Cù Thành vội vàng đón lấy, cạ râu lên mặt bé, bóp mặt nhỏ của bé cười nói, "Nhóc con, ai mua cho con bộ quần áo này vậy, nhìn con thật đẹp quá đi."
"Ba ba mua, ba ba nói tết thì phải mặc màu đỏ."
Oa Oa ngồi trên bả vai Cù Thành, làm cho mấy người qua đường ai cũng quay đầu lại nhìn, nhìn má lúm đồng tiền vui mừng trên mặt bé, ai thấy cũng vui vẻ.
"Vậy ba con đâu? Sao không thấy?"
Cù Thành bế Oa Oa vào trong, La Tiểu Mậu đi ở bên cạnh, cười hì hì liếc hắn một cái, mang theo xấu xa nói, "Từ Niên đang nấu cơm trong phòng bếp, hôm nay cậu ta muốn luyện tay một chút. Em nói này Boss, hôm nay anh bảnh quá nha, còn xách túi lớn túi nhỏ đến, biết là anh đến làm khách, không biết còn tưởng anh là con rể đến chơi nhà."
Từ lúc xảy ra vụ tai nạn xe, đồng chí La Tiểu Mậu luôn buồn bực không vui, cảm thấy là tại mình hại người khác, kết quả sau khi nghe Từ Từ Niên mặt đầy áy náy nói là Từ Tân Niên mưu sát nhầm người, vướng mắc trong lòng hắn mới được gỡ bỏ, không những không oán trách Từ Từ Niên mà còn như được tiếp máu sống lại, bây giờ cũng không sợ Cù Thành nữa.
Lời nói của hắn chọc Cù Thành bật cười, nâng tay khẽ "suỵt" một tiếng, "Hiểu ở trong lòng là được rồi, đừng nói lớn tiếng như vậy, con khổng tước kia da mặt mỏng, chọc tới em ấy, tôi lại bị bạo hành gia đình."
"Phụt....." La Tiểu Mậu lập tức cười phun ra, nhìn người cao lớn thô kệch trước mặt, ở trước mặt người ngoài thì dũng mãnh ác liệt, nhắc đến Từ Từ Niên một cái là nói không thành tiếng, không nhịn được cười.
Này chính là tương phản trong truyền thuyết sao? Tráng hán ôm cục bột nhỏ trong tay, bức tranh phong cảnh này thật sự quá là cảm động rồi!
Cù Thành bế con trai đi thẳng vào cửa, đập vào mắt là một tứ hợp viện rộng rãi sáng sủa, ở giữa có một cái sân, bên cạnh có một mảnh vườn nhỏ, trồng ít trái cây rau củ, bốn phía là ba gian phòng đối ứng nhau, cửa treo màn vải màu xanh lam, trên cửa sổ dán giấy hoa và câu đối, treo một hàng đèn lồng đỏ thật cao, ở chạng vạng tối chiếu ra ánh sáng ấm áp.
Lúc này rèm cửa một căn phòng ở khúc ngoặt vén lên, chú Chung chống gậy đi ra, vừa nhìn thấy Cù Thành thì hơi sửng sốt một chút, "Ồ, thằng nhóc cậu đến chơi đấy à?"
Ông lão cũng mặc trang phục thời Đường giống như Oa Oa, có điều là màu xám tro, không những hợp với mái tóc hoa râm mà còn điểm lên vẻ tiên phong đạo cốt.
Oa Oa nhìn thấy ông bước ra, lập tức trượt xuống bả vai Cù Thành, lảo đảo nhào lên đùi chú Chung, học dáng vẻ người lớn cười tươi nói, "Ông nội Chung, năm mới tốt lành."
"Chao ôi, đại bảo bối năm mới tốt lành, cái miệng nhỏ của con thật là ngọt, mau để ông nội bế một cái nào." Bình thường ông lão rất trang nghiêm, vừa nhìn thấy đại bảo bối Oa Oa một cái là vui vẻ ra mặt, eo cũng sắp không chịu nổi nhưng vẫn vui vẻ ôm Oa Oa vào trong lòng, hôn một cái.
"Ông nội cũng biết Thành Thành sao?" Oa Oa dụi dụi vào lòng chú Chung.
"Dĩ nhiên là biết, ai chú Chung cũng biết, đại bảo bối nặng quá, ông nội muốn bế con một lát, con đừng cử động, trong phòng ông có kẹo, lát nữa sẽ cho con hết."
Chú Chung chống eo, rõ ràng đã mệt đến thở hổn hển nhưng vẫn không chịu thả Oa Oa ra, Cù Thành cười, chạy nhanh lên đỡ ông, "Chú Chung, năm mới tốt lành, chúc chú nhiều sức khỏe ạ."
Chú Chung vẫn còn muốn giả bộ "tôi không quen cậu", kết quả còn chưa kịp mở miệng, Oa Oa đã leo lên vai Cù Thanh, cười tươi nói, "Ông nội Chung, Thành Thành cũng nói năm mới tốt lành, phải cho kẹo."
Tất cả lời muốn nói đều bị nhóc con ngăn ở trong miệng, nét mặt chú Chung có hơi không được vui, Cù Thành cười trừng mắt nhìn Oa Oa một cái, nâng tay vỗ vỗ lưng chú Chung nói, "Chú Chung, cháu biết chú có chút hiểu lầm với cháu, có điều hôm nay cháu đặc biệt đến đây để đón tất niên với chú, có chuyện gì chú cháu mình vào nhà nói được không ạ, ở bên ngoài rất lạnh, sợ eo chú chịu không nổi."
"Ừm... Được rồi, coi như tiểu tử cậu có lương tâm, Niên Niên không nhìn lầm người." Chú Chung liếc hắn một cái, chống gậy đi vào nhà, La Tiểu Mậu ở phía sau mím môi cười trộm.
Cù Thành thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bước vào nhà lấy hết quà tặng ra, "Trước đó Từ Niên có nói chú bị thấp khớp chân, phần ngang hông cũng có vết thương cũ, cháu liền mua ghế mát-xa cho chú, chú ngồi xuống thử xem, mát-xa một lúc đảm bảo sẽ khá hơn nhiều."
Chú Chung lúng túng ho nhẹ vài cái, nghĩ thầm 'Từ Niên đúng là, cái gì cũng nói với hỗn tiểu tử Cù Thành này', "Vô công bất thụ lộc, đồ này của cậu tôi không thể nhận."
"Dù sao cháu cũng mua rồi, coi như là quà biếu tết. Chú gần như là ông nội của Từ Niên, cũng chính là trưởng bối của cháu, cháu mua quà biếu ông nội của mình sao có thể nói vậy được chứ?"
Cù Thành mồm miệng nhanh nhẹn, chết cũng có thể nói thành sống, chỉ trong câu đầu tiên đã biến mình từ một người ngoài trong mắt chú Chung thăng cấp lên thành "cháu trai", mối quan hệ lập tức trở nên thân thiết hơn, chú Chung không thể tìm thấy được chút khuyết điểm nào.
Cù Thành thấy chú Chung không nói lời nào, nhưng sắc mặt đã dịu đi nhiều, tiếp đó kiên trì nói, "Chú Chung, trước tết cháu có đi hỏi bác sĩ Đông y, bệnh đau hông và thấp khớp của chú phần lớn là do cơ thể bị hư nhược, cháu có mang ít đồ bổ đến đặt ở ngoài cửa, đợi lúc Từ Niên rảnh rỗi, hầm cho chú mấy nồi, đảm bảo eo khỏe, chân khỏe, khẩu vị tốt."
Nói xong hắn xách đống đồ bổ ở ngoài cửa vào, gì mà nhân sâm, nhung hươu, đương quy, đông trùng hạ thảo cái gì cần đều có hết, chú Chung già rồi liền tiếc tiền, nhìn thấy nhiều đồ như vậy thì sốt ruột khoát tay, "Chao ôi, cậu mua nhiều đồ như vậy để làm gì, chú không cần những thứ này, tiểu tử ngốc cậu cũng đâu phải trộm ra tiền, lãng phí vậy sao được?"
Từ người xa lạ lập tức thăng cấp thành "tiểu tử ngốc", Cù Thành cười thầm trong lòng, "Ha ha, có thể để chú dưỡng khỏe cơ thể, có tốn nhiều tiền nữa cũng không sao, vả lại cháu cũng không tiêu gì nhiều. Dù sao cha mẹ cháu mất sớm, trong nhà cũng không có người thân nào, vất vả lắm mới có một trưởng bối, chú cứ để cháu thỏa chút tâm nguyện báo hiếu được không ạ?"
Chú Chung nghe lời này xong, ánh mắt nhìn Cù Thành cũng thay đổi, lát sau thở dài một cái, vỗ vỗ vai hắn, "Cháu cũng là một đứa trẻ ngoan, chẳng trách Niên Niên luôn miệng nhắc đến cháu."
"Từ Niên thường xuyên nhắc về cháu với chú sao?" Ánh mắt Cù Thành nháy mắt sáng bừng lên.
"Đúng vậy, nói cháu chỗ này tốt, chỗ kia cũng tốt, còn bảo lão già chú đừng động tay động chân, trước kia chú còn không tin, có điều suy nghĩ lại là do chú hồ đồ, mắt nhìn người của Niên Niên rất tốt, người nó đã nhận định thì không sai được, lần trước ở thành phố Y là lão già chú không đúng, tiểu tử ngốc cháu đừng để ở trong lòng."
Chú Chung nói liên tục, Oa Oa ngồi ở trên đùi ông, gật đầu không ngừng, "Đúng đúng, Thành Thành rất thương ba ba và Oa Oa, ông nội cho chú ấy kẹo đi."
Chú Chung véo mặt nhỏ của bé, cười nói một tiếng "đứa bé lanh lợi", móc từ trong túi ra một phong lì xì đưa qua, "Tiểu tử ngốc, đồ chú Chung nhận, cái này cho cháu, lát nữa chú Chung làm mấy món ăn ngon, hai chú cháu ta cần gì phải để thù hận qua đêm nhỉ?"
Để một trưởng bối chủ động nói ra lời như vậy quả là thụ sủng nhược kinh, Cù Thành không ngờ nhanh như vậy đã có thể lay động được một người bảo thủ như chú Chung, nhận lấy phong lì xì vui vẻ nói, "Chú Chung, cháu mang theo hai bình rượu ngon, tối nay chúng ta không say không về!"
"Được được được." Nghe thấy có rượu ngon, con sâu rượu trong bụng chú Chung bắt đầu rục rịch, dùng sức vỗ bả vai Cù Thành, "Tiểu tử thối, tối nay chú Chung sẽ cho cháu biết thế nào gọi là gừng càng già càng cay."
Cù Thành và chú Chung hai mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười lớn, Oa Oa ở bên cạnh không biết hai người vui vẻ cái gì, dù sao người khác vui cậu bé cũng vui vẻ, vỗ tay nhỏ núc ních thịt ha ha cười theo, La Tiểu Mậu ở bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa chậc chậc hai tiếng.
Thế nào gọi là đàn ông, ra được phòng khách lên được giường, lừa được ông lão, dụ dỗ được trẻ con, nhân sinh này coi như ngươi là người đại thắng.
Lúc này màn phòng bếp được vén lên, âm thanh Từ Từ Niên truyền đến, "Tiểu Mậu, hết xì dầu rồi, cầm chai xì dầu ở bên ngoài vào đây giúp tôi với."
"Được!" La Tiểu Mậu rề rà một chút đứng lên muốn chạy ra ngoài, Cù Thành vẫy tay với hắn, làm động tác "suỵt" một tiếng, thừa dịp lúc chú Chung và Oa Oa đang hí hoáy ghế mát xa, tự mình cầm chai xì dầu đi vào phòng bếp.
Tiểu viện cũ này khác nhà tầng bây giờ, phòng bếp không nối liền với phòng khách và phòng ngủ mà ở riêng một gian nhỏ khác.
Lúc Cù Thành đi vào, Từ Từ Niên đang cúi đầu thái thức ăn, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại, "Lấy xì dầu đến rồi sao? Mau mở ra, đổ một ít vào thìa này giúp tôi."
Tay phải cậu cầm đũa chọc miếng thịt ba chỉ xem chín chưa, tay trái cầm thìa đưa ra sau lưng, bếp lò phả ra hơi nước hầm hập, tôn lên góc nghiêng của cậu.
Cù Thành nhếch miệng, mở nắp chai xì dầu, nhẹ nhàng bước đến sau lưng cậu, một tay ôm eo cậu, một tay đổ xì dầu vào trong thìa, "Thế này đủ chưa?"
Phía sau lưng đột nhiên dán sát vào một người, cánh tay cứng rắn tựa như sắt ôm tới, dọa Từ Từ Niên giật cả mình, quay đầu lại thấy gương mặt của Cù Thành, mới không kiềm được nâng cao khóe miệng, "Anh thật biết gây thêm phiền phức cho em, đến đây từ lúc nào?"
"Vừa mới đến được một lúc, trước đấy còn lấy ghế mát xa ra để lừa chú Chung."
Từ Từ Niên cúi đầu cười, nâng tay đảo đảo rau trong chảo, bận bịu đến mức trán thấm đầy mồ hôi, lông mi bị khói phả lên lộ ra vẻ đặc biệt thon dài, ngọn lửa nhỏ nhảy nhót trong mắt, giống như nhìn thấy Cù Thành ánh mắt mới tỏa sáng lên.
"Cái này gọi là anh đang dùng vật chất để hối lộ, nếu anh cái gì cũng không cầm đến, xem chú ấy có đánh gãy chân anh hay không."
"Hai người bọn anh bây giờ xưng chú gọi cháu, tình cảm tăng lên rất nhanh, em không hiểu được đâu."
"Con mẹ nó, anh cút ngay, có tin em hắt chỗ dầu này lên mặt anh không."
Từ Từ Niên quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này Cù Thành mới phát hiện, hóa ra cậu cũng mặc Hán phục.
Cù Thành ngạc nhiên, lùi về sau mấy bước cẩn thận nhìn Từ Từ Niên.
Có lẽ là bởi vì ăn tết, cậu mặc một bộ đồ lụa màu xanh, ống tay áo đính đá vén lên thật cao, cái cổ thẳng đứng, cài nút áo khiến chiếc cổ càng trở nên thon dài, bộ quần áo trên người có hơi rộng, nhìn từ xa thấy một cây cao ngất, cả người dong dỏng, khiến Cù Thành say mê đến mức ánh mắt cũng nóng cả lên.
"Anh làm gì thế?" Từ Từ Niên đem đồ ăn đặt vào mâm, quay đầu hướng hắn vẫy vẫy tay, "Món này em mới vừa học được từ chú Chung, sau này định bán trong quán, anh thử nếm trước xem mùi vị thế nào."
Nói hồi lâu, Cù Thành cũng không có phản ứng gì, Từ Từ Niên không nhịn được gọi hắn mấy tiếng, "Gọi anh đấy, anh đứng ngốc ở đó làm gì?"
"Khổng tước, hôm nay em định khai bình* sao?"
*Con công đực mở đuôi như một tấm bình phong, được gọi là Khai Bình. Ý Cù Thành muốn nói Từ Từ Niên giống như Chim công đực xòe đuôi để thu hút chim công khác để giao phối.
Cù Thành nâng khóe miệng, dựa trên khung cửa nhìn cậu không chớp mắt, Từ Từ Niên không hiểu ý hắn, "Khai bình cái gì?"
"Nhìn em mặc, damdang chết đi được, định quyến rũ ai đấy? Màu xanh kết hợp với màu lam, khổng tước vườn bách thú cũng chỉ phong tình như em mà thôi."
Từ Từ Niên hơi sửng sốt một chút, tiếp đó không chút do dự đập một chiếc xiên gà nướng qua, "Mẹ nó, anh thiếu đánh đúng không? Miệng chó không mọc được ngà voi! Em không biết ai mới damdang, nhìn cái đức hạnh đắc ý đấy của anh kìa, ăn cơm đoàn viên chứ không phải để anh đến coi mắt!"
Trước đó nhìn thấy Cù Thành, Từ Từ Niên đã không chấp nhận nổi, hôm nay người này đúng là mặc cả một cây hoa đến.
Bình thường hắn toàn mặc âu phục tối màu, nhìn có hơi cứng nhắc, hôm nay hiếm thấy lại mặc một bộ quần áo màu kem, áo sơ mi bên trong phối với một chiếc khăn len màu xám, đặc biệt là chiếc quần jean đen bó sát chân, khiến thứ căng phồng phía trước kia nổi lên bần bật, cặp chân dài khỏe khoắn mê người, trên dưới cả người đều là nhãn hiệu nổi tiếng, mua lại phải mất chừng mấy chục ngàn tệ, này không phải khoe khoang thì là gì!?
Cù Thành cười đón lấy cánh gà, cho vào trong miệng cắn một cái, "Ừm, ăn ngon."
"Buổi tối cứ mặc như vậy, nhớ đừng cởi, thế nào anh cũng phải để cho em mặc như vậy rồi làm một lần, đến lúc đó em chỉ để lộ hai chân ra là được, nút áo phía trên cũng nhớ đừng động đến, anh tự tay cởi."
"..." Lần này Từ Từ Niên dứt khoát không nói nhảm với hắn nữa, bưng cái chảo đến, làm bộ muốn giội lên đầu Cù Thành, Cù Thành vội vàng giữ tay cậu lại, mở miệng cười lớn, "Được được được, anh damdang được chưa, tối nay anh damdang cho em xem."
"Anh, tên damdang không biết xấu hổ." Từ Từ Niên tức giận mắng, kết quả cũng khiến mình tức cười theo.
Vừa lúc hai người đang dính sát vào nhau, chú Chung bất ngờ chống gậy vén rèm phòng bếp lên, Từ Từ Niên hoảng sợ run tay một cái, thiếu chút nữa làm rơi cái bát, Cù Thành vội vàng buông tay, ngẩng đầu nhìn trời.
"Ai, cháu làm ngay ạ, vẫn kém tài nấu nướng "Triệu gia yến" của chú Chung." Từ Từ Niên cười ha ha vội vàng vòng qua bếp lò, còn không quên ngẩng đầu lườm Cù Thành một cái: Mẹ nó, đều là tại anh, thiếu chút nữa thì bị phát hiện!
Cù Thành tiếp tục nhìn trời, ở trong phòng bếp hết sờ chỗ này lại đụng chỗ kia một cái, chú Chung tò mò nhìn hắn, "Nhóc con, cậu luẩn quẩn ở đây làm gì? Oa Oa đang tìm cậu đấy, nhanh đi ra ngoài đi, chỗ này có chú cùng Niên Niên được rồi."
Lời này chẳng khác nào như lệnh đuổi khách, Cù Thành có chút tổn thương, quấn quýt ngẩng đầu lên, lại thấy Từ Từ Niên đang trộm cười.
"Cháu ở đây giúp nhé, ba người làm sẽ nhanh hơn."
"Không cần, này chính là bí quyết gia truyền "Triệu gia yến", chỉ có thể dạy cho một người là Niên Niên, không thể cho thằng nhóc cậu học lỏm được." Chú Chung đeo tạp dề lên, cố ý đùa hắn.
Cù Thành á khẩu không nói được lời nào, cũng không tìm được lý do ở lại chỗ này, chỉ có thể làm bộ "Sinh ly tử biệt" vẫy vẫy tay với vợ một cái rồi rời khỏi phòng bếp.
Lúc đang nấu ăn, Cù Thành bế Oa Oa đi dạo khắp nơi, khi phát hiện ra chính giữa phòng bếp có một ô cửa số nhỏ, hắn liền cố tình đi tới đi lui ở trước cửa, sự chú ý của Từ Từ Niên đều bị hắn lôi đi hết, mỗi lần thấy Cù Thành đi tới lại không nhịn được ngẩng đầu lên, hai người không nói lời nào, cách cửa sổ dùng ánh mắt giao tiếp với nhau.
Đợi lúc chú Chung cúi đầu xuống, Cù Thành lại đột nhiên xuất hiện, ra sức nhíu mày nhìn về phía Từ Từ Niên, ý là: tiền anh dùng để mua ghế mát xa kia về coi như mất trắng! Chú Chung cũng biết ngắt lời anh!
Từ Từ Niên không nhịn được cười ra thành tiếng, chú Chung đang nghiêm túc chỉ dạy ngẩng đầu lên, "Đây là bí quyết mà mẹ con để lại cho con, con cười cái gì? Như vậy là không tôn trọng mẹ con với đồ ăn Triệu gia có biết không?"
"Hả?! Dạ... Cháu sai rồi, chú Chung."
Từ Từ Niên thu lại nụ cười, giả bộ gật đầu, thừa dịp chú Chung không chú ý, giơ ngón tay thối về phía Cù Thành, khiến Cù Thành bật cười.
Oa Oa ở bên cạnh học theo, còn nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi, "Thành Thành, như vậy là có ý gì thế ạ?"
Cù Thành đè móng vuốt nhỏ của bé xuống, vẻ mặt nghiêm túc lắc lắc đầu, "Chuyện của người lớn trẻ con không được phép quản, nhắm mắt lại ăn kẹo của con đi."
"????" nhả ra, nhắm mắt lại ăn ngộ nhỡ nhét kẹo vào trong mũi thì phải làm thế nào.....
Sắc trời tối lại, nhà nhà lên đèn, náo nhiệt vô cùng, tiếng pháo ăn mừng dứt, Từ Từ Niên bưng món ăn cuối cùng đi ra.
"Oa.....Thơm quá đi à!"
Oa Oa không chờ nổi nữa, vội vã trèo lên băng ghế, ưỡn cái bụng nhỏ ra chăm chú nhìn mấy món ăn trên bàn, thèm đến mức rớt cả nước miếng.
Cù Thành và La Tiểu Mậu đứng bên cạnh vừa nhìn thấy một bàn thức ăn như vậy cũng bị dọa cho khiếp sợ, ai yo....này là muốn người khác ăn no mà chết sao?
Mặc dù Cù Thành là người đứng đầu một phe trong thương giới, đã từng thử qua đủ loại món ăn ở nhà hàng khác nhau, vẫn không thể không bội phục tài nghệ nấu ăn của Từ Từ Niên, thức ăn trên bàn còn chưa ăn đã khiến người khác có khẩu vị vô cùng.
Ở vị trí dễ thấy nhất giữa chiếc bàn dài đặt một cái nồi lẩu, bên trong là canh thịt cừu màu trắng sữa, mì nước nổi lên cuốn theo vài sợi hành lá xanh biếc, dùng muôi nhỏ múc một múc, miếng thịt cừu béo ngậy cùng với đậu, gân cừu, cuống tim.... được cắt đều đặn từng miếng hòa chung vào nhau, hầm khoảng 6 giờ, không cần bỏ chút bột ngọt nào xuống, chỉ cần rắc một ít muối lên, đậm đà thơm ngon đến mức khiến người khác chảy cả nước miếng, uống một ngụm cả người cũng ấm áp hẳn lên.
Lấy nồi lẩu làm trung tâm, bốn phía chia ra để gà, vịt, cá, thịt, cùng bốn loại món ăn cần thiết có trong ngày tết tạo nên tên tuổi của Tứ Xuyên, Quảng Đông, Hồ Nam và Sơn Đông, bốn loại cách làm, lần lượt theo thứ tự cay, mặn, ngọt, chua, bên cạnh là sáu món ăn "Triệu gia yến" từng thấy qua ở thành phố Y, bày la liệt khiến người xem hoa cả mắt.
Đặc biệt nhất chính là xương bò hầm nấm ninh trên bếp cồn, dùng tủy xương bò, hầm thấy mùi thơm sau đó bỏ đủ loại nấm thông, nấm kim chi, nấm bào ngư.....vào, cho đến khi hút sạch nước canh bò, dùng rau xà lách để lót, phía trên là gạch cua và trứng cá, Oa Oa thèm đến mức không nhịn được giơ tay trộm một miếng, hạnh phúc lăn lộn trong ngực Cù Thành.
"Từ Niên, cậu bao nuôi tôi đi, tôi không cầu gì hết, chỉ cầu cậu mỗi ngày đều nấu cơm cho tôi!"
La Tiểu Mậu sống cùng một mái nhà với Từ Từ Niên mấy năm nay, tưởng mấy món ăn lúc trước mình ăn chính là tài nghệ của Từ Từ Niên rồi, kết quả bây giờ mới biết, cậu chỉ là nấu một bữa cơm bình thường, chứ không lấy bản lĩnh đặc biệt ra.
Cù Thành liếc hắn một cái, nhếch khóe miệng: Đồng chí La Tiểu Mậu, có thể ăn lung tung nhưng không thể nói bậy bạ, coi chừng năm sau tôi điều cậu đi quan hệ xã hội, đặc biệt để cho cậu tiếp khách ở Hào Đình đến chết.
La Tiểu Mậu co rụt cổ lại, héo rụi trong nháy mắt, Cù Thành cười khẽ, "Từ Niên, em thật giỏi, với tay nghề này đừng nói là mở quán ăn, đi làm đầu bếp cửa hàng năm sao còn được nữa là, may hôm nay anh đến đây, nếu không chẳng phải thiệt thòi chết?"
Từ Từ Niên cười, rót rượu cho mấy người, không quên sỉ vả Cù Thành, "Đó là do chú Chung dạy giỏi, thật ra hôm nay mời anh đến đây là để thử món ăn, đừng tưởng mình được làm khách."
"Chú Chung, may mà có chú cháu mới có thể mở được quán ăn, hôm nay cháu cạn kính chú trước."
Nói xong cậu ngửa đầu uống cạn ly rượu, hào sảng lau miệng, chú Chung vui vẻ gật đầu không ngừng, cũng nâng ly rượu lên uống cạn, dùng sức vỗ bả vai Từ Từ Niên, "Đứa trẻ ngoan, chú Chung vui mừng thay con, các cháu đều là đứa trẻ ngoan, chú tuổi đã cao còn có người ở bên cạnh ăn tết cùng chú, chú rất vui!"
Vừa nói chú Chung vừa xúc động muốn rơi nước mắt, La Tiểu Mậu vội vàng mở miệng, "Ôi chao chú Chung, ăn tết nói cái này làm gì, mọi người đều là người một nhà, dù có bao lâu đi nữa chúng cháu cũng ở bên cạnh chú! Cả đời, đến một trăm tuổi!"
Từ Từ Niên cười theo, rót đầy nâng ly rượu, "Đúng vậy, hôm nay là một ngày tốt chúng ta chuyển nhà, cũng bắt đầu một năm mới, mọi người không say không về! Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới....ợ....vui vẻ!"
Oa Oa phụ họa theo, kết quả do ăn vụng quá nhiều, nói được một nửa thì ợ một cái, khiến tất cả mọi người đều phải bật cười.
Sân nhỏ bên ngoài, không biết nhà ai đốt pháo hoa, rực rỡ cả bầu trời, đủ loại màu sắc chớp hiện trong màn đêm, chiếu sáng mặt tất cả mọi người, Cù Thành nhịn không được bật cười, lén lút nắm lấy tay Từ Từ Niên, hai người nhìn nhau cười, trong khoảnh khắc ánh mắt sáng rực rỡ.
Một năm mới bắt đầu, cũng tượng trưng cho một tương lai hoàn toàn mới.
"Các đồng chí ăn đi!" La Tiểu Mậu cầm đũa nhìn chằm đồ ăn trên bàn nóng lòng muốn thử.
Oa Oa vui vẻ nhảy nhảy trên đùi Cù Thành, "Ăn cơmmm... đoàn viên!"
Truyền hình xuân vãn trên TV bắt đầu, nói lời chúc mở đầu xong, khúc nhạc xuân vui vẻ vang lên, chú Chung ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Lúc này, cửa nhà chợt vang lên, Cù Thành nhíu mày, "Tất cả mọi người đều đoàn tụ ở đây rồi, ai còn đến đây vào lúc này?"
Từ Từ Niên đứng lên, tựa như đã đoán được ai đến, nhếch khóe miệng nghiền ngẫm nhìn hắn cười, đặt đũa xuống chạy đi mở cửa.
Cửa màu đỏ mở ra, chen chúc một nhóm người đứng ở cửa, trên tay xách đủ thứ quà, có người còn khiêng cả một bọc dây pháo với lại pháo hoa, Từ Niên vừa mở cửa một cái, lấy A Tứ dẫn đầu tất cả mọi người hô to một tiếng: "Anh Thành, bọn em đến!"
"Chị dâu, Oa Oa, năm mới vui vẻ!"
La Tiểu Mậu hoảng sợ há lớn miệng, đũa trên tay chú Chung rơi "cạch" một tiếng xuống bàn, vẻ mặt đầy mơ màng hỏi, "Bọn họ...là tình huống gì thế? Chị dâu....lại lại lại là ai?"
Da đầu Cù Thành tê rần, lập tức có dự cảm không lành, phút chốc đứng lên, "Các cậu sao lại tới đây?"
"Bọn họ là khách do em mời đến." Từ Từ Niên nháy mắt với hắn, Cù Thành liền cảm thấy lệ chảy thành sông....
Có ba kỳ đà cản mũi ăn tết cùng nhau đã rầu muốn chết rồi, lại còn thêm đám chướng mắt này đếm xem náo nhiệt nữa sao!?
A Tứ nhịn cười, không để ý sắc mặt xoắn xuýt của Cù Thành, vung tay lên, "Anh Thành, nghe nói Từ đại ca muốn mở quán ăn, vừa kịp ăn tết, bọn em đặc biệt chuẩn bị một món quà, anh Thành và Từ đại ca đừng có chê, các anh em hát lên!"
"Mỗi một phố lớn hẻm nhỏ, mỗi người gặp mặt câu nói đầu tiên, chính là chúc mừng chúc mừng, chúc mừng chúc mừng chúc mừng hai anh nha, chúc mừng chúc mừng chúc mừng hai anh......."
Mấy chục thanh niên trai tráng đứng chặn kín cửa cùng nhau hát vang, không mấy người lên giọng nổi, nhưng tất cả mọi người đều gào mồm, gân giọng hát không ngừng, một lần lại một lần, ai cũng không muốn dừng lại.
Người như bọn họ, ăn tết cũng không dám về nhà, bao nhiêu năm rồi không được đoàn tụ với gia đình, cũng sắp quên mất mùi vị đón năm mới là gì, thế nhưng Từ Từ Niên sẵn lòng đón bọn họ vào nhà của mình, để cho tất cả mọi người cùng Cù Thành ăn tết, nói cho bọn họ biết đây chính là gia đình.
Đây là gia đình Cù Thành, cũng là gia đình của Từ Từ Niên.
Cù Thành kiềm lòng không đặng nở nụ cười, sống mũi có chút cay cay.
- -----------------
Vĩnh Nhi: Chương sau là 1 chương H cực dài, t tính up tối hôm nay luôn nhưng chưa kịp beta lại, đành để các cô phải đợi đến ngày mai vậy!????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.