Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1328
SS
14/10/2023
Chương 2006:
Cô trở lại chỗ cũ, chạy tới chạy lui nhiều lần ở đồn cảnh sát và con đường này.
Đêm nay đặc biệt lạnh, ánh mắt những người qua đường kia “xoát” cái dán qua đây, bởi vì bọn họ thấy được cô gái cực kỳ xinh đẹp nhi, là bông hồng đã tháo ra gai nhọn, xinh đẹp giống như một con búp bê mềm mại vô hại, cô ở trên đường tới lui thật nhanh.
Không biết cô đang tìm cái gì, bộ dáng kia chuyên chú vừa lo lắng, như thể đêm nay nếu tìm không được đồ, cô sẽ một cứ chạy mãi như vậy.
Cô mặc vô cùng phong phanh, trên người chỉ có chiếc váy đen, dáng vẻ thất hồn lạc phách như là cánh diều lung lay sắp đứt trên bầu trời.
Lúc này Diệp Linh kinh hô lên một tiếng, cô lập tức ngã xuống đất.
Thì ra cô chạy quá gấp, trên chân lại mang giày cao gót, không cần thận đã trật mắt cá.
Đau quá.
Mắt cá chân trắng nõn tinh xảo đã sưng đỏ đứng lên, Diệp Linh không chịu nồi đau nhất , viền mắt lúc này đã hồng hồng.
Song cô không lo đến cơn đau, chật vật muốn đứng dậy, cô muốn đi tìm lắc chân.
Nhay lúc đó, tay duỗi tới, lắc chân của cô đã lặng lặng nằm trong lòng bàn tay cô.
Lắc chân của cô!
Đôi mắt Diệp Linh lúc này sáng, giống như vì sao tỏa sáng lấp lánh, cô cầm lắc chân, giữ thật chặt trong lòng bàn tay của mình.
Niềm vui mừng khi mất mà có lại vĩ trong nháy mắt bao phủ cô, đáy lòng lan tràn đên còn có mây phân… uât ức.
Có Dạ Cẩn…
Diệp Linh ngồi dưới đất, cuộn mình lại, trong mắt rất nóng, có nước mắt điên cuồng xông lên, cô vùi khuôn mặt nhỏ ẩm ướt vào đầu gối, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Cố Dạ Cần, em… nhớ anh, rất nhớ rất nhớ…”
Người tới là Hoa tỷ.
Hoa tỷ phát hiện trong phòng không có ai cũng đã đoán được Diệp Linh là tới ìm Cố Dạ Cẩn rồi, chị lo lắng, nên lái xe đuổi tới.
Hiện tại Diệp Linh ngồi dưới đất, ôm lây mình nhỏ giọng nghẹn ngào, đầu vai gầy yếu run lên lộ ra vẻ bất lực, Hoa tỷ iền nhớ lại mấy năm trước lần đầu tiên chị ấy nhìn thấy Diệp Linh, khi đó Cố Dạ Cẩn tìm được chị, bảo chị mang Diệp Linh mới vừa đầy 18 tuổi xuất đạo.
Hoa tỷ là người đại diện kim bài, không đồng ý ngay, chị muốn gặp Diệp Linh rồi mới cho câu trả lời thuyết phục.
Vậy nên, chị gặp được Diệp Linh.
Đó là nơi đất khách quê người, lúc đó Diệp Linh chỉ đầy 18 tuổi ngồi ở trong căn phòng trọ rất nhỏ, trong phòng trọ có một cánh cửa số, cô ôm đầu gối ngồi ở phía trước cửa sổ, ngước khuôn mặt nhỏ nhìn ánh mặt trời ngoài cửa số, lúc đó Hoa tỷ liền kinh hãi, cô không biết nên hình dung cô bé Diệp Linh này như thế nào, cô gái mới chỉ 18 tuổi lại như là… như là cây Mạn Đà La bên vách núi, tuyệt vọng mà yêu dã.
Cùng ngày đó, chị mang Diệp Linh về nước, đêm đó trở về nước, hai người đi trên đường cái.
Diệp Linh đột nhiên dừng bước, cô nhìn một nghệ nhân đang hát rong bên đường mà ngắn người.
“Linh Linh, em có muốn lên trước hát một bài không?”
“Được chứ ạ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên được rồi.”
Cô trở lại chỗ cũ, chạy tới chạy lui nhiều lần ở đồn cảnh sát và con đường này.
Đêm nay đặc biệt lạnh, ánh mắt những người qua đường kia “xoát” cái dán qua đây, bởi vì bọn họ thấy được cô gái cực kỳ xinh đẹp nhi, là bông hồng đã tháo ra gai nhọn, xinh đẹp giống như một con búp bê mềm mại vô hại, cô ở trên đường tới lui thật nhanh.
Không biết cô đang tìm cái gì, bộ dáng kia chuyên chú vừa lo lắng, như thể đêm nay nếu tìm không được đồ, cô sẽ một cứ chạy mãi như vậy.
Cô mặc vô cùng phong phanh, trên người chỉ có chiếc váy đen, dáng vẻ thất hồn lạc phách như là cánh diều lung lay sắp đứt trên bầu trời.
Lúc này Diệp Linh kinh hô lên một tiếng, cô lập tức ngã xuống đất.
Thì ra cô chạy quá gấp, trên chân lại mang giày cao gót, không cần thận đã trật mắt cá.
Đau quá.
Mắt cá chân trắng nõn tinh xảo đã sưng đỏ đứng lên, Diệp Linh không chịu nồi đau nhất , viền mắt lúc này đã hồng hồng.
Song cô không lo đến cơn đau, chật vật muốn đứng dậy, cô muốn đi tìm lắc chân.
Nhay lúc đó, tay duỗi tới, lắc chân của cô đã lặng lặng nằm trong lòng bàn tay cô.
Lắc chân của cô!
Đôi mắt Diệp Linh lúc này sáng, giống như vì sao tỏa sáng lấp lánh, cô cầm lắc chân, giữ thật chặt trong lòng bàn tay của mình.
Niềm vui mừng khi mất mà có lại vĩ trong nháy mắt bao phủ cô, đáy lòng lan tràn đên còn có mây phân… uât ức.
Có Dạ Cẩn…
Diệp Linh ngồi dưới đất, cuộn mình lại, trong mắt rất nóng, có nước mắt điên cuồng xông lên, cô vùi khuôn mặt nhỏ ẩm ướt vào đầu gối, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Cố Dạ Cần, em… nhớ anh, rất nhớ rất nhớ…”
Người tới là Hoa tỷ.
Hoa tỷ phát hiện trong phòng không có ai cũng đã đoán được Diệp Linh là tới ìm Cố Dạ Cẩn rồi, chị lo lắng, nên lái xe đuổi tới.
Hiện tại Diệp Linh ngồi dưới đất, ôm lây mình nhỏ giọng nghẹn ngào, đầu vai gầy yếu run lên lộ ra vẻ bất lực, Hoa tỷ iền nhớ lại mấy năm trước lần đầu tiên chị ấy nhìn thấy Diệp Linh, khi đó Cố Dạ Cẩn tìm được chị, bảo chị mang Diệp Linh mới vừa đầy 18 tuổi xuất đạo.
Hoa tỷ là người đại diện kim bài, không đồng ý ngay, chị muốn gặp Diệp Linh rồi mới cho câu trả lời thuyết phục.
Vậy nên, chị gặp được Diệp Linh.
Đó là nơi đất khách quê người, lúc đó Diệp Linh chỉ đầy 18 tuổi ngồi ở trong căn phòng trọ rất nhỏ, trong phòng trọ có một cánh cửa số, cô ôm đầu gối ngồi ở phía trước cửa sổ, ngước khuôn mặt nhỏ nhìn ánh mặt trời ngoài cửa số, lúc đó Hoa tỷ liền kinh hãi, cô không biết nên hình dung cô bé Diệp Linh này như thế nào, cô gái mới chỉ 18 tuổi lại như là… như là cây Mạn Đà La bên vách núi, tuyệt vọng mà yêu dã.
Cùng ngày đó, chị mang Diệp Linh về nước, đêm đó trở về nước, hai người đi trên đường cái.
Diệp Linh đột nhiên dừng bước, cô nhìn một nghệ nhân đang hát rong bên đường mà ngắn người.
“Linh Linh, em có muốn lên trước hát một bài không?”
“Được chứ ạ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.