Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1259: Chương 1719-1723
SS
14/10/2023
Chương 1719:
“Lâm Thủy Dao, cô là phụ nữ đấy, cô đến tột cùng có biết hai chữ “thấy thẹn” là viết thế nào hay không?”
“Hả?” Lâm Thủy Dao ngẳng đầu, vô tội đơn thuần nhìn ông, sau đó gật đầu: “Biết a, Lệ tổng, anh không biết viết hai chữ thấy thẹn hả, tôi có thể viết cho anh xem, dạy anh nhé.”
Lệ Quân Mặc thiếu chút nữa đã bị tức chết rồi, ông vươn bàn tay ra muốn lấy lại quyển giang hồ bí tịch kia: “Cám cô đọc nó, tôi tiêu hủy nó ngay bây giờ!”
What?
Tiêu hủy giang hồ bí tịch?
Não của ông có phải úng nước rồi có phải hay không, đồ tốt như vậy cũng không biết thưởng thức?
“Không muốn! Không được động vào giang hò bí tịch của tôi!” Lâm Thủy Dao nhanh chóng nâng cao tay lên, không cho ông đoạt.
Thân thể cao to như ngọc Lệ Quân Mặc lấn qua, một bàn tay đã nắm được cổ tay trắng của bà, một bàn tay khác ung dung cướp bí tịch.
Người đàn ông này nhìn cao quý nhã nhặn, không nghĩ tới lực đạo lại lớn như vậy, Lâm Thủy Dao bị ông khống chế không thể động đậy, rất nhanh thì rơi xuống thế hạ phong, mắt thấy bí tịch sắp bị ông lầy mắt.
Làm sao bây giờ?
Lâm Thủy Dao lóe lên một ý, nhanh chóng nhét quyển giang hồ bí tịch kia vào trong váy ngủ mình, sau đó để lên ngực mình đưa đến trước mặt ông: “Anh cướp đi, có bản lãnh thì qua đây cướp đi.”
Bà lại dám nhét bí tịch vào trước ngực của mình!
Lệ Quân Mặc nhìn dáng người bà, hiện tại bí tịch nhét vào tới ngực bà phồng lên, viền mắt ông bị kích thích đỏ lên.
“Lệ Quân Mặc, sao anh không cướp đi, anh không dám đúng không?” Lâm Thủy Dao cắt cao giọng.
Cổ họng Lệ Quân Mặc khẽ động, sau đó đẩy bà, Lâm Thủy Dao trực tiếp bị đẩy xuống giường.
Lâm Thủy Dao còn không biết chuyện gì xảy ra, bà muốn ngồi dậy, thế nhưng Lệ Quân Mặc đã từ bên trên đổ xuống, ác độc nói: “Lâm Thủy Dao, đây là cô tự tìm, tôi đã nhịn cô thật lâu!”
Ông cúi đầu hôn lên của bà.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lâm Thủy Dao quên cả cắn chặt răng, Lệ Quân Mặc liền tiến quân thần tốc, bá đạo cướp đi tất cả hô hắp của bà.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Thủy Dao chính là, kỹ năng hôn của ông so với lần trước có tiền bộ rất lớn.
Lần trước ông còn khó khăn đụng phải khóe môi bà, đàn ông dường như trời sinh có thiên phú ở phương diện này, trải qua chỉ đạo của bà, lúc này đây ông đã hôn tùy theo ý mình.
*Ưml” Lâm Thủy Dao chống hai tay lên lồng ngực ông, bắt đầu phản kháng, muốn đầy ông ra.
Lệ Quân Mặc dùng máy ngón tay thon dài giữ cổ tay trắng bà hai đặt trên đỉnh đầu, bắt đầu hôn mặt bà: “Không phải thích cô thích quyển giang hồ bí tịch đó sao, vậy tối nay chúng ta liền tham thảo thật kỹ từng cái.”
Ông khàn giọng nói với bà.
*..” Lâm Thủy Dao thế mới biết người đàn ông này chẳng những không được thỏa mãn mà còn rất hư hỏng!
Lúc này ông lui đi vẻ cắm dục ngày thường, chẳng khác gì những người đàn ông khác.
“Lệ Quân Mặc, không muốn, anh mau buông tôi ra! Không phải anh không thích ép buộc phụ nữ sao, không phải anh nói dưa hái xanh không ngọt sao?”
Chương 1720:
“Tôi còn chưa ăn, làm sao biết cô ngọt hay không?” Lệ Quân Mặc nói bên tai bà.
Lâm Thủy Dao biết đại khái lúc này ông đã quyết tâm rồi, ông đã hơn hai mươi năm không chạm vào phụ nữ, bây giờ có thể nhịn xuống mới lạ.
Thế nhưng, bà không muốn mà!
“Lệ Quân Mặc, anh dám! Nếu như anh ép buộc tôi, sớm muộn tôi cũng có một ngày sẽ giết chết anh!”
Lệ Quân Mặc nhắm đôi mắt đỏ thắm: “Tôi đây hiện tại liền cho cô mạng của tôi!”
Sau năm phút, trong phòng tràn đầy mùi vị hoan ái, trong hốc mắt đỏ thắm của Lệ Quân Mặc dâng lên vẻ chán chường và thất bại.
Lâm Thủy Dao dưới người chớp chớp mi, sợ hãi lại không chắc chắn nhìn ông: “Anh… anh đã khỏe rồi?”
Năm phút đồng hồ…
Trừ bỏ màn dạo đầu, Lâm Thủy Dao đánh giá một chút, hai phút, không thể nhiều hơn nữa, không thì cho không ông luôn!
Mặt Lệ Quân Mặc đen như đít nồi, ông buông lỏng Lâm Thủy Dao, rút người ra.
Ngón tay thon dài móc đồ ngủ trên thảm lên, sau đó mặc lên người, ông điều chỉnh trạng thái một chút, sau đó ngoái đầu nhìn bà: “Có muốn tắm hay không?”
Lâm Thủy Dao thuận tay cầm một cái gối dùng sức đập trúng khuôn mặt tuần tú của ông: “Không muốn!”
Lệ Quân Mặc có tránh, gối đập phải khuôn mặt tuần tú ông rồi rớt xuống.
“Lệ Quân Mặc, chuyện này tôi không để yên cho anh đâu!”
Ánh mắt Lệ Quân Mặc tối sầằm, mím môi mỏng thành độ cong lạnh lẽo: “Lâm Thủy Dao, nhìn cho rõ thế cục, là cô tới trêu chọc tôi, làm cô là tôn trọng cô.”
*…” Lâm Thủy Dao giật giật hàng mày thanh tú.
Lệ Quân Mặc nhíu mày theo, trong giọng nói khàn khàn tràn ra vẻ lo lắng mà mình cũng không dễ dàng phát giác: “Lâm Thủy Dao, cô làm sao vậy?”
Lâm Thủy Dao chau hàng mày thanh tú, hai chân đau đớn cọ vào nhau: “Tôi bị người đâm.”
Lệ Quân Mặc đi vào phòng tắm, sau đó lấy một cái khăn lông ấm trở về, váy ngủ trên người bà bị ông kéo rách, ông cầm áo sơ mi đen sạch sẽ mặc vào trên người bà, giúp bà mặc quần áo, giọng nói khàn khàn thắm vẻ dịu dàng: “Có đau hay không?”
Lâm Thủy Dao cúi đầu, không nói chuyện với ông.
Lệ Quân Mặc hơi xúc động: “Hỏi cô một lần nữa, có đau hay không, nói.”
Lâm Thủy Dao đạp một cước về phía ông: “Anh con mẹ nó bị ngu à, tôi đau thành như vậy anh còn ý vị hỏi tôi có đau hay không?”
Lệ Quân Mặc bị đạp mạnh ở bắp đùi, toàn bộ khuôn mặt tuần tú ông xoát một cái trở nên tái nhợt.
“Lệ Quân Mặc, anh đi ra ngoài mua thuốc cho tôi!”
“Thuốc gì?”
“Anh thật không biết hay là giả vờ không biết thế, tôi còn rất trẻ, rất có thể sẽ mang thai, anh đi mua thuốc tránh thai đi.”
Lệ Quân Mặc đứng dậy, giọng nói cứng ngắc không vui nói: “Tôi không đi!”
Lâm Thủy Dao cũng nổi nóng: “Lệ Quân Mặc, tuy là tôi chọc anh thế nhưng lẽ nào anh không muốn trả tiền cho hai phút vừa rồi của mình sao?”
Hai phút…
Lệ Quân Mặc hung hăng nhìn chòng chọc bà mấy giây sau xoay người xuống giường, ông mặc đồ ngủ sau đó mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa có một người bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ngã: “Ai nha, ngã chết ta.”
Là Lệ lão phu nhân.
Lệ Quân Mặc: “…”
“Ai nha, ta đang ở đâu, ta là ai, ta đang làm gì thế nhỉ,” Lệ lão phu nhân vừa nói vừa liếc trộm Lâm Thủy Dao trong phòng, sau đó huých huých bả vaiLệ Quân Mặc, nhỏ giọng khích lệ nói: “Con trai, chơi trễ như thế, con được nha, mãnh nam đó.”
— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu —– Trên chiếc xe sang trọng đang phóng nhanh đi, Mạc Từ Tước ngồi phía sau xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái càng lúc càng xa ở phía sau.
Vừa rồi anh đã thấy cô, dĩ nhiên cũng thấy cô đuồi theo xe anh một đường.
Là cô.
Anh nhận ra cô.
Cô gái ngày ấy ở chùa muốn kết bạn Wechat với anh.
Tống Minh trước mặt nhìn thoáng qua chủ tịch nhà mình, đây là lần đầu tiên anh ta thấy chủ tịch nhà mình đặt mắt trên người một cô gái.
Tân chúa tể một đời thương giới, tương lai cô gái đứng cạnh chủ tịch nhà mình này cũng sẽ là trâm anh thế gia làm Mạc gia đương gia chủ mẫu, cho nên rất nhiều cô gái chen chúc xông đến anh.
Tống Minh cũng nhìn thoáng qua sau lưng, anh ta cũng nhận ra Liễu Anh Lạc.
“Chủ tịch, đó không phải là… cô gái ở chùa ngày đó sao, hôm nay sinh nhật của ngài, cô ấy chắc là tới tặng quà sinh nhật.”
Mạc Từ Tước nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, như có như: không liếc Tống Minh: “Thư ký Tống, cậu và cô bé này rất thân?”
Tống Minh: “…”
Không, không hề quen biết luôn đấy.
Mạc Từ Tước trước sau hai đời vẫn bá đạo thích ăn dấm chua như cũ, quỷ hẹp hòi!
Hai phút Lệ Quân Mặc cảm giác mình bị đâm đau đớn: “…”
Mẹ!”
Thấy tâm tình Lệ Quân Mặc không tốt, Lệ lão phu nhân như một làn khói chạy về phòng mình: “Con trai, cố lên, con là giỏi nhất!”
Lệ Quân Mặc cạn lời, ông khoác áo khoác ngoài cầm chìa khóa xe lên, lái xe đến tiệm thuốc gần nhà.
Lệ Quân Mặc đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai, nhưng ông không lập tức trở về, mà lười biếng ngồi trên thân xe, hút một điều thuốc.
Gió lạnh ban đêm phát tới trước mặt, có thể để tỉnh khỏi mê man.
Chương 1722:
Rất rõ ràng, đêm nay ông mắt khống chế.
Mấy năm nay ông không hứng thú với phụ nữ, đêm nay lại mất tự chủ như tên lỗ mãng vậy, mấu chót nhất là, ông làm rất khó coi, tự tay viết xuống một đoạn sỉ nhục.
Nhớ tới dáng vẻ người phụ nữ tức giận không tình nguyện dưới thân ông, yết hầu Lệ Quân Mặc cuộn lại, ông bây giờ bị cái gì thế, lại muốn làm lần nữa.
Lúc này những người đi đường nhao nhao dừng lại nhìn ra xa, dưới ánh đèn đường ban đêm có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, các cô len lén nhìn Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc còn rất trẻ, chỉ hơn 40 tuổi, đàn ông ở tuổi này thành thục lại thành công thượng lưu vốn đã là mị lực khó có thể dùng lời diễn tả được, đã từng là con cưng của Đề Đô trong năm tháng lắng đọng trong càng phát ra cao quý, trên người lại lộ ra khí độ sạch sẽ chỉ có ở một thế gia công tử, ông giống như là một khối sắt nam châm hấp dẫn mọi ánh mắt.
Lệ Quân Mặc đi ra gắp gáp, căn bản không thay quần áo, chỉ mặc áo khoác đen bên ngoài, hiện tại ông lười biếng dựa trên thân xe, mơ hồ có thể thấy được đồ ngủ lụa bên trong ông, ăn mặc như vậy vậy mà cũng bị ông mặc thành cảm giác cao cấp.
Hơn nữa, trên chân Lệ Quân Mặc là một đôi dép.
Ai có thể nghĩ tới con cưng Đề Đô Lệ Quân Mặc lại hơn nửa đêm xỏ dép đi ra ngoài mua thuốc tránh thai?
Các cô gái trẻ xinh đẹp nhìn ông, nhao nhao mặt đỏ tim đập.
Lệ Quân Mặc cũng không chú ý tới những thứ này, ông dập tắt mẫu thuốc lá trong tay, sau đó xoay người lên xe, xe sang nhanh chóng lái đi.
Lệ Quân Mặc về tới Lệ gia đại trạch, đẩy cửa phòng ra, ông không thấy bóng dáng Lâm Thủy Dao trên giường đâu.
Vừa rồi lúc ông đi bà vẫn còn ở, hiện tại ông đã về bà lại không thấy đâu.
Bà đi đâu rồi?
Lệ Quân Mặc đặt thuốc tránh thai xuống, sau đó nhìn quanh phòng, trong phòng trống không, Lâm Thủy Dao thực sự biến mắt.
Đã trễ thế này, bà đi đâu?
Lệ Quân Mặc nhanh chóng ra ngoài, muốn gọi người làm nữ: “Người đâu…”
“Đừng kêu.” Lệ lão phu nhân xuất hiện: “Quân Mặc, con đang tìm Dao Dao đúng không, Dao Dao nói nó có việc gấp, đi trước rồi.”
Cái gì, bà đi rồi?
Bà không phải ngày mai mới đi sao?
Lệ lão phu nhân qua đây, dùng cùi chỏ đẩy Lệ Quân Mặc một cái, mập mờ trừng mắt nhìn: “Làm sao, Dao Dao mới đi một hồi con đã nhớ nó à, trước đây cũng không phát hiện con dính người như thế.”
*..” Lệ Quân Mặc hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lệ lão phu nhân, ông xoay người vào phòng.
Rất nhanh, ông thấy được trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhỏ được đè xuống, trên tờ giấy có một hàng chữ nhỏ đẹp mắt — đồ ngốc, tôi đi đây, giang hò bí tịch cũng mang đi luôn.
Lệ Quân Mặc thế mới biết mình bị lừa, bà là bác sĩ, có cách để tránh thai, vừa rồi bà bảo ông đi mua thuốc tránh thai chỉ là đuổi ông đi, mà bà nhân cơ hội mang theo Công Ti g ` quyên giang hô bí tịch bỏ chạy!
Người phụ nữ này!
Chương 1723:
Lệ Quân Mặc rất tức giận, lúc này ông phát hiện phía dưới tờ giấy còn có chữ, ông nhìn xuống dưới, chỉ thấy bà viết ~- tức giận đúng không Lệ tổng, đừng tức giận nha, tôi có quà cho anh.
Bà để lại quà cho ông?
Chưong 1553: Mi tâm đang nhíu chặt tùng của Lệ Quân Mặc thả lỏng đôi chút, người phụ nữ này coi như có chút lương tâm.
Ông nhìn xuống tiếp, muốn nhìn thử bà tặng gì.
Rất nhanh ông liền thấy món quà đó, bà viết vài chữ to — cây khương hoạt, chuyên trị thận hư!
Bà nói, cây khương hoạt, chuyên trị thận hư.
Mặt Lệ Quân Mặc đen thùi, Lâm Thủy Dao, ông đến ý muốn bóp chết bà cũng có!
Lê Hương vẫn chưa rời khỏi Đề Đô, vì cô lo lắng cho Diệp Linh, hôm nay Diệp Linh kết thúc lịch trình, cùng Lê Hương uống cafe.
Trong quán cà phê, hai cô bạn thân ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ngày hôm nay Diệp Linh mặc một chiếc áo len len màu hồng cánh sen, áo len rộng thùng thình, ngược lại tôn lên đầu vai cô oánh nhuận, mềm mại không xương, phía dưới là chiếc quần ống bó màu đen, ống quần được xắn lên hai vòng, lộ ra mắt cá chân tinh xảo, mái tóc dài cuộn sóng lười biếng xỏa trên đầu vai của cô, khuôn mặt lớn chừng bàn tay nanh như đóa hồng đỏ khó khăn lắm mới nở rộ, khoe ra sắc đẹp quyền rũ.
“Linh Linh, nghe nói Có Dạ Cẩn sắp kết hôn rồi?” Lê Hương hỏi.
Diệp Linh nắm muỗng nhỏ, khuấy cà phê trong ly, cô cong đôi môi đỏ mọng thờ ơ nói: “Đúng vậy, nghe nói đối tượng anh ta kết hôn là thiên kim đại tiểu thư Tiền Tư Tư của trùm giải trí Tiền gia, đây cũng tính là đám cưới hào môn, môn đăng hộ đối đó!”
“Cái gì mà môn đăng hộ đối, Linh Linh, tớ hỏi cậu, Có Dạ Cần kết hôn rồi, cậu thì sao?”
Diệp Linh uống một ngụm cây cà phê: “Anh ta kết hôn đâu liên quan gì tới tớ, nhiều lắm tớ có thêm bà chị dâu.”
*.. Linh Linh!” Lê Hương cầm tay Diệp Linh: “Thanh xuân con gái rất quý báu, cậu đã theo Có Dạ Cần bốn năm rồi…
Lê Hương trở về Lan Lâu Cổ Quốc sinh hạ tam bào thai đến giờ, ước chừng đã qua bốn năm.
Diệp Linh không có biểu tình gì, cô nâng tay lên cuốn mái tóc bên dưới quai hàm, trong thần sắc nhàn nhạt lười biếng toát ra phong tình vạn chủng: “Lê Hương, cậu đừng hiểu lầm, bốn năm này Cố Dạ Cần cũng không chạm vào tớ, chúng tớ vẫn là tình cảm anh em rất thuần khiết.”
Năm đó Lê Hương và Diệp Linh cùng xưng danh Hải Thành Song Xu, Nam Quán Bắc Linh thiên tư quốc sắc, thế nhưng hai người các cô là tuyệt nhiên hai kiểu bắt đồng.
Lê Hương tiên khí linh động, thông tuệ vô song, mà Diệp Linh chính là một đóa hồng có gai, từ nhỏ chính đã diễm áp tứ phương, kiểu xinh đẹp của cô sẽ bị đám con gái ghen ghét công kích, nếu như không có bối cảnh cường đại, cũng sẽ bị đám đàn ông thượng lưu phân chia, trở thành đồ chơi của người khác.
Lê Hương kinh ngạc trợn to hai mắt, cô vẫn rất hiểu Có Dạ Cần, máy năm này Cố Dạ Cẩn lại có thể cố nén không chạm vào Diệp Linh?
“Linh Linh, cậu nói thật à? Cố Dạ Cần có phải đổi tính rồi hay không?”
“Không phải,” Diệp Linh lắc đầu: “Anh ta đại khái là…
muốn chạm lại không dám chạm, anh ta không dám theo đuổi dục vọng ở đáy lòng, Có Dạ Cần vẫn là người thanh tỉnh mà ẩn nhẫn như vậy, tự chủ của anh ta cường đại đến đáng sợ.”
Điểm này Lê Hương rất công nhận, trong xương Cố Dạ Cần chỉ có chút “nguyên tố” hắc ám của đàn ông, càng nhiều là “nguyên tố” thanh tỉnh mà tự chế của đàn ông, còn đáng sợ hơn.
“Lê Hương, chúng ta trở về thôi.”
“Lâm Thủy Dao, cô là phụ nữ đấy, cô đến tột cùng có biết hai chữ “thấy thẹn” là viết thế nào hay không?”
“Hả?” Lâm Thủy Dao ngẳng đầu, vô tội đơn thuần nhìn ông, sau đó gật đầu: “Biết a, Lệ tổng, anh không biết viết hai chữ thấy thẹn hả, tôi có thể viết cho anh xem, dạy anh nhé.”
Lệ Quân Mặc thiếu chút nữa đã bị tức chết rồi, ông vươn bàn tay ra muốn lấy lại quyển giang hồ bí tịch kia: “Cám cô đọc nó, tôi tiêu hủy nó ngay bây giờ!”
What?
Tiêu hủy giang hồ bí tịch?
Não của ông có phải úng nước rồi có phải hay không, đồ tốt như vậy cũng không biết thưởng thức?
“Không muốn! Không được động vào giang hò bí tịch của tôi!” Lâm Thủy Dao nhanh chóng nâng cao tay lên, không cho ông đoạt.
Thân thể cao to như ngọc Lệ Quân Mặc lấn qua, một bàn tay đã nắm được cổ tay trắng của bà, một bàn tay khác ung dung cướp bí tịch.
Người đàn ông này nhìn cao quý nhã nhặn, không nghĩ tới lực đạo lại lớn như vậy, Lâm Thủy Dao bị ông khống chế không thể động đậy, rất nhanh thì rơi xuống thế hạ phong, mắt thấy bí tịch sắp bị ông lầy mắt.
Làm sao bây giờ?
Lâm Thủy Dao lóe lên một ý, nhanh chóng nhét quyển giang hồ bí tịch kia vào trong váy ngủ mình, sau đó để lên ngực mình đưa đến trước mặt ông: “Anh cướp đi, có bản lãnh thì qua đây cướp đi.”
Bà lại dám nhét bí tịch vào trước ngực của mình!
Lệ Quân Mặc nhìn dáng người bà, hiện tại bí tịch nhét vào tới ngực bà phồng lên, viền mắt ông bị kích thích đỏ lên.
“Lệ Quân Mặc, sao anh không cướp đi, anh không dám đúng không?” Lâm Thủy Dao cắt cao giọng.
Cổ họng Lệ Quân Mặc khẽ động, sau đó đẩy bà, Lâm Thủy Dao trực tiếp bị đẩy xuống giường.
Lâm Thủy Dao còn không biết chuyện gì xảy ra, bà muốn ngồi dậy, thế nhưng Lệ Quân Mặc đã từ bên trên đổ xuống, ác độc nói: “Lâm Thủy Dao, đây là cô tự tìm, tôi đã nhịn cô thật lâu!”
Ông cúi đầu hôn lên của bà.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lâm Thủy Dao quên cả cắn chặt răng, Lệ Quân Mặc liền tiến quân thần tốc, bá đạo cướp đi tất cả hô hắp của bà.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Thủy Dao chính là, kỹ năng hôn của ông so với lần trước có tiền bộ rất lớn.
Lần trước ông còn khó khăn đụng phải khóe môi bà, đàn ông dường như trời sinh có thiên phú ở phương diện này, trải qua chỉ đạo của bà, lúc này đây ông đã hôn tùy theo ý mình.
*Ưml” Lâm Thủy Dao chống hai tay lên lồng ngực ông, bắt đầu phản kháng, muốn đầy ông ra.
Lệ Quân Mặc dùng máy ngón tay thon dài giữ cổ tay trắng bà hai đặt trên đỉnh đầu, bắt đầu hôn mặt bà: “Không phải thích cô thích quyển giang hồ bí tịch đó sao, vậy tối nay chúng ta liền tham thảo thật kỹ từng cái.”
Ông khàn giọng nói với bà.
*..” Lâm Thủy Dao thế mới biết người đàn ông này chẳng những không được thỏa mãn mà còn rất hư hỏng!
Lúc này ông lui đi vẻ cắm dục ngày thường, chẳng khác gì những người đàn ông khác.
“Lệ Quân Mặc, không muốn, anh mau buông tôi ra! Không phải anh không thích ép buộc phụ nữ sao, không phải anh nói dưa hái xanh không ngọt sao?”
Chương 1720:
“Tôi còn chưa ăn, làm sao biết cô ngọt hay không?” Lệ Quân Mặc nói bên tai bà.
Lâm Thủy Dao biết đại khái lúc này ông đã quyết tâm rồi, ông đã hơn hai mươi năm không chạm vào phụ nữ, bây giờ có thể nhịn xuống mới lạ.
Thế nhưng, bà không muốn mà!
“Lệ Quân Mặc, anh dám! Nếu như anh ép buộc tôi, sớm muộn tôi cũng có một ngày sẽ giết chết anh!”
Lệ Quân Mặc nhắm đôi mắt đỏ thắm: “Tôi đây hiện tại liền cho cô mạng của tôi!”
Sau năm phút, trong phòng tràn đầy mùi vị hoan ái, trong hốc mắt đỏ thắm của Lệ Quân Mặc dâng lên vẻ chán chường và thất bại.
Lâm Thủy Dao dưới người chớp chớp mi, sợ hãi lại không chắc chắn nhìn ông: “Anh… anh đã khỏe rồi?”
Năm phút đồng hồ…
Trừ bỏ màn dạo đầu, Lâm Thủy Dao đánh giá một chút, hai phút, không thể nhiều hơn nữa, không thì cho không ông luôn!
Mặt Lệ Quân Mặc đen như đít nồi, ông buông lỏng Lâm Thủy Dao, rút người ra.
Ngón tay thon dài móc đồ ngủ trên thảm lên, sau đó mặc lên người, ông điều chỉnh trạng thái một chút, sau đó ngoái đầu nhìn bà: “Có muốn tắm hay không?”
Lâm Thủy Dao thuận tay cầm một cái gối dùng sức đập trúng khuôn mặt tuần tú của ông: “Không muốn!”
Lệ Quân Mặc có tránh, gối đập phải khuôn mặt tuần tú ông rồi rớt xuống.
“Lệ Quân Mặc, chuyện này tôi không để yên cho anh đâu!”
Ánh mắt Lệ Quân Mặc tối sầằm, mím môi mỏng thành độ cong lạnh lẽo: “Lâm Thủy Dao, nhìn cho rõ thế cục, là cô tới trêu chọc tôi, làm cô là tôn trọng cô.”
*…” Lâm Thủy Dao giật giật hàng mày thanh tú.
Lệ Quân Mặc nhíu mày theo, trong giọng nói khàn khàn tràn ra vẻ lo lắng mà mình cũng không dễ dàng phát giác: “Lâm Thủy Dao, cô làm sao vậy?”
Lâm Thủy Dao chau hàng mày thanh tú, hai chân đau đớn cọ vào nhau: “Tôi bị người đâm.”
Lệ Quân Mặc đi vào phòng tắm, sau đó lấy một cái khăn lông ấm trở về, váy ngủ trên người bà bị ông kéo rách, ông cầm áo sơ mi đen sạch sẽ mặc vào trên người bà, giúp bà mặc quần áo, giọng nói khàn khàn thắm vẻ dịu dàng: “Có đau hay không?”
Lâm Thủy Dao cúi đầu, không nói chuyện với ông.
Lệ Quân Mặc hơi xúc động: “Hỏi cô một lần nữa, có đau hay không, nói.”
Lâm Thủy Dao đạp một cước về phía ông: “Anh con mẹ nó bị ngu à, tôi đau thành như vậy anh còn ý vị hỏi tôi có đau hay không?”
Lệ Quân Mặc bị đạp mạnh ở bắp đùi, toàn bộ khuôn mặt tuần tú ông xoát một cái trở nên tái nhợt.
“Lệ Quân Mặc, anh đi ra ngoài mua thuốc cho tôi!”
“Thuốc gì?”
“Anh thật không biết hay là giả vờ không biết thế, tôi còn rất trẻ, rất có thể sẽ mang thai, anh đi mua thuốc tránh thai đi.”
Lệ Quân Mặc đứng dậy, giọng nói cứng ngắc không vui nói: “Tôi không đi!”
Lâm Thủy Dao cũng nổi nóng: “Lệ Quân Mặc, tuy là tôi chọc anh thế nhưng lẽ nào anh không muốn trả tiền cho hai phút vừa rồi của mình sao?”
Hai phút…
Lệ Quân Mặc hung hăng nhìn chòng chọc bà mấy giây sau xoay người xuống giường, ông mặc đồ ngủ sau đó mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa có một người bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ngã: “Ai nha, ngã chết ta.”
Là Lệ lão phu nhân.
Lệ Quân Mặc: “…”
“Ai nha, ta đang ở đâu, ta là ai, ta đang làm gì thế nhỉ,” Lệ lão phu nhân vừa nói vừa liếc trộm Lâm Thủy Dao trong phòng, sau đó huých huých bả vaiLệ Quân Mặc, nhỏ giọng khích lệ nói: “Con trai, chơi trễ như thế, con được nha, mãnh nam đó.”
— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu —– Trên chiếc xe sang trọng đang phóng nhanh đi, Mạc Từ Tước ngồi phía sau xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái càng lúc càng xa ở phía sau.
Vừa rồi anh đã thấy cô, dĩ nhiên cũng thấy cô đuồi theo xe anh một đường.
Là cô.
Anh nhận ra cô.
Cô gái ngày ấy ở chùa muốn kết bạn Wechat với anh.
Tống Minh trước mặt nhìn thoáng qua chủ tịch nhà mình, đây là lần đầu tiên anh ta thấy chủ tịch nhà mình đặt mắt trên người một cô gái.
Tân chúa tể một đời thương giới, tương lai cô gái đứng cạnh chủ tịch nhà mình này cũng sẽ là trâm anh thế gia làm Mạc gia đương gia chủ mẫu, cho nên rất nhiều cô gái chen chúc xông đến anh.
Tống Minh cũng nhìn thoáng qua sau lưng, anh ta cũng nhận ra Liễu Anh Lạc.
“Chủ tịch, đó không phải là… cô gái ở chùa ngày đó sao, hôm nay sinh nhật của ngài, cô ấy chắc là tới tặng quà sinh nhật.”
Mạc Từ Tước nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, như có như: không liếc Tống Minh: “Thư ký Tống, cậu và cô bé này rất thân?”
Tống Minh: “…”
Không, không hề quen biết luôn đấy.
Mạc Từ Tước trước sau hai đời vẫn bá đạo thích ăn dấm chua như cũ, quỷ hẹp hòi!
Hai phút Lệ Quân Mặc cảm giác mình bị đâm đau đớn: “…”
Mẹ!”
Thấy tâm tình Lệ Quân Mặc không tốt, Lệ lão phu nhân như một làn khói chạy về phòng mình: “Con trai, cố lên, con là giỏi nhất!”
Lệ Quân Mặc cạn lời, ông khoác áo khoác ngoài cầm chìa khóa xe lên, lái xe đến tiệm thuốc gần nhà.
Lệ Quân Mặc đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai, nhưng ông không lập tức trở về, mà lười biếng ngồi trên thân xe, hút một điều thuốc.
Gió lạnh ban đêm phát tới trước mặt, có thể để tỉnh khỏi mê man.
Chương 1722:
Rất rõ ràng, đêm nay ông mắt khống chế.
Mấy năm nay ông không hứng thú với phụ nữ, đêm nay lại mất tự chủ như tên lỗ mãng vậy, mấu chót nhất là, ông làm rất khó coi, tự tay viết xuống một đoạn sỉ nhục.
Nhớ tới dáng vẻ người phụ nữ tức giận không tình nguyện dưới thân ông, yết hầu Lệ Quân Mặc cuộn lại, ông bây giờ bị cái gì thế, lại muốn làm lần nữa.
Lúc này những người đi đường nhao nhao dừng lại nhìn ra xa, dưới ánh đèn đường ban đêm có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, các cô len lén nhìn Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc còn rất trẻ, chỉ hơn 40 tuổi, đàn ông ở tuổi này thành thục lại thành công thượng lưu vốn đã là mị lực khó có thể dùng lời diễn tả được, đã từng là con cưng của Đề Đô trong năm tháng lắng đọng trong càng phát ra cao quý, trên người lại lộ ra khí độ sạch sẽ chỉ có ở một thế gia công tử, ông giống như là một khối sắt nam châm hấp dẫn mọi ánh mắt.
Lệ Quân Mặc đi ra gắp gáp, căn bản không thay quần áo, chỉ mặc áo khoác đen bên ngoài, hiện tại ông lười biếng dựa trên thân xe, mơ hồ có thể thấy được đồ ngủ lụa bên trong ông, ăn mặc như vậy vậy mà cũng bị ông mặc thành cảm giác cao cấp.
Hơn nữa, trên chân Lệ Quân Mặc là một đôi dép.
Ai có thể nghĩ tới con cưng Đề Đô Lệ Quân Mặc lại hơn nửa đêm xỏ dép đi ra ngoài mua thuốc tránh thai?
Các cô gái trẻ xinh đẹp nhìn ông, nhao nhao mặt đỏ tim đập.
Lệ Quân Mặc cũng không chú ý tới những thứ này, ông dập tắt mẫu thuốc lá trong tay, sau đó xoay người lên xe, xe sang nhanh chóng lái đi.
Lệ Quân Mặc về tới Lệ gia đại trạch, đẩy cửa phòng ra, ông không thấy bóng dáng Lâm Thủy Dao trên giường đâu.
Vừa rồi lúc ông đi bà vẫn còn ở, hiện tại ông đã về bà lại không thấy đâu.
Bà đi đâu rồi?
Lệ Quân Mặc đặt thuốc tránh thai xuống, sau đó nhìn quanh phòng, trong phòng trống không, Lâm Thủy Dao thực sự biến mắt.
Đã trễ thế này, bà đi đâu?
Lệ Quân Mặc nhanh chóng ra ngoài, muốn gọi người làm nữ: “Người đâu…”
“Đừng kêu.” Lệ lão phu nhân xuất hiện: “Quân Mặc, con đang tìm Dao Dao đúng không, Dao Dao nói nó có việc gấp, đi trước rồi.”
Cái gì, bà đi rồi?
Bà không phải ngày mai mới đi sao?
Lệ lão phu nhân qua đây, dùng cùi chỏ đẩy Lệ Quân Mặc một cái, mập mờ trừng mắt nhìn: “Làm sao, Dao Dao mới đi một hồi con đã nhớ nó à, trước đây cũng không phát hiện con dính người như thế.”
*..” Lệ Quân Mặc hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lệ lão phu nhân, ông xoay người vào phòng.
Rất nhanh, ông thấy được trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhỏ được đè xuống, trên tờ giấy có một hàng chữ nhỏ đẹp mắt — đồ ngốc, tôi đi đây, giang hò bí tịch cũng mang đi luôn.
Lệ Quân Mặc thế mới biết mình bị lừa, bà là bác sĩ, có cách để tránh thai, vừa rồi bà bảo ông đi mua thuốc tránh thai chỉ là đuổi ông đi, mà bà nhân cơ hội mang theo Công Ti g ` quyên giang hô bí tịch bỏ chạy!
Người phụ nữ này!
Chương 1723:
Lệ Quân Mặc rất tức giận, lúc này ông phát hiện phía dưới tờ giấy còn có chữ, ông nhìn xuống dưới, chỉ thấy bà viết ~- tức giận đúng không Lệ tổng, đừng tức giận nha, tôi có quà cho anh.
Bà để lại quà cho ông?
Chưong 1553: Mi tâm đang nhíu chặt tùng của Lệ Quân Mặc thả lỏng đôi chút, người phụ nữ này coi như có chút lương tâm.
Ông nhìn xuống tiếp, muốn nhìn thử bà tặng gì.
Rất nhanh ông liền thấy món quà đó, bà viết vài chữ to — cây khương hoạt, chuyên trị thận hư!
Bà nói, cây khương hoạt, chuyên trị thận hư.
Mặt Lệ Quân Mặc đen thùi, Lâm Thủy Dao, ông đến ý muốn bóp chết bà cũng có!
Lê Hương vẫn chưa rời khỏi Đề Đô, vì cô lo lắng cho Diệp Linh, hôm nay Diệp Linh kết thúc lịch trình, cùng Lê Hương uống cafe.
Trong quán cà phê, hai cô bạn thân ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ngày hôm nay Diệp Linh mặc một chiếc áo len len màu hồng cánh sen, áo len rộng thùng thình, ngược lại tôn lên đầu vai cô oánh nhuận, mềm mại không xương, phía dưới là chiếc quần ống bó màu đen, ống quần được xắn lên hai vòng, lộ ra mắt cá chân tinh xảo, mái tóc dài cuộn sóng lười biếng xỏa trên đầu vai của cô, khuôn mặt lớn chừng bàn tay nanh như đóa hồng đỏ khó khăn lắm mới nở rộ, khoe ra sắc đẹp quyền rũ.
“Linh Linh, nghe nói Có Dạ Cẩn sắp kết hôn rồi?” Lê Hương hỏi.
Diệp Linh nắm muỗng nhỏ, khuấy cà phê trong ly, cô cong đôi môi đỏ mọng thờ ơ nói: “Đúng vậy, nghe nói đối tượng anh ta kết hôn là thiên kim đại tiểu thư Tiền Tư Tư của trùm giải trí Tiền gia, đây cũng tính là đám cưới hào môn, môn đăng hộ đối đó!”
“Cái gì mà môn đăng hộ đối, Linh Linh, tớ hỏi cậu, Có Dạ Cần kết hôn rồi, cậu thì sao?”
Diệp Linh uống một ngụm cây cà phê: “Anh ta kết hôn đâu liên quan gì tới tớ, nhiều lắm tớ có thêm bà chị dâu.”
*.. Linh Linh!” Lê Hương cầm tay Diệp Linh: “Thanh xuân con gái rất quý báu, cậu đã theo Có Dạ Cần bốn năm rồi…
Lê Hương trở về Lan Lâu Cổ Quốc sinh hạ tam bào thai đến giờ, ước chừng đã qua bốn năm.
Diệp Linh không có biểu tình gì, cô nâng tay lên cuốn mái tóc bên dưới quai hàm, trong thần sắc nhàn nhạt lười biếng toát ra phong tình vạn chủng: “Lê Hương, cậu đừng hiểu lầm, bốn năm này Cố Dạ Cần cũng không chạm vào tớ, chúng tớ vẫn là tình cảm anh em rất thuần khiết.”
Năm đó Lê Hương và Diệp Linh cùng xưng danh Hải Thành Song Xu, Nam Quán Bắc Linh thiên tư quốc sắc, thế nhưng hai người các cô là tuyệt nhiên hai kiểu bắt đồng.
Lê Hương tiên khí linh động, thông tuệ vô song, mà Diệp Linh chính là một đóa hồng có gai, từ nhỏ chính đã diễm áp tứ phương, kiểu xinh đẹp của cô sẽ bị đám con gái ghen ghét công kích, nếu như không có bối cảnh cường đại, cũng sẽ bị đám đàn ông thượng lưu phân chia, trở thành đồ chơi của người khác.
Lê Hương kinh ngạc trợn to hai mắt, cô vẫn rất hiểu Có Dạ Cần, máy năm này Cố Dạ Cẩn lại có thể cố nén không chạm vào Diệp Linh?
“Linh Linh, cậu nói thật à? Cố Dạ Cần có phải đổi tính rồi hay không?”
“Không phải,” Diệp Linh lắc đầu: “Anh ta đại khái là…
muốn chạm lại không dám chạm, anh ta không dám theo đuổi dục vọng ở đáy lòng, Có Dạ Cần vẫn là người thanh tỉnh mà ẩn nhẫn như vậy, tự chủ của anh ta cường đại đến đáng sợ.”
Điểm này Lê Hương rất công nhận, trong xương Cố Dạ Cần chỉ có chút “nguyên tố” hắc ám của đàn ông, càng nhiều là “nguyên tố” thanh tỉnh mà tự chế của đàn ông, còn đáng sợ hơn.
“Lê Hương, chúng ta trở về thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.