Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1183
SS
14/10/2023
Chương 1554:
Mạc Tuân chạy đuổi theo, hai người cũng không ngồi xe, chiếc Rolls-Royce Phantom kia của Mạc Tuân giá lạnh đứng heo hút bên đường, mà hai người kia ở trên đường cái anh đuổi em chạy truy, cười vang một đường.
vietwriter.vn
Bọn họ không biết là, hiện tại đối diện đường cái chậm rãi ngừng một chiếc Maybach màu bạc, cửa số phía sau xe chậm rãi tuột xuống, lộ ra một khuôn mặt tuần tú trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa.
Là… Mạc Tử Tiễn hơn ba năm không gặp.
Mạc Tử Tiễn đã trở về.
Tối nay Mạc Tử Tiễn mặc áo măng tô dài kiểu Anh, khuôn mặt của anh tuấn mỹ vô song, đôi đồng tử màu đen sáng tỏa, mấy năm này không gặp khí chất của anh càng thêm trong trẻo lạnh lùng, ống tay áo sơ mi màu trắng sạch sẽ nghiêm cần bao lấy cổ tay của anh, đôi tay thon dài thực sự xinh đẹp, trời sinh là đôi tay. cầm dao phẫu thuật, thanh ngọc chước hoa, khiến người ta không dời mắt nỏi.
vietwriter.vn
Theo thời gian trôi qua, Mạc Tử Tiễn cũng đến tuổi 28, đến giai đoạn hoàng kim của người đàn ông trưởng thành, hiện tại anh xe lẳng lặng dừng ở ven đường, anh nâng lên cặp mắt đen nhìn về phía trước, nhìn Mạc Tuân và Hạ _ Lê Hương ở phía trước.
Ánh mắt của anh vẫn đuổi theo thân ảnh tựa tiên tử kia _ của Lê Hương, đó là cô gái anh yêu nhát đời này.
Tiểu Vũ ngồi chỗ tài xế len lén nhìn thiếu gia nhà mình, thiếu gia mới từ diễn đàn y học đỉnh phong xuống, không ngại vạn dặm, chạy thẳng tới, chỉ vì nơi này có tin tức Lê Hương.
Tiểu Vũ nhìn một chút đôi tình nhân phía trước, anh ta thực sự không rõ, thiêu gia là đến đây tìm ngược sao?
Đã khuya, còn ăn một tô thức ăn cho chó thật to.
“Thiếu gia, nếu như anh muốn gặp Lê tiểu thư sao không đi lên chào hỏi, Lê tiểu thư và đại thiếu gia mắt thấy sắp đi xa rồi.” Tiểu Vũ lên tiếng nói.
Mạc Tử Tiễn nhìn Lê Hương phía trước, chậm rãi lắc đầu, anh nhẹ giọng nói: “Hiện tại cô ấy sống rất hạnh phúc, cách tốt nhất tôi đối với cô ấy chính là… không quấy rầy, có thể nhìn cô ấy như vậy, tôi đã thấy đủ.”
Trái tim cô yêu Mạc Tuân, ba nhóc con của cô đã và đang lớn lên, bàn về bối phận, cô là chị dâu anh, hiện tại cách tốt nhất anh đối với cô chính là không quấy rày, không làm khó dễ với cô, để cô vô ưu vô lự, để cô cứ… hạnh phúc như vậy.
Sau này anh yêu cô, cô sẽ không biết, chỉ anh biết cũng được rồi.
Rất nhanh, thân ảnh của Mạc Tuân và Lê Hương biến mắt trong tầm mắt.
Tiểu Vũ rất đau lòng thiếu gia nhà mình, đều nói đàn ông Mạc gia đều là sỉ tình chủng, lời này quả nhiên không giả: “Thiếu gia, chúng ta có nên đi thăm phu nhân không, nghe nói phu nhân lần này cấu két Giao Nhân Tộc xông di thiên đại họa.”
Mạc Tử Tiễn nhìn phương hướng Lê Hương biến mắt, đạm mạc câu môi mỏng: “Nếu quả thật là di thiên đại họa, tôi đi cũng vô ích, ngược lại làm cho mẹ thêm huyễn tưởng, không biết hồi cải.”
Tiểu Vũ nghĩ cũng có lý, thiếu gia là chỗ dựa lớn nhất của Chiêu Đệ phu nhân, có thiếu gia ở, Chiêu Đệ phu nhân vĩnh viễn sẽ không tỉnh ngộ, còn không bằng không để ý tới bà ta, ngược lại có thiếu gia ở, Mạc gia không đến mức muốn mạng Chiêu Đệ phu nhân.
“Thiếu gia, nghe nói Anh Lạc phu nhân đã trở về, chúng ta có nên… đi gặp mặt không?”
Anh Lạc phu nhân?
Liễu Anh Lạc…
Nghe tên này, mí mắt tuần mỹ của Mạc Tử Tiễn khẽ nhúc nhích, lúc anh còn rất nhỏ, từng trong thư phòng bó thấy qua bức họa Liễu Anh Lạc.
Dung mạo mẹ của anh Liễu Chiêu Đệ rất giống với Anh Lạc, nhưng lúc đó anh liếc mắt liền nhìn ra điểm bất đồng giữa hai người, Liễu Anh Lạc khuynh thành quốc sắc, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng tài hoa khiến bà xuất trần giống như tiên tử, mà Liễu Chiêu Đệ vừa so sánh với bà, đơn giản là khác nhau một trời một vực, gương mặt tương tự này chẳng những không tăng thêm hạng cho chính nó, ngược lại càng lộ ra vẻ thua kém.
Mạc Tuân chạy đuổi theo, hai người cũng không ngồi xe, chiếc Rolls-Royce Phantom kia của Mạc Tuân giá lạnh đứng heo hút bên đường, mà hai người kia ở trên đường cái anh đuổi em chạy truy, cười vang một đường.
vietwriter.vn
Bọn họ không biết là, hiện tại đối diện đường cái chậm rãi ngừng một chiếc Maybach màu bạc, cửa số phía sau xe chậm rãi tuột xuống, lộ ra một khuôn mặt tuần tú trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa.
Là… Mạc Tử Tiễn hơn ba năm không gặp.
Mạc Tử Tiễn đã trở về.
Tối nay Mạc Tử Tiễn mặc áo măng tô dài kiểu Anh, khuôn mặt của anh tuấn mỹ vô song, đôi đồng tử màu đen sáng tỏa, mấy năm này không gặp khí chất của anh càng thêm trong trẻo lạnh lùng, ống tay áo sơ mi màu trắng sạch sẽ nghiêm cần bao lấy cổ tay của anh, đôi tay thon dài thực sự xinh đẹp, trời sinh là đôi tay. cầm dao phẫu thuật, thanh ngọc chước hoa, khiến người ta không dời mắt nỏi.
vietwriter.vn
Theo thời gian trôi qua, Mạc Tử Tiễn cũng đến tuổi 28, đến giai đoạn hoàng kim của người đàn ông trưởng thành, hiện tại anh xe lẳng lặng dừng ở ven đường, anh nâng lên cặp mắt đen nhìn về phía trước, nhìn Mạc Tuân và Hạ _ Lê Hương ở phía trước.
Ánh mắt của anh vẫn đuổi theo thân ảnh tựa tiên tử kia _ của Lê Hương, đó là cô gái anh yêu nhát đời này.
Tiểu Vũ ngồi chỗ tài xế len lén nhìn thiếu gia nhà mình, thiếu gia mới từ diễn đàn y học đỉnh phong xuống, không ngại vạn dặm, chạy thẳng tới, chỉ vì nơi này có tin tức Lê Hương.
Tiểu Vũ nhìn một chút đôi tình nhân phía trước, anh ta thực sự không rõ, thiêu gia là đến đây tìm ngược sao?
Đã khuya, còn ăn một tô thức ăn cho chó thật to.
“Thiếu gia, nếu như anh muốn gặp Lê tiểu thư sao không đi lên chào hỏi, Lê tiểu thư và đại thiếu gia mắt thấy sắp đi xa rồi.” Tiểu Vũ lên tiếng nói.
Mạc Tử Tiễn nhìn Lê Hương phía trước, chậm rãi lắc đầu, anh nhẹ giọng nói: “Hiện tại cô ấy sống rất hạnh phúc, cách tốt nhất tôi đối với cô ấy chính là… không quấy rầy, có thể nhìn cô ấy như vậy, tôi đã thấy đủ.”
Trái tim cô yêu Mạc Tuân, ba nhóc con của cô đã và đang lớn lên, bàn về bối phận, cô là chị dâu anh, hiện tại cách tốt nhất anh đối với cô chính là không quấy rày, không làm khó dễ với cô, để cô vô ưu vô lự, để cô cứ… hạnh phúc như vậy.
Sau này anh yêu cô, cô sẽ không biết, chỉ anh biết cũng được rồi.
Rất nhanh, thân ảnh của Mạc Tuân và Lê Hương biến mắt trong tầm mắt.
Tiểu Vũ rất đau lòng thiếu gia nhà mình, đều nói đàn ông Mạc gia đều là sỉ tình chủng, lời này quả nhiên không giả: “Thiếu gia, chúng ta có nên đi thăm phu nhân không, nghe nói phu nhân lần này cấu két Giao Nhân Tộc xông di thiên đại họa.”
Mạc Tử Tiễn nhìn phương hướng Lê Hương biến mắt, đạm mạc câu môi mỏng: “Nếu quả thật là di thiên đại họa, tôi đi cũng vô ích, ngược lại làm cho mẹ thêm huyễn tưởng, không biết hồi cải.”
Tiểu Vũ nghĩ cũng có lý, thiếu gia là chỗ dựa lớn nhất của Chiêu Đệ phu nhân, có thiếu gia ở, Chiêu Đệ phu nhân vĩnh viễn sẽ không tỉnh ngộ, còn không bằng không để ý tới bà ta, ngược lại có thiếu gia ở, Mạc gia không đến mức muốn mạng Chiêu Đệ phu nhân.
“Thiếu gia, nghe nói Anh Lạc phu nhân đã trở về, chúng ta có nên… đi gặp mặt không?”
Anh Lạc phu nhân?
Liễu Anh Lạc…
Nghe tên này, mí mắt tuần mỹ của Mạc Tử Tiễn khẽ nhúc nhích, lúc anh còn rất nhỏ, từng trong thư phòng bó thấy qua bức họa Liễu Anh Lạc.
Dung mạo mẹ của anh Liễu Chiêu Đệ rất giống với Anh Lạc, nhưng lúc đó anh liếc mắt liền nhìn ra điểm bất đồng giữa hai người, Liễu Anh Lạc khuynh thành quốc sắc, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng tài hoa khiến bà xuất trần giống như tiên tử, mà Liễu Chiêu Đệ vừa so sánh với bà, đơn giản là khác nhau một trời một vực, gương mặt tương tự này chẳng những không tăng thêm hạng cho chính nó, ngược lại càng lộ ra vẻ thua kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.