Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1298
SS
14/10/2023
Chương 1916:
Anh nói, anh cần một chút thời gian.
Diệp Linh đã biết ý của anh, cô gật đầu: “Được thôi, chờ anh xử lý tốt chuyện của mình rồi hãy tới tìm tôi.”
Cô muốn đầy anh ra bỏ đi.
Lúc này một tiếng nói quen thuộc vang lên: “Cố tổng Cố tổng”
Trần Viên Viên tìm tới.
Đang tìm Cố Dạ Cần.
“Cố tổng, bạn gái anh đang ở gọi anh đây, mau tránh ra, tôi phải đi… ưm.” Đôi môi đỏ mọng Diệp Linh trực tiếp bị chặn lại.
Có Dạ Cần cúi đầu liền hôn lên môi cô.
Trần Viên Viên phát hiện Cố Dạ Cần không thấy đâu liền tới tìm, trước khi Cố lão gia tử đi đã bảo cô ta nhìn Cố Dạ Cần chăm chú, không cho phép Cố Dạ Cần đi tìm Diệp Linh.
Nhưng cô ta phát hiện cô ta căn bản không nhìn nổi Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần này không để ý một tí đã lén chạy đi tìm Diệp Linh rồi, giống như là con mèo thích trộm đồ tanh.
Hiện tại cô ta đi trên hành lang, nhìn quanh: “Cố tổng, anh đang ở đâu?”
Diệp Linh dựa sát lưng vào vách tường, tay nhỏ cầm lấy áo sơmi bên hông Cố Dạ Cần, vạt áo đã nhăn nhúm, cô rất hồi hộp, bởi vì cô đã nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần của Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên đi về phía này rồi.
Diệp Linh không nhắm mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt này, anh đang nhắm mắt hôn cô, hôn rất động tình rất dùng sức, mưa rền gió dữ, giống như con sói hung tàn muốn nuốt chửng con mỗi ngon miệng vào bụng.
Lúc này trong hành lang có mây tên giám đốc đi tới: “Trần tiểu thư, cô sao lại ở chỗ này, Cố tổng đâu rồi?”
Trần Viên Viên uất ức nói: “Cố tổng không biết đi đâu rồi, tôi đang tìm anh ấy.”
“Vậy chúng tôi giúp cô cùng nhau tìm thử.” Đám giám đốc xung phong nhận việc gia nhập đội quân tìm kiếm Cố Dạ Cần.
Bên ngoài tới nhiều người như vậy, Diệp Linh đã sớm không bình tĩnh, đây chính là hôn lễ của Lê Hương, cô cũng không hy vọng mình đoạt tiêu đề giải trí ngày mai, cô và Cố Dạ Cẩn đêm khuya ôm hôn bị bắt tại trận, đây chính là tin tức bùng nô.
So với Diệp Linh, Cố Dạ Cần không chút nhúc nhích nào, anh không hề đếm xỉa đến chuyện gì xảy ra bên ngoài, chỉ trầm mê trong nụ hôn này.
“Buông ral” Diệp Linh dùng sức đẩy anh ra.
Lúc này Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra một chút, nhưng trong ánh mắt anh lại u ám nóng bỏng vô cúi, khàn giọng thủ thỉ: “Há miệng ra, lần trước đã dạy em rồi, sao lại quên mắt thế hả?”
“..” Diệp Linh hận không thể tát anh một bạt tai: “Quan hệ chúng ta bây giờ là như thế nào, tôi là tiểu tình nhân vụng trộm của anh sao?”
Cô Dạ Cân không đê ý tới cô, thây cô không chịu há miệng, anh duỗi ngón cái và ngón trỏ ra, nắm được khuôn mặt mềm mị lớn chừng bàn tay của cô, sau đó hơi dùng lực, để cô mở miệng.
Diệp Linh chịu đau không nổi, há miệng.
Một giây kế tiếp hô hấp bị đoạt, Cố Dạ Cần đã hung tàn hôn.
Ưml Diệp Linh phát ra tiếng rên ậm ừ.
“Tiếng gì thế? Bên kia có phải có người?” Lúc này một tên giám đốc thính tai nghe được, tìm tới.
Anh nói, anh cần một chút thời gian.
Diệp Linh đã biết ý của anh, cô gật đầu: “Được thôi, chờ anh xử lý tốt chuyện của mình rồi hãy tới tìm tôi.”
Cô muốn đầy anh ra bỏ đi.
Lúc này một tiếng nói quen thuộc vang lên: “Cố tổng Cố tổng”
Trần Viên Viên tìm tới.
Đang tìm Cố Dạ Cần.
“Cố tổng, bạn gái anh đang ở gọi anh đây, mau tránh ra, tôi phải đi… ưm.” Đôi môi đỏ mọng Diệp Linh trực tiếp bị chặn lại.
Có Dạ Cần cúi đầu liền hôn lên môi cô.
Trần Viên Viên phát hiện Cố Dạ Cần không thấy đâu liền tới tìm, trước khi Cố lão gia tử đi đã bảo cô ta nhìn Cố Dạ Cần chăm chú, không cho phép Cố Dạ Cần đi tìm Diệp Linh.
Nhưng cô ta phát hiện cô ta căn bản không nhìn nổi Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần này không để ý một tí đã lén chạy đi tìm Diệp Linh rồi, giống như là con mèo thích trộm đồ tanh.
Hiện tại cô ta đi trên hành lang, nhìn quanh: “Cố tổng, anh đang ở đâu?”
Diệp Linh dựa sát lưng vào vách tường, tay nhỏ cầm lấy áo sơmi bên hông Cố Dạ Cần, vạt áo đã nhăn nhúm, cô rất hồi hộp, bởi vì cô đã nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần của Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên đi về phía này rồi.
Diệp Linh không nhắm mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt này, anh đang nhắm mắt hôn cô, hôn rất động tình rất dùng sức, mưa rền gió dữ, giống như con sói hung tàn muốn nuốt chửng con mỗi ngon miệng vào bụng.
Lúc này trong hành lang có mây tên giám đốc đi tới: “Trần tiểu thư, cô sao lại ở chỗ này, Cố tổng đâu rồi?”
Trần Viên Viên uất ức nói: “Cố tổng không biết đi đâu rồi, tôi đang tìm anh ấy.”
“Vậy chúng tôi giúp cô cùng nhau tìm thử.” Đám giám đốc xung phong nhận việc gia nhập đội quân tìm kiếm Cố Dạ Cần.
Bên ngoài tới nhiều người như vậy, Diệp Linh đã sớm không bình tĩnh, đây chính là hôn lễ của Lê Hương, cô cũng không hy vọng mình đoạt tiêu đề giải trí ngày mai, cô và Cố Dạ Cẩn đêm khuya ôm hôn bị bắt tại trận, đây chính là tin tức bùng nô.
So với Diệp Linh, Cố Dạ Cần không chút nhúc nhích nào, anh không hề đếm xỉa đến chuyện gì xảy ra bên ngoài, chỉ trầm mê trong nụ hôn này.
“Buông ral” Diệp Linh dùng sức đẩy anh ra.
Lúc này Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra một chút, nhưng trong ánh mắt anh lại u ám nóng bỏng vô cúi, khàn giọng thủ thỉ: “Há miệng ra, lần trước đã dạy em rồi, sao lại quên mắt thế hả?”
“..” Diệp Linh hận không thể tát anh một bạt tai: “Quan hệ chúng ta bây giờ là như thế nào, tôi là tiểu tình nhân vụng trộm của anh sao?”
Cô Dạ Cân không đê ý tới cô, thây cô không chịu há miệng, anh duỗi ngón cái và ngón trỏ ra, nắm được khuôn mặt mềm mị lớn chừng bàn tay của cô, sau đó hơi dùng lực, để cô mở miệng.
Diệp Linh chịu đau không nổi, há miệng.
Một giây kế tiếp hô hấp bị đoạt, Cố Dạ Cần đã hung tàn hôn.
Ưml Diệp Linh phát ra tiếng rên ậm ừ.
“Tiếng gì thế? Bên kia có phải có người?” Lúc này một tên giám đốc thính tai nghe được, tìm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.