Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1105
SS
14/10/2023
Chương 1476:
Lê Hương đẩy cửa vào, Liễu Anh Lạc đã tắm xong, hiện tại đang ngồi trước bàn đọc sách, cầm trong tay một cây bút máy, đang viết viết vẽ vẽ trên bản thảo thiết kế, xem ra bà đang thiết kế trang sức.
Advertisement
Lê Hương rất thích ở cùng Liễu Anh Lạc, Liễu Anh Lạc là một người thanh lệ mà ôn uyễn, tản ra tài hoa am hiểu thi thư, giống như viên minh châu hấp dẫn người, khiến người ta không ngừng tới gần bà, gần thêm chút nữa.
Lê Hương đang suy nghĩ, hơn ba mươi năm trước đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc Đế Đô Mạc Từ Tước chính là thích kiểu con gái này, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tuyệt lệ, xinh đẹp cùng tài tình kề vai, Mạc Từ Tước thích, lại chung tình đến nửa cuộc đời.
Lê Hương đột nhiên có vài phần hảo cảm với Mạc Từ Tước, hẳn là Liễu Anh Lạc là mối tình đầu của Mạc Từ Tước nhỉ?
Ba mươi năm vội vã trôi qua, Mạc Từ Tước từ chàng trai phong hoa bước vào độ tuổi trầm ổn nhất của đời người, thế nhưng ông một mực truy đuổi vẫn là cô gái tên Liễu Anh Lạc trước mắt này.
Advertisement
Sỉ tình ai có thể so qua Mạc Từ Tước?
Cuộc đời này thủ ở một tòa thành, lòng quặn đau vang vọng một cái tên.
“Dì Anh Lạc, nghỉ lát rồi thiết kế tiếp ạ! Dì uống ly sữa bò nóng này đi.” Lê Hương đi tới, đưa sữa bò lên.
Liễu Anh Lạc buông bút xuống, nhận lấy sữa: “Lê Hương, con tới đúng lúc lắm, dì có việc cũng muốn hỏi con.”
Lê Hương trong lòng lộp bộp giật mình, cô nhớ tới mẹ nói Dì Anh Lạc là lạ, chẳng lẽ cô sắp biết được gì ư?
Lê Hương chớp hàng mi nhỏ dài nhìn Liễu Anh Lạc, trong tròng mắt sáng khó nén vài phần tung tăng hóng hót: “Dì Anh Lạc, dì hỏi đi, con tri vô bất ngôn, ngôn vô bắt tẫnŒ).”
(*) Biết gì nói nấy, không giáu chuyện gì “Kỳ thực cũng không có gì.” Đôi mắt hạnh của Liễu Anh Lạc hơi mắt tự nhiên: “Mấy ngày trước dì nằm mơ, giác mơ kia quá chân thực…”
“Mơ gì ạ?”
“Chính là… Chính là…”
Liễu Anh Lạc đứng dậy, không có cách nào nói thêm nữa.
Đêm hôm đó bà đến biệt thự của Mạc Từ Tước, bên ngoài đột nhiên đổ mưa, làm ướt quần áo bà, vì vậy bà lên lầu tắm thay quần áo, nhưng không biết làm sao bà lại ngủ ở nơi đó.
Bà còn mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Giấc mơ kia, khiến bà khó có thể mở miệng.
Bà mơ tới, cửa phòng bà bị đẩy ra, Mạc Từ Tước đi đến, ông chiếm lấy giường bà, thấp giọng hỏi bà, sao lại không ngoan như thế, ông nên trừng phạt bà như thế nào đây?
Rồi ông đưa tay, cởi váy ngủ của bà, sau đó, sau đó hai người cá nước thân mật…
Hiện tại hình ảnh bên trong giác mộng kia còn hiện lên rõ ràng trong đầu, tay ông xoa trên da thịt bà đọng lại cảm giác rất sâu…
Liễu Anh Lạc nhanh chóng nhắm hai mắt, rũ bớt hình ảnh trong đầu, nhưng mặt của bà đã mắt tự nhiên đỏ lên.
Cô đã từng cho rằng giác mộng kia là thật, nhưng sáng sớm hôm sau lúc bà tỉnh lai, drap giường bên người bằng phẳng chỉnh tề, một chút vét tích ngủ qua cũng không có, Mạc Từ Tước cũng đi, hai người cũng không chạm mặt.
Liễu Anh Lạc không biết mình sao lại mơ như vậy, mơ cùng ông… Liễu Anh Lạc nhớ tới đêm tân hôn hơn ba mươi năm trước kia của bà và Mạc Từ Tước.
Lê Hương đẩy cửa vào, Liễu Anh Lạc đã tắm xong, hiện tại đang ngồi trước bàn đọc sách, cầm trong tay một cây bút máy, đang viết viết vẽ vẽ trên bản thảo thiết kế, xem ra bà đang thiết kế trang sức.
Advertisement
Lê Hương rất thích ở cùng Liễu Anh Lạc, Liễu Anh Lạc là một người thanh lệ mà ôn uyễn, tản ra tài hoa am hiểu thi thư, giống như viên minh châu hấp dẫn người, khiến người ta không ngừng tới gần bà, gần thêm chút nữa.
Lê Hương đang suy nghĩ, hơn ba mươi năm trước đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc Đế Đô Mạc Từ Tước chính là thích kiểu con gái này, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tuyệt lệ, xinh đẹp cùng tài tình kề vai, Mạc Từ Tước thích, lại chung tình đến nửa cuộc đời.
Lê Hương đột nhiên có vài phần hảo cảm với Mạc Từ Tước, hẳn là Liễu Anh Lạc là mối tình đầu của Mạc Từ Tước nhỉ?
Ba mươi năm vội vã trôi qua, Mạc Từ Tước từ chàng trai phong hoa bước vào độ tuổi trầm ổn nhất của đời người, thế nhưng ông một mực truy đuổi vẫn là cô gái tên Liễu Anh Lạc trước mắt này.
Advertisement
Sỉ tình ai có thể so qua Mạc Từ Tước?
Cuộc đời này thủ ở một tòa thành, lòng quặn đau vang vọng một cái tên.
“Dì Anh Lạc, nghỉ lát rồi thiết kế tiếp ạ! Dì uống ly sữa bò nóng này đi.” Lê Hương đi tới, đưa sữa bò lên.
Liễu Anh Lạc buông bút xuống, nhận lấy sữa: “Lê Hương, con tới đúng lúc lắm, dì có việc cũng muốn hỏi con.”
Lê Hương trong lòng lộp bộp giật mình, cô nhớ tới mẹ nói Dì Anh Lạc là lạ, chẳng lẽ cô sắp biết được gì ư?
Lê Hương chớp hàng mi nhỏ dài nhìn Liễu Anh Lạc, trong tròng mắt sáng khó nén vài phần tung tăng hóng hót: “Dì Anh Lạc, dì hỏi đi, con tri vô bất ngôn, ngôn vô bắt tẫnŒ).”
(*) Biết gì nói nấy, không giáu chuyện gì “Kỳ thực cũng không có gì.” Đôi mắt hạnh của Liễu Anh Lạc hơi mắt tự nhiên: “Mấy ngày trước dì nằm mơ, giác mơ kia quá chân thực…”
“Mơ gì ạ?”
“Chính là… Chính là…”
Liễu Anh Lạc đứng dậy, không có cách nào nói thêm nữa.
Đêm hôm đó bà đến biệt thự của Mạc Từ Tước, bên ngoài đột nhiên đổ mưa, làm ướt quần áo bà, vì vậy bà lên lầu tắm thay quần áo, nhưng không biết làm sao bà lại ngủ ở nơi đó.
Bà còn mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Giấc mơ kia, khiến bà khó có thể mở miệng.
Bà mơ tới, cửa phòng bà bị đẩy ra, Mạc Từ Tước đi đến, ông chiếm lấy giường bà, thấp giọng hỏi bà, sao lại không ngoan như thế, ông nên trừng phạt bà như thế nào đây?
Rồi ông đưa tay, cởi váy ngủ của bà, sau đó, sau đó hai người cá nước thân mật…
Hiện tại hình ảnh bên trong giác mộng kia còn hiện lên rõ ràng trong đầu, tay ông xoa trên da thịt bà đọng lại cảm giác rất sâu…
Liễu Anh Lạc nhanh chóng nhắm hai mắt, rũ bớt hình ảnh trong đầu, nhưng mặt của bà đã mắt tự nhiên đỏ lên.
Cô đã từng cho rằng giác mộng kia là thật, nhưng sáng sớm hôm sau lúc bà tỉnh lai, drap giường bên người bằng phẳng chỉnh tề, một chút vét tích ngủ qua cũng không có, Mạc Từ Tước cũng đi, hai người cũng không chạm mặt.
Liễu Anh Lạc không biết mình sao lại mơ như vậy, mơ cùng ông… Liễu Anh Lạc nhớ tới đêm tân hôn hơn ba mươi năm trước kia của bà và Mạc Từ Tước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.