Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1289: Chương 1881-1886
SS
14/10/2023
Chương 1881:
Cảm xúc Lê Hương khó có thể bình phục, nhưng cô không thể không ép mình bình tĩnh, cô chậm rãi ngồi trên ghé, lấy ra quyển số tay y học mà Mạc Tử Tiễn lưu lại kia.
à Ỹ Cô lật ra trang thứ nhât, là tât cả tài năng và thành tựu của anh trong ngành y, Lê Hương lật từng trang từng trang…
Đôi mắt khô khốc, dường như đã cạn nước mắt, thế nhưng con ngươi lại đau nhói, không biết có phải là bị câu chữ của anh làm đau, nói chung rất đau rất đau.
Lê Hương lật đến trang cuối cùng, cũng chính là phương trình cuối cùng kia, cô biết chỉ thể phá giải phương trình cuối cùng này, Mạc Tuân mới cứu được, hàng ngàn hàng vạn người mắc chứng suy tim cũng được cứu.
Cô cầm bút lên, ngòi bút rơi trên tờ giấy trắng sạch sẽ, vậy mà chẳng không viết ra được gì.
Cô căn bản không giải được.
Rất nhanh, 24 giờ đồng hồ đã trôi qua, sinh mệnh của Mạc Tuân chỉ còn lại 24 giờ đồng hồ sau cùng.
Buổi tối, lúc Tình Nhi đẩy cửa vào, Lê Hương vẫn ngồi trên cái ghế kia, một người ngồi lẳng lặng, Lê Hương đã qua 24 giờ đồng hồ từ đầu tới cuối duy trì tư thế này, cô cúi thấp xuống rũ mắt từng lần một lật xem quyền sổ tay của Mạc Tử Tiễn.
“Nữ Quân,” Tình Nhi đi tới, đưa tới một chén tổ yến: “Ngày hôm nay người cái gì cũng không có ăn, ngay cả nước cũng không có uống, không ăn không uống như vậy nhất định không được.”
Lê Hương không ngâng đâu, cô chỉ lắm bẩm nói: “Tình Nhi, phía trên này ghi chép quá trình hai lần anh tiêm vào dịch thể đổi sang máu Xích Tử, vi phạm gen tự nhiên, mạnh mẽ nghịch thiên cải mệnh, cô nói… trên đời này làm sao có người ngốc như anh ấy chứ?”
Tình Nhi không biết nên trả lời như thế nào.
Lê Hương lại lật hai trang sau, cô khẽ câu môi: “Người rút Hiên Viên Kiếm, phải biết gân mạch sẽ đứt đoạn, đau đớn mà chết, quyển sổ này giống như đường anh ấy từng đi qua, tôi bây giờ quay đầu nhìn lại con đường anh ấy từng đi qua, chỉ giật mình phát giác anh ấy đau khổ thế nào, sống đau khổ đến thê nào.”
Tình Nhi trầm mặc, hồi lâu sau chỉ có thể mềm mỏng mở miệng: “Nữ Quân…”
“Tình Nhi, cô lui ra đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Tình Nhi nhìn tờ giấy trắng vẫn sạch sẽ kia, phía trên vẫn là không viết ra bất kỳ câu chữ nào, 24 giờ đồng hồ đã đang đếm ngược, Lê Hương lại đã kiệt lực.
Tình Nhi nghĩ, không biết Mạc Tử Tiễn có biết thì ra anh cũng có thể làm cho Nữ Quân đau đớn như vậy không?
Tình Nhi lui xuống.
Lê Hương cũng không có nằm trên giường nghỉ ngơi, mà là ghé vào trên bàn sách ngủ mất, cô mơ một giấc mộng.
Cô nằm mơ thấy đêm đại hôn kia cùng Mạc Tử Tiễn, anh dùng hỷ xứng nâng lên khăn đội đầu của cô, trong ánh nền đỏ chập chờn cô ngước mắt nhìn về phía anh, người đàn ông mặc áo sơmi trắng quần tây đen đẹp mắt nhất lúc đó thay đổi một thân trường đỏ*, tuấn nhan như ngọc.
Anh mềm mại nhìn cô, trong tròng mắt đen thanh lượng kia đều là ánh sáng.
Khi đó cô nào hay, đó là một lần cuối cùng của anh.
Lê Hương nhớ tới rất nhiều năm trước một lần gặp gỡ kia ở đầu đường D Đê Đô, thời điễm đó anh dường như mới vừa tròn 18 tuổi, quan nắp mãn kinh hoa, mà cô vẫn là nữ sinh của Đại học T, thiếu nam thiếu nữ, cái liếc mắt sau này hóa thành bao nhiêu tình thâm phồn hoa.
Ở trong mắt cô, anh thủy chung là một cậu bé, một cậu bé sạch sẽ nhất.
Chương 1882:
Thế nhưng cô không biết, anh đã trưởng thành thành thành một người đàn ông, anh cho cô toàn bộ tình yêu.
Cuối cùng là… phụ.
Lê Hương đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cô chậm rãi mở mắt ra, hóa ra cửa số trước mắt không biết mở ra từ khi nào, phía ngoài gió lạnh thổi vào.
Cô sợ sệt ngôi trên ghê, giơ lên cánh tay, vòng lấy chính mình, muốn cho mình một chút hơi ấm.
Lúc này, trên người đột nhiên ấm áp, là có chiếc áo khoác khoác trên vai cô.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, sau đó chậm rãi ngắng đầu, trước mặt cô đã xuất hiện một người, là bóng người… trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa mà cô quen thuộc kia.
Mạc Tử Tiễn.
Mạc Tử Tiễn đã trở về.
Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, nút áo sơ mi bao lấy cổ tay anh sạch sẽ, dáng vẻ như trong trí nhớ cô.
IEUIc 2e IIU lien: Lê Hương kinh ngạc nhìn anh.
Mạc Tử Tiễn phủ thêm cho cô một cái áo choàng dài, lại giơ tay lên chậm rãi đóng cửa sổ cho cô, gió lạnh bên ngoài chợt dừng, anh câu môi, lộ ra nụ cười mềm mại lưu luyến với cô.
Tử Tiễn…
Lê Hương run rấy hàng mi, thực sự d mở mắt ra, cô từ trong giâc mộng của chính mình tỉnh lại.
Vừa rồi chỉ là mơ.
Lê Hương còn ghé vào trên bàn sách, cũng không di chuyển, thế nhưng viền mắt khô cạn đau nhói đột nhiên ướt át, giọt nước mắt nóng bỏng lần nữa đập xuống.
Cô biết, Mạc Tử Tiễn đã trở lại.
Anh đã trở lại ở trong giấc mơ của cô.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng “ring ring”, hết sức thanh thúy, Lê Hương đứng lên, mở cửa phòng mình ra, đi ra ngoài.
Cô đi theo thanh âm thanh thúy đó đi 5 tới hoa viên phía sau, cô nhìn thây cả vườn… hồng đậu tương tư.
Mạc Tử Tiễn đã rời đi mấy tháng rồi, thế nhưng đậu đỏ ở đây vẫn nở mãi không người, mỗi một hạt đậu căng mẩy sức sống.
Lê Hương nhắc chân, đi vào, cô hiện tại đi tới con đường cuối cùng mà Mạc Tử Tiễn đi qua, tới trong mảnh vườn hồng đậu nhỏ này.
Rõ ràng là khí trời rét lạnh nhất, thế nhưng Lê Hương chỉ cảm thấy gió mát phất qua mặt, làn váy cô phất động rơi trên đậu đỏ, uốn lượn đầy đất, kỳ quái là, đường cô đi qua, hồng đậu đồng loạt rơi xuống, rơi vào trong bùn đât.
Mạc Tử Tiên vì cô trông cả vườn hông đậu, lúc cô trở về, hồng đậu trong nháy mắt rơi xuống.
Hồng đậu rơi vào trong bùn, hóa thành đất xuân.
Lê Hương cứ như vậy đi một đường, đi qua cả vườn hồng đậu, sau đó trở lại trước cửa phòng ngủ lúc còn sống của Mạc Tử Tiễn, cô vươn tay, đầy cửa ra.
Phòng ngủ của Mạc Tử Tiễn vẫn là dáng vẻ lúc anh đi, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, không dính một hạt bụi, Lê Hương đi tới, chậm rãi đi tới trên cái bàn dài.
Chương 1884:
Trên bàn đặt một vật, một hạt hồng đậu.
Một hạt hồng đậu lặng lặng để ở nơi đó, dường như đang chờ đợi chủ nhân của nó.
Lê Hương vươn tay, nhặt lên hạt hồng đậu kia, đặt lòng bàn tay của mình, giống như Mạc Tử Tiễn lúc còn sống đặt lòng bàn tay anh, đến chết vẫn nắm chặt không buông.
Gió xuân đêm thổi tới, trên đường ruộng hoa đào nở, cô đã chậm rãi trở về.
Lê Hương cuộn ngón tay mình, siết chặt hạt hồng đậu này, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cô cảm giác giọt lệ nóng cháy xuyên từ trong mắt, lúc này đây, cô trong ánh lệ lóe sáng cong khóe môi.
1 _ Anh trao cô một hôi thịnh thê.
Cô bồi anh cùng ngắm nhìn lửa khói.
24 giờ đồng hồ sau đó Lê Hương ở những giây sau cùng thành công giải ra phương trình cuối cùng mà Mạc Tử Tiễn lưu lại, chắn động toàn bộ y giới.
Từ đó, những bí ẩn liên quan đến bệnh suy tim đã được giải mã, thuốc tế cường hiệu cho bệnh suy tim nhanh chóng tiến vào giai đoạn thực nghiệm lâm sàng, giải cứu hàng nghìn hàng vạn người đang đặt mình trong dầu sôi lửa bỏng.
Khi mọi người cầm cameras tiến hành phỏng vấn Lê Hương, Lê Hương đôi mặt với màn ảnh, công khai bút ký cuối cùng của Mạc Tử Tiễn, cô nói – trong mắt của tôi, Pro. Lục chưa từng rời đi, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, tôi sẽ thay thế anh ấy đi con đường tiếp đó.
Có người tinh mắt phát hiện, trên cổ Lê Hương đeo một sợi dây đỏ, trên sợi dây xuyên hạt hồng đậu tương tư đó.
Sau lại, thuốc tễ cường hiệu lấy danh nghĩa của Mạc Tử Tiễn, đặt tên là X*.
(*) X: Phiên âm tên của Mạc Tử Tiễn là [xiàn]
Cơ thể Mạc Tuân đang nhanh chóng khôi phục, anh chỉ mới hơn ba sangz mươi tuổi, tuổi trẻ lực tráng, nên hồi phục rất nhanh.
Hôm nay Lê Hương bắt mạch cho anh, liên tục gật đầu: “Mạc tiên sinh, tốc độ khôi phục của anh thực sự là vượt qua sức tưởng tượng của em.”
Mạc Tuân đột nhiên vươn tay, đè xuống ngực mình: “Lê Hương, chỗ này của anh đau.”
“Ngực đau? Không thể nào, để em xem.” Lê Hương vươn tay.
Một giây kề tiếp, Mạc Tuân trực tiếp kéo cô lại, nhẹ nhàng kéo, thân thể nhỏ : mêm của Lê Hương trong nháy mắt rơi xuống trong lồng ngực ấm áp mà to lớn của anh, anh nắm lấy bàn tay cô, đặt trên trái tim của mình: “Tim anh đập rất nhanh, em sờ một cái xem.”
Lê Hương run mi, lúc này mới ý thức được mình bị lừa: “Mạc tiên sinh, anh xấu lắm!”
“Anh không có, thực sự nhịp tim anh đập rất nhanh mà.” Mạc Tuân nói.
Hiện tại bàn tay cô dán lên buồng tim anh: “thình thịch thình thịch”, trái tim anh mạnh mẽ có lực dao động trong lòng bàn tay của cô, làm tay cô cũng bắt đầu tê dại.
Mạc tiên sinh khỏe mạnh thực sự đã trở về.
Lê Hương cảm nhận, nhịp tim của anh hình như thực sự rất nhanh…
Lê Hương chớp đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Mạc tiên sinh, anh có phải…..
àm chuyện xấu gì hay không, mau hành thật khai báo, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!”
Mạc Tuân nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cô: “Lê Hương, em xem, cơ hể của ta đã khôi phục gần hết rồi, có một số việc có phải nên làm rồi không?”
Chương 1884:
“Việc gì cơ?”
Mạc Tuân chậm rãi câu môi: “Lê Hương, chúng ta nên kết hôn rồi!”
` : Lê Hương ngân ra, mây giây sau mặt mày cười, đúng vậy, đoạn đường cô và anh đi này, đúng là nên… kết hôn rồi!
Nhật ký kết hôn.
Hai người bàn bạc một chút, lần này quyết định đi cục dân chính nhận giấy kết hôn trước, sau đó sẽ làm hôn lễ.
Trời còn mờ tối, Mạc Tuân liền kéo Lê Hương đi tới cục dân chính, Lê Hương còn chưa mở mắt nổi, giọng còn ngái ngủ, cô lầm bằầm: “Mạc tiên sinh, tại sao chúng ta lại phải tới sớm như vậy?”
So với Lê Hương, Mạc Tuân thần thái sáng láng: “Xếp hàng đó, hôm nay chúng ta phải làm người đầu tiên lĩnh chứng!”
Trong lòng Lê Hương ngọt ngào, cả người giống như không xương ngã vào trong ngực anh, làm nũng nói: “Nhưng, em còn buồn ngủ lắm.”
Mạc Tuân ngồi bên cửa cục dân chính, sau đó vươn tay ôm cô ở trên đùi mình, bảo vệ ở trong lòng: “Em ngủ tiếp đi, đến giờ anh gọi em.”
“Dạ.” Lê Hương tiễn vào trong ngực anh, ngọt ngào nhập mộng đẹp.
Mạc Tuân hôn trán cô một cái, bắt đầu đợi, thế nhưng bọn họ thực sự tới quá sớm, trong lòng có ôn hương như ngọc, anh không cần thận cũng ngủ gật theo.
Lúc mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến tiếng động, có người đang gọi anh: “Tiên sinh… Tiên sinh, mau tỉnh lại!”
Mạc Tuân lập tức liền thanh tỉnh, anh vội vã lắc lắc Lê Hương trong ngực: “Lê Hương, dậy đi, mở cửa rồi, chúng ta có thể lĩnh chứng rồi!”
Lê Hương mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
Hai người vừa định đứng dậy, chỉ nghe người phía trước nói: “Tiên sinh, cô nương à, có phải hai người nhầm rồi không, hôm nay là cuối tuần, cục dân chính không đi làm mà.”
: : Mạc Tuân cứng đờ, anh ngâng đâu nhìn lên, người trước mặt căn bản cũng không phải là nhân viên cục dân chính, mà là một bác gái dọn vệ sinh tốt bụng.
Mạc Tuân cùng Lê Hương liếc nhau một cái, hai mặt nhìn nhau: “…”
Nhật ký quay phim.
Mạc Tuân và Lê Hương lại tìm một ngày tốt đến cục dân chính xếp hàng thật sớm, lần này hết sức cẩn thận, bọn họ lấy được hai quyền sổ đó, rốt cục lĩnh chứng được rồi.
Chuyên viên quay phim bên trong cục dân chính cười nói: “Nào vợ chồng Son, nhìn qua đây này, một… hai… ba, cười một cái.”
Lê Hương mỉm cười với màn ảnh, lúc này khuôn mặt chợt mêm, Mạc Tuân đột nhiên nghiêng người qua, dùng sức hôn một cái trên mặt cô.
Phụt.
Mọi người bật cười.
Chuyên viên quay phim: “Chú rễ tương lai, anh nghịch quá đó, khắc chế một chút, nhịn nữa không được cũng phải nhịn!”
Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương bạo nổ, cô lén liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Mạc Tuân cũng nhìn cô, ôn tồn cưng chìu cười với cô.
Tình cảm như vậy làm ai ai cũng hâm mộ, có người nói: “Cô dâu chú rễ, hai người chắc quen nhau không bao lâu nhỉ! Vừa nhìn liên biêt đang ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.”
Chương 1885:
Mạc Tuân cằầmtay Lê Hương: “Không phải, chúng tôi đã quen biết trọn sáu năm rồi.”
Lê Hương khẽ động lòng, lúc này Mạc Tuân che tai nói nhỏ, thì thầm bên tai cô: “Ở cùng em mỗi một ngày đều như là đang hẹn hò.”
Lê Hương mở sổ kết hôn ra, ảnh chụp trên đó chính là ảnh anh hôn trộm cô, cô ở trong lòng ngọt ngào nghĩ – Mạc tiên sinh ngốc, chúng ta nào chỉ quen nhau sáu năm, từ lúc em sinh ra, anh đã đi tới bên cạnh em rồi.
Nhật ký hôn lễ.
Hai người lĩnh giấy hôn thú, kế tiếp chính là làm hôn lễ, Lê Hương cũng không muốn làm hôn lễ, bởi vì lấy lần trước, coi như đã làm hôn lễ rồi.
Thế nhưng Mạc Tuân không đồng ý, kiên nhãn muốn làm cho cô một hồi thịnh thế hôn lễ, Lê Hương cũng đồng ý.
Hai người cùng nhau trở về Đề Đô, về nhà thăm Mạc lão phu nhân.
Đã trải qua Mạc Từ Tước Liễu Anh Lạc cùng Mạc Tử Tiễn rời đi, tóc Mạc lão phu nhân đã hoa râm, Lê Hương và Mạc Nhân Nhân ở phòng bếp bận làm cơm, Mạc lão phu nhân và Mạc Tuân ở trong phòng khách nói chuyện phiêm.
Lúc Lê Hương đi ra, Mạc lão phụ nhân đã trở về phòng, Mạc Tuân cũng không ở đây, không biết đi đâu.
Lê Hương tìm ra, rất nhanh trong hành lang gấp khúc ở Mạc gia đại trạch thấy được Mạc Tuân, lúc này sắc đêm phủ xuống, một mình anh đứng ở nơi đó, sương lạnh rơi trên đầu vai anh, anh đứng lặng nơi đó, cao ngất như cây Tùng, bảo vệ Mạc gia trâm anh trăm năm, nhưng, bóng lưng anh lại cô độc.
Lê Hương đi tới, chậm rãi vươn tay, cầm bàn tay của anh.
Mạc Tuân bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức liền đụng phải đôi mắt trong vắt kia của Lê Hương, trong con ngươi cô lóe ra toái quang, là yêu say đăm và lưu luyến nhất, tròng mắt của cô thong dong kiên định, chậm rãi truyền cho anh ấm áp và sức mạnh.
Cả nhà tải app truyệnhola về đọc khích lệ nhóm nhé!
Mạc Tuân biết, tương lai sau này, nhiều năm về sau, cô sẽ vẫn đứng bên cạnh anh, làm Mạc gia đương gia chủ mẫu, cùng anh gánh vác gian khổ, bảo vệ căn nhà này.
Cô từng nói – sau này mặc dù phí hoài tháng năm, thì giờ giới hạn, cũng sẽ say cười bồi quân ba nghìn tràng!
Mạc Tuân cầm ngược bàn tay nhỏ của cô, cong khóe môi – Lê Hương, gặp được em, quả thực là may mắn của đời anhl Lúc này, Mạc Nhân Nhân đỡ Mạc lão phu nhân đứng lặng ở trên ban công, các bà nhìn hai người nắm chặt tay dưới lầu, Mạc Nhân Nhân cười nói: “Mẹ, về sau mẹ có thể yên tâm rồi.”
Mạc lão phu nhân đứng lặng ở Mạc gia nhiều năm như vậy, từng tự tay đưa tiễn ba đời người của Mạc gia, ở khoảnh khắc thần chung mộ cổ, sóng gió ngừng lại nơi cửa nhà Mạc gia, chậm rãi mỉn cười gật đầu, tình yêu hoàn mỹ nhất thế gian đều xứng đôi vừa lứa – đi thôi các con, mau đi về phía trước, Mạc gia giao cho các conl Nhật ký chàng rẻ đẹp nhất.
Hôn kỳ của Mạc Tuân và Lê Hương đã định, thư mời cũng phát ra ngoài.
Hôm nay Mạc Tuân tắm xong, anh nhìn mình trong gương, đột nhiên phát hiện một sợi tóc bạc.
Anh mới 34 tuổi, vậy mà đã có tóc bạc.
“Mạc tiên sinh, anh tắm xong chưa?”
Lúc này cửa phòng tắm bị đẩy ra, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương thò vào.
Nhìn Lê Hương trong veo nhữ nước, nở rộ như hoa, Mạc Tuân có nguy cơ sâu đậm, nguy cơ của đàn ông trung niên.
“Xong ngay thôi, Lê Hương, em ra ngoài trước đi.” Mạc Tuân đóng cửa lại, sau đó nhổ sợi tóc bạc kia xuống, len lén ném đi.
Anh vẫn chưa yên tâm, còn hướng về phía gương kiểm tra tóc trong tóc ngoài một lần, xác định không có tóc bạc mới an tâm.
Chương 1886:
Lê Hương cảm thấy Mạc Tuân thần bí, không biết đang làm cái gì, cô đi ra ngoài một chuyến trở về, phát hiện một việc rất khiếp sợ, Mạc Tuân lại ngồi trên bàn trang điểm của cô… đắp mặt nạ dưỡng dai Chủ tịch bá đạo Mạc Tuân lại đi Đắp, Mặt, NạI “Lục… Mạc tiên sinh, anh… anh làm sao vậy?” Lê Hương giật mình, khiếp Sợ hỏi.
Mạc Tuân ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt cô: “Lê Hương, hôn kỳ của chúng ta sắp đến rồi, anh muốn làm chú rễ đẹp nhất.”
Lê Hương: “…”
Nhật ký các cục cưng đáng yêu.
Mạc Thần Dịch và Tiểu Mạc Họa đều nhận được thư mời hôn lễ của bố mẹ, dĩ nhiên, Tiểu Bì Bì của chúng ta cũng nhận được.
] Tiêu Bì Bì chính thức đôi tên, tên này là sư phụ cậu bé đặt, tên là Mạc Huyền Gia.
Không sai, sư phụ của Mạc Huyền Gia chính là cao tăng Huyền Dịch, Huyền Dịch đã nhận Mạc Huyền Gia làm đệ tử của mình, cũng chính là truyền nhân đời thứ tám.
Tiểu Mạc Huyền Gia vào chùa, cùng một đám tiểu sa di cùng nhau lớn lên.
Hôm nay Tiểu Mạc Huyền Gia nhận được thư mời hôn lễ, cậu nặng nề thở dài một cái.
“Sư đệ sư đệ, em sao thế?” Một đám tiểu sa di quan tâm hỏi.
Ặ : Tiêu Lục Huyện Gia: “Ai, trời sắp mưa rồi, mẹ sắp gả, bố sắp cưới kiều thê, cho nên, em phải xuống núi một chuyến rồi~.”
Tiểu Mạc Huyền Gia đứng dậy, nhanh chóng rời đi, cậu vẫn là gương mặt phấn điêu ngọc trác ấy, áo cà sa rộng thùng thình sắp tuột xuống từ một bên va, mềm mại lại đáng yêu.
Một đám tiểu sa di “xoát” một cái không gì sánh được đồng tình nhìn Tiểu Mạc Huyền Gia, thì ra… thì ra… Huyền Gia tiểu sư đệ sinh ra ở gia đình đã ly dị, hiện tại bố mẹ còn kết hôn hết, thật sự đáng thương, quá đáng thương, chúng ta về sau đều phải đối tốt với Huyền Gia tiểu sư đệ một chút!
Mạc Tuân cùng Lê Hương ở phương xa: “…”
Đối diện miếu hòa thượng chính là am ni cô, lúc Tiểu Mạc Huyền Gia đi xuống núi liền thấy phía trước một đám tiểu ni cô, ai nấy đều tươi ngon mọng nước.
Tiểu Mạc Huyền Gia trực tiếp vươn tay, hái một đóa hoa dại nhỏ ven đường, vui vẻ chạy tới: “Tiểu sư muội, đóa hoa này tặng cho các em.”
Nhóm tiểu ni cô “a” thét chói tai, trực tiếp bỏ chạy.
“Này tiểu sư muội…” Tiểu Mạc Huyền Gia mới vừa mở miệng, lúc này phía sau truyền đến vài tiếng ho khan nặng : nê, sư phụ Huyên Dịch Cao Tăng tới.
“Sư phụ.” Tiểu Mạc Huyền Gia lúc này ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Huyền Dịch Cao Tăng không vui nhìn Tiểu Mạc Huyền Gia: “Huyền Gia, người xuất gia phải tứ đại giai không, là không thể đụng vào nhất là nữ sắc, con còn tuổi nhỏ sao lại bắt đầu đùa giỡn lưu manh rồi?”
Tiểu Mạc Huyền Gia: “Sư phụ, sư phụ nói các sư muội là cái gì?”
Huyền Dịch Cao Tăng: “Nữ sắc a.”
Tiểu Mạc Huyền Gia lắc đầu: “Không đúng. Ở trong mắt sư phụ, những tiểu sư muội kia là nữ sắc, ở trong con mắt con, các muội ấy đều là chúng sinh.”
: : Nói xong, Tiêu Lục Huyện Gia xoay người đi, bước chân cậu mềm mại thoải mái lại có mấy phần tiên khí xuất trần.
..” Huyền Dịch Cao Tăng sống nhiều năm như vậy, mãi đến khi gặp gỡ Tiểu Mạc Huyền Gia mới phát giác được mình gặp địch thủ, cái miệng nhỏ… xảo trá của Tiểu Mạc Huyền Gia này, đợi thêm mười năm nữa, chắc chắn chính là một thần côn.
Cảm xúc Lê Hương khó có thể bình phục, nhưng cô không thể không ép mình bình tĩnh, cô chậm rãi ngồi trên ghé, lấy ra quyển số tay y học mà Mạc Tử Tiễn lưu lại kia.
à Ỹ Cô lật ra trang thứ nhât, là tât cả tài năng và thành tựu của anh trong ngành y, Lê Hương lật từng trang từng trang…
Đôi mắt khô khốc, dường như đã cạn nước mắt, thế nhưng con ngươi lại đau nhói, không biết có phải là bị câu chữ của anh làm đau, nói chung rất đau rất đau.
Lê Hương lật đến trang cuối cùng, cũng chính là phương trình cuối cùng kia, cô biết chỉ thể phá giải phương trình cuối cùng này, Mạc Tuân mới cứu được, hàng ngàn hàng vạn người mắc chứng suy tim cũng được cứu.
Cô cầm bút lên, ngòi bút rơi trên tờ giấy trắng sạch sẽ, vậy mà chẳng không viết ra được gì.
Cô căn bản không giải được.
Rất nhanh, 24 giờ đồng hồ đã trôi qua, sinh mệnh của Mạc Tuân chỉ còn lại 24 giờ đồng hồ sau cùng.
Buổi tối, lúc Tình Nhi đẩy cửa vào, Lê Hương vẫn ngồi trên cái ghế kia, một người ngồi lẳng lặng, Lê Hương đã qua 24 giờ đồng hồ từ đầu tới cuối duy trì tư thế này, cô cúi thấp xuống rũ mắt từng lần một lật xem quyền sổ tay của Mạc Tử Tiễn.
“Nữ Quân,” Tình Nhi đi tới, đưa tới một chén tổ yến: “Ngày hôm nay người cái gì cũng không có ăn, ngay cả nước cũng không có uống, không ăn không uống như vậy nhất định không được.”
Lê Hương không ngâng đâu, cô chỉ lắm bẩm nói: “Tình Nhi, phía trên này ghi chép quá trình hai lần anh tiêm vào dịch thể đổi sang máu Xích Tử, vi phạm gen tự nhiên, mạnh mẽ nghịch thiên cải mệnh, cô nói… trên đời này làm sao có người ngốc như anh ấy chứ?”
Tình Nhi không biết nên trả lời như thế nào.
Lê Hương lại lật hai trang sau, cô khẽ câu môi: “Người rút Hiên Viên Kiếm, phải biết gân mạch sẽ đứt đoạn, đau đớn mà chết, quyển sổ này giống như đường anh ấy từng đi qua, tôi bây giờ quay đầu nhìn lại con đường anh ấy từng đi qua, chỉ giật mình phát giác anh ấy đau khổ thế nào, sống đau khổ đến thê nào.”
Tình Nhi trầm mặc, hồi lâu sau chỉ có thể mềm mỏng mở miệng: “Nữ Quân…”
“Tình Nhi, cô lui ra đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Tình Nhi nhìn tờ giấy trắng vẫn sạch sẽ kia, phía trên vẫn là không viết ra bất kỳ câu chữ nào, 24 giờ đồng hồ đã đang đếm ngược, Lê Hương lại đã kiệt lực.
Tình Nhi nghĩ, không biết Mạc Tử Tiễn có biết thì ra anh cũng có thể làm cho Nữ Quân đau đớn như vậy không?
Tình Nhi lui xuống.
Lê Hương cũng không có nằm trên giường nghỉ ngơi, mà là ghé vào trên bàn sách ngủ mất, cô mơ một giấc mộng.
Cô nằm mơ thấy đêm đại hôn kia cùng Mạc Tử Tiễn, anh dùng hỷ xứng nâng lên khăn đội đầu của cô, trong ánh nền đỏ chập chờn cô ngước mắt nhìn về phía anh, người đàn ông mặc áo sơmi trắng quần tây đen đẹp mắt nhất lúc đó thay đổi một thân trường đỏ*, tuấn nhan như ngọc.
Anh mềm mại nhìn cô, trong tròng mắt đen thanh lượng kia đều là ánh sáng.
Khi đó cô nào hay, đó là một lần cuối cùng của anh.
Lê Hương nhớ tới rất nhiều năm trước một lần gặp gỡ kia ở đầu đường D Đê Đô, thời điễm đó anh dường như mới vừa tròn 18 tuổi, quan nắp mãn kinh hoa, mà cô vẫn là nữ sinh của Đại học T, thiếu nam thiếu nữ, cái liếc mắt sau này hóa thành bao nhiêu tình thâm phồn hoa.
Ở trong mắt cô, anh thủy chung là một cậu bé, một cậu bé sạch sẽ nhất.
Chương 1882:
Thế nhưng cô không biết, anh đã trưởng thành thành thành một người đàn ông, anh cho cô toàn bộ tình yêu.
Cuối cùng là… phụ.
Lê Hương đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cô chậm rãi mở mắt ra, hóa ra cửa số trước mắt không biết mở ra từ khi nào, phía ngoài gió lạnh thổi vào.
Cô sợ sệt ngôi trên ghê, giơ lên cánh tay, vòng lấy chính mình, muốn cho mình một chút hơi ấm.
Lúc này, trên người đột nhiên ấm áp, là có chiếc áo khoác khoác trên vai cô.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, sau đó chậm rãi ngắng đầu, trước mặt cô đã xuất hiện một người, là bóng người… trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa mà cô quen thuộc kia.
Mạc Tử Tiễn.
Mạc Tử Tiễn đã trở về.
Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, nút áo sơ mi bao lấy cổ tay anh sạch sẽ, dáng vẻ như trong trí nhớ cô.
IEUIc 2e IIU lien: Lê Hương kinh ngạc nhìn anh.
Mạc Tử Tiễn phủ thêm cho cô một cái áo choàng dài, lại giơ tay lên chậm rãi đóng cửa sổ cho cô, gió lạnh bên ngoài chợt dừng, anh câu môi, lộ ra nụ cười mềm mại lưu luyến với cô.
Tử Tiễn…
Lê Hương run rấy hàng mi, thực sự d mở mắt ra, cô từ trong giâc mộng của chính mình tỉnh lại.
Vừa rồi chỉ là mơ.
Lê Hương còn ghé vào trên bàn sách, cũng không di chuyển, thế nhưng viền mắt khô cạn đau nhói đột nhiên ướt át, giọt nước mắt nóng bỏng lần nữa đập xuống.
Cô biết, Mạc Tử Tiễn đã trở lại.
Anh đã trở lại ở trong giấc mơ của cô.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng “ring ring”, hết sức thanh thúy, Lê Hương đứng lên, mở cửa phòng mình ra, đi ra ngoài.
Cô đi theo thanh âm thanh thúy đó đi 5 tới hoa viên phía sau, cô nhìn thây cả vườn… hồng đậu tương tư.
Mạc Tử Tiễn đã rời đi mấy tháng rồi, thế nhưng đậu đỏ ở đây vẫn nở mãi không người, mỗi một hạt đậu căng mẩy sức sống.
Lê Hương nhắc chân, đi vào, cô hiện tại đi tới con đường cuối cùng mà Mạc Tử Tiễn đi qua, tới trong mảnh vườn hồng đậu nhỏ này.
Rõ ràng là khí trời rét lạnh nhất, thế nhưng Lê Hương chỉ cảm thấy gió mát phất qua mặt, làn váy cô phất động rơi trên đậu đỏ, uốn lượn đầy đất, kỳ quái là, đường cô đi qua, hồng đậu đồng loạt rơi xuống, rơi vào trong bùn đât.
Mạc Tử Tiên vì cô trông cả vườn hông đậu, lúc cô trở về, hồng đậu trong nháy mắt rơi xuống.
Hồng đậu rơi vào trong bùn, hóa thành đất xuân.
Lê Hương cứ như vậy đi một đường, đi qua cả vườn hồng đậu, sau đó trở lại trước cửa phòng ngủ lúc còn sống của Mạc Tử Tiễn, cô vươn tay, đầy cửa ra.
Phòng ngủ của Mạc Tử Tiễn vẫn là dáng vẻ lúc anh đi, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, không dính một hạt bụi, Lê Hương đi tới, chậm rãi đi tới trên cái bàn dài.
Chương 1884:
Trên bàn đặt một vật, một hạt hồng đậu.
Một hạt hồng đậu lặng lặng để ở nơi đó, dường như đang chờ đợi chủ nhân của nó.
Lê Hương vươn tay, nhặt lên hạt hồng đậu kia, đặt lòng bàn tay của mình, giống như Mạc Tử Tiễn lúc còn sống đặt lòng bàn tay anh, đến chết vẫn nắm chặt không buông.
Gió xuân đêm thổi tới, trên đường ruộng hoa đào nở, cô đã chậm rãi trở về.
Lê Hương cuộn ngón tay mình, siết chặt hạt hồng đậu này, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cô cảm giác giọt lệ nóng cháy xuyên từ trong mắt, lúc này đây, cô trong ánh lệ lóe sáng cong khóe môi.
1 _ Anh trao cô một hôi thịnh thê.
Cô bồi anh cùng ngắm nhìn lửa khói.
24 giờ đồng hồ sau đó Lê Hương ở những giây sau cùng thành công giải ra phương trình cuối cùng mà Mạc Tử Tiễn lưu lại, chắn động toàn bộ y giới.
Từ đó, những bí ẩn liên quan đến bệnh suy tim đã được giải mã, thuốc tế cường hiệu cho bệnh suy tim nhanh chóng tiến vào giai đoạn thực nghiệm lâm sàng, giải cứu hàng nghìn hàng vạn người đang đặt mình trong dầu sôi lửa bỏng.
Khi mọi người cầm cameras tiến hành phỏng vấn Lê Hương, Lê Hương đôi mặt với màn ảnh, công khai bút ký cuối cùng của Mạc Tử Tiễn, cô nói – trong mắt của tôi, Pro. Lục chưa từng rời đi, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, tôi sẽ thay thế anh ấy đi con đường tiếp đó.
Có người tinh mắt phát hiện, trên cổ Lê Hương đeo một sợi dây đỏ, trên sợi dây xuyên hạt hồng đậu tương tư đó.
Sau lại, thuốc tễ cường hiệu lấy danh nghĩa của Mạc Tử Tiễn, đặt tên là X*.
(*) X: Phiên âm tên của Mạc Tử Tiễn là [xiàn]
Cơ thể Mạc Tuân đang nhanh chóng khôi phục, anh chỉ mới hơn ba sangz mươi tuổi, tuổi trẻ lực tráng, nên hồi phục rất nhanh.
Hôm nay Lê Hương bắt mạch cho anh, liên tục gật đầu: “Mạc tiên sinh, tốc độ khôi phục của anh thực sự là vượt qua sức tưởng tượng của em.”
Mạc Tuân đột nhiên vươn tay, đè xuống ngực mình: “Lê Hương, chỗ này của anh đau.”
“Ngực đau? Không thể nào, để em xem.” Lê Hương vươn tay.
Một giây kề tiếp, Mạc Tuân trực tiếp kéo cô lại, nhẹ nhàng kéo, thân thể nhỏ : mêm của Lê Hương trong nháy mắt rơi xuống trong lồng ngực ấm áp mà to lớn của anh, anh nắm lấy bàn tay cô, đặt trên trái tim của mình: “Tim anh đập rất nhanh, em sờ một cái xem.”
Lê Hương run mi, lúc này mới ý thức được mình bị lừa: “Mạc tiên sinh, anh xấu lắm!”
“Anh không có, thực sự nhịp tim anh đập rất nhanh mà.” Mạc Tuân nói.
Hiện tại bàn tay cô dán lên buồng tim anh: “thình thịch thình thịch”, trái tim anh mạnh mẽ có lực dao động trong lòng bàn tay của cô, làm tay cô cũng bắt đầu tê dại.
Mạc tiên sinh khỏe mạnh thực sự đã trở về.
Lê Hương cảm nhận, nhịp tim của anh hình như thực sự rất nhanh…
Lê Hương chớp đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Mạc tiên sinh, anh có phải…..
àm chuyện xấu gì hay không, mau hành thật khai báo, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!”
Mạc Tuân nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cô: “Lê Hương, em xem, cơ hể của ta đã khôi phục gần hết rồi, có một số việc có phải nên làm rồi không?”
Chương 1884:
“Việc gì cơ?”
Mạc Tuân chậm rãi câu môi: “Lê Hương, chúng ta nên kết hôn rồi!”
` : Lê Hương ngân ra, mây giây sau mặt mày cười, đúng vậy, đoạn đường cô và anh đi này, đúng là nên… kết hôn rồi!
Nhật ký kết hôn.
Hai người bàn bạc một chút, lần này quyết định đi cục dân chính nhận giấy kết hôn trước, sau đó sẽ làm hôn lễ.
Trời còn mờ tối, Mạc Tuân liền kéo Lê Hương đi tới cục dân chính, Lê Hương còn chưa mở mắt nổi, giọng còn ngái ngủ, cô lầm bằầm: “Mạc tiên sinh, tại sao chúng ta lại phải tới sớm như vậy?”
So với Lê Hương, Mạc Tuân thần thái sáng láng: “Xếp hàng đó, hôm nay chúng ta phải làm người đầu tiên lĩnh chứng!”
Trong lòng Lê Hương ngọt ngào, cả người giống như không xương ngã vào trong ngực anh, làm nũng nói: “Nhưng, em còn buồn ngủ lắm.”
Mạc Tuân ngồi bên cửa cục dân chính, sau đó vươn tay ôm cô ở trên đùi mình, bảo vệ ở trong lòng: “Em ngủ tiếp đi, đến giờ anh gọi em.”
“Dạ.” Lê Hương tiễn vào trong ngực anh, ngọt ngào nhập mộng đẹp.
Mạc Tuân hôn trán cô một cái, bắt đầu đợi, thế nhưng bọn họ thực sự tới quá sớm, trong lòng có ôn hương như ngọc, anh không cần thận cũng ngủ gật theo.
Lúc mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến tiếng động, có người đang gọi anh: “Tiên sinh… Tiên sinh, mau tỉnh lại!”
Mạc Tuân lập tức liền thanh tỉnh, anh vội vã lắc lắc Lê Hương trong ngực: “Lê Hương, dậy đi, mở cửa rồi, chúng ta có thể lĩnh chứng rồi!”
Lê Hương mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
Hai người vừa định đứng dậy, chỉ nghe người phía trước nói: “Tiên sinh, cô nương à, có phải hai người nhầm rồi không, hôm nay là cuối tuần, cục dân chính không đi làm mà.”
: : Mạc Tuân cứng đờ, anh ngâng đâu nhìn lên, người trước mặt căn bản cũng không phải là nhân viên cục dân chính, mà là một bác gái dọn vệ sinh tốt bụng.
Mạc Tuân cùng Lê Hương liếc nhau một cái, hai mặt nhìn nhau: “…”
Nhật ký quay phim.
Mạc Tuân và Lê Hương lại tìm một ngày tốt đến cục dân chính xếp hàng thật sớm, lần này hết sức cẩn thận, bọn họ lấy được hai quyền sổ đó, rốt cục lĩnh chứng được rồi.
Chuyên viên quay phim bên trong cục dân chính cười nói: “Nào vợ chồng Son, nhìn qua đây này, một… hai… ba, cười một cái.”
Lê Hương mỉm cười với màn ảnh, lúc này khuôn mặt chợt mêm, Mạc Tuân đột nhiên nghiêng người qua, dùng sức hôn một cái trên mặt cô.
Phụt.
Mọi người bật cười.
Chuyên viên quay phim: “Chú rễ tương lai, anh nghịch quá đó, khắc chế một chút, nhịn nữa không được cũng phải nhịn!”
Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương bạo nổ, cô lén liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Mạc Tuân cũng nhìn cô, ôn tồn cưng chìu cười với cô.
Tình cảm như vậy làm ai ai cũng hâm mộ, có người nói: “Cô dâu chú rễ, hai người chắc quen nhau không bao lâu nhỉ! Vừa nhìn liên biêt đang ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.”
Chương 1885:
Mạc Tuân cằầmtay Lê Hương: “Không phải, chúng tôi đã quen biết trọn sáu năm rồi.”
Lê Hương khẽ động lòng, lúc này Mạc Tuân che tai nói nhỏ, thì thầm bên tai cô: “Ở cùng em mỗi một ngày đều như là đang hẹn hò.”
Lê Hương mở sổ kết hôn ra, ảnh chụp trên đó chính là ảnh anh hôn trộm cô, cô ở trong lòng ngọt ngào nghĩ – Mạc tiên sinh ngốc, chúng ta nào chỉ quen nhau sáu năm, từ lúc em sinh ra, anh đã đi tới bên cạnh em rồi.
Nhật ký hôn lễ.
Hai người lĩnh giấy hôn thú, kế tiếp chính là làm hôn lễ, Lê Hương cũng không muốn làm hôn lễ, bởi vì lấy lần trước, coi như đã làm hôn lễ rồi.
Thế nhưng Mạc Tuân không đồng ý, kiên nhãn muốn làm cho cô một hồi thịnh thế hôn lễ, Lê Hương cũng đồng ý.
Hai người cùng nhau trở về Đề Đô, về nhà thăm Mạc lão phu nhân.
Đã trải qua Mạc Từ Tước Liễu Anh Lạc cùng Mạc Tử Tiễn rời đi, tóc Mạc lão phu nhân đã hoa râm, Lê Hương và Mạc Nhân Nhân ở phòng bếp bận làm cơm, Mạc lão phu nhân và Mạc Tuân ở trong phòng khách nói chuyện phiêm.
Lúc Lê Hương đi ra, Mạc lão phụ nhân đã trở về phòng, Mạc Tuân cũng không ở đây, không biết đi đâu.
Lê Hương tìm ra, rất nhanh trong hành lang gấp khúc ở Mạc gia đại trạch thấy được Mạc Tuân, lúc này sắc đêm phủ xuống, một mình anh đứng ở nơi đó, sương lạnh rơi trên đầu vai anh, anh đứng lặng nơi đó, cao ngất như cây Tùng, bảo vệ Mạc gia trâm anh trăm năm, nhưng, bóng lưng anh lại cô độc.
Lê Hương đi tới, chậm rãi vươn tay, cầm bàn tay của anh.
Mạc Tuân bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức liền đụng phải đôi mắt trong vắt kia của Lê Hương, trong con ngươi cô lóe ra toái quang, là yêu say đăm và lưu luyến nhất, tròng mắt của cô thong dong kiên định, chậm rãi truyền cho anh ấm áp và sức mạnh.
Cả nhà tải app truyệnhola về đọc khích lệ nhóm nhé!
Mạc Tuân biết, tương lai sau này, nhiều năm về sau, cô sẽ vẫn đứng bên cạnh anh, làm Mạc gia đương gia chủ mẫu, cùng anh gánh vác gian khổ, bảo vệ căn nhà này.
Cô từng nói – sau này mặc dù phí hoài tháng năm, thì giờ giới hạn, cũng sẽ say cười bồi quân ba nghìn tràng!
Mạc Tuân cầm ngược bàn tay nhỏ của cô, cong khóe môi – Lê Hương, gặp được em, quả thực là may mắn của đời anhl Lúc này, Mạc Nhân Nhân đỡ Mạc lão phu nhân đứng lặng ở trên ban công, các bà nhìn hai người nắm chặt tay dưới lầu, Mạc Nhân Nhân cười nói: “Mẹ, về sau mẹ có thể yên tâm rồi.”
Mạc lão phu nhân đứng lặng ở Mạc gia nhiều năm như vậy, từng tự tay đưa tiễn ba đời người của Mạc gia, ở khoảnh khắc thần chung mộ cổ, sóng gió ngừng lại nơi cửa nhà Mạc gia, chậm rãi mỉn cười gật đầu, tình yêu hoàn mỹ nhất thế gian đều xứng đôi vừa lứa – đi thôi các con, mau đi về phía trước, Mạc gia giao cho các conl Nhật ký chàng rẻ đẹp nhất.
Hôn kỳ của Mạc Tuân và Lê Hương đã định, thư mời cũng phát ra ngoài.
Hôm nay Mạc Tuân tắm xong, anh nhìn mình trong gương, đột nhiên phát hiện một sợi tóc bạc.
Anh mới 34 tuổi, vậy mà đã có tóc bạc.
“Mạc tiên sinh, anh tắm xong chưa?”
Lúc này cửa phòng tắm bị đẩy ra, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương thò vào.
Nhìn Lê Hương trong veo nhữ nước, nở rộ như hoa, Mạc Tuân có nguy cơ sâu đậm, nguy cơ của đàn ông trung niên.
“Xong ngay thôi, Lê Hương, em ra ngoài trước đi.” Mạc Tuân đóng cửa lại, sau đó nhổ sợi tóc bạc kia xuống, len lén ném đi.
Anh vẫn chưa yên tâm, còn hướng về phía gương kiểm tra tóc trong tóc ngoài một lần, xác định không có tóc bạc mới an tâm.
Chương 1886:
Lê Hương cảm thấy Mạc Tuân thần bí, không biết đang làm cái gì, cô đi ra ngoài một chuyến trở về, phát hiện một việc rất khiếp sợ, Mạc Tuân lại ngồi trên bàn trang điểm của cô… đắp mặt nạ dưỡng dai Chủ tịch bá đạo Mạc Tuân lại đi Đắp, Mặt, NạI “Lục… Mạc tiên sinh, anh… anh làm sao vậy?” Lê Hương giật mình, khiếp Sợ hỏi.
Mạc Tuân ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt cô: “Lê Hương, hôn kỳ của chúng ta sắp đến rồi, anh muốn làm chú rễ đẹp nhất.”
Lê Hương: “…”
Nhật ký các cục cưng đáng yêu.
Mạc Thần Dịch và Tiểu Mạc Họa đều nhận được thư mời hôn lễ của bố mẹ, dĩ nhiên, Tiểu Bì Bì của chúng ta cũng nhận được.
] Tiêu Bì Bì chính thức đôi tên, tên này là sư phụ cậu bé đặt, tên là Mạc Huyền Gia.
Không sai, sư phụ của Mạc Huyền Gia chính là cao tăng Huyền Dịch, Huyền Dịch đã nhận Mạc Huyền Gia làm đệ tử của mình, cũng chính là truyền nhân đời thứ tám.
Tiểu Mạc Huyền Gia vào chùa, cùng một đám tiểu sa di cùng nhau lớn lên.
Hôm nay Tiểu Mạc Huyền Gia nhận được thư mời hôn lễ, cậu nặng nề thở dài một cái.
“Sư đệ sư đệ, em sao thế?” Một đám tiểu sa di quan tâm hỏi.
Ặ : Tiêu Lục Huyện Gia: “Ai, trời sắp mưa rồi, mẹ sắp gả, bố sắp cưới kiều thê, cho nên, em phải xuống núi một chuyến rồi~.”
Tiểu Mạc Huyền Gia đứng dậy, nhanh chóng rời đi, cậu vẫn là gương mặt phấn điêu ngọc trác ấy, áo cà sa rộng thùng thình sắp tuột xuống từ một bên va, mềm mại lại đáng yêu.
Một đám tiểu sa di “xoát” một cái không gì sánh được đồng tình nhìn Tiểu Mạc Huyền Gia, thì ra… thì ra… Huyền Gia tiểu sư đệ sinh ra ở gia đình đã ly dị, hiện tại bố mẹ còn kết hôn hết, thật sự đáng thương, quá đáng thương, chúng ta về sau đều phải đối tốt với Huyền Gia tiểu sư đệ một chút!
Mạc Tuân cùng Lê Hương ở phương xa: “…”
Đối diện miếu hòa thượng chính là am ni cô, lúc Tiểu Mạc Huyền Gia đi xuống núi liền thấy phía trước một đám tiểu ni cô, ai nấy đều tươi ngon mọng nước.
Tiểu Mạc Huyền Gia trực tiếp vươn tay, hái một đóa hoa dại nhỏ ven đường, vui vẻ chạy tới: “Tiểu sư muội, đóa hoa này tặng cho các em.”
Nhóm tiểu ni cô “a” thét chói tai, trực tiếp bỏ chạy.
“Này tiểu sư muội…” Tiểu Mạc Huyền Gia mới vừa mở miệng, lúc này phía sau truyền đến vài tiếng ho khan nặng : nê, sư phụ Huyên Dịch Cao Tăng tới.
“Sư phụ.” Tiểu Mạc Huyền Gia lúc này ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Huyền Dịch Cao Tăng không vui nhìn Tiểu Mạc Huyền Gia: “Huyền Gia, người xuất gia phải tứ đại giai không, là không thể đụng vào nhất là nữ sắc, con còn tuổi nhỏ sao lại bắt đầu đùa giỡn lưu manh rồi?”
Tiểu Mạc Huyền Gia: “Sư phụ, sư phụ nói các sư muội là cái gì?”
Huyền Dịch Cao Tăng: “Nữ sắc a.”
Tiểu Mạc Huyền Gia lắc đầu: “Không đúng. Ở trong mắt sư phụ, những tiểu sư muội kia là nữ sắc, ở trong con mắt con, các muội ấy đều là chúng sinh.”
: : Nói xong, Tiêu Lục Huyện Gia xoay người đi, bước chân cậu mềm mại thoải mái lại có mấy phần tiên khí xuất trần.
..” Huyền Dịch Cao Tăng sống nhiều năm như vậy, mãi đến khi gặp gỡ Tiểu Mạc Huyền Gia mới phát giác được mình gặp địch thủ, cái miệng nhỏ… xảo trá của Tiểu Mạc Huyền Gia này, đợi thêm mười năm nữa, chắc chắn chính là một thần côn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.