Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1869
SS
14/10/2023
Chương 2551:
“… Em không muốn!”
“Vậy em muốn cái gì, anh đi ra ngoài mua cho em, thế nhưng không cho em chạy, anh sợ anh vừa đi em liên bỏ chạy.” Diệp Minh đen mặt nói, anh không phải không có thành ý, anh chỉ sợ anh đến muộn cô đã chạy rồi.
Trong lòng Hà Băng mềm nhũn, cô vươn tay, nhận lấy hoa hồng.
Bên giường sụp một khối, Diệp Minh ngồi lên, anh đưa lưng về phía cô, thật thấp chửi một tiếng: “Hà Băng em là kiểu người gì thế hả? Ông đây ra ngoài em cũng không đuổi theo!”
Hà Băng vốn rất buồn rất khó chịu, thế nhưng nghe được câu này cô nhanh chóng nhếch khóe môi, Diệp Minh đấy, người đàn ông cô yêu đấy.
Cô nhìn bóng lưng người đàn ông, anh tức giận ngồi ở bên giường, không biết là vân còn đang tức giận, hay là mât mặt, cơ thể đồ sộ người đàn ông khẽ khom, anh mò tới một gói thuốc lá, cũng rút ra một điếu thuốc, chuẩn bị châm lửa.
Hà Băng nhanh chóng vươn chân đạp anh một cái: “Không cho phép hút thuốc!”
Người không cho đụng, thuốccũng không làm cho hút, mặt Diệp Minh đã đen như than củi, ngón tay to ném hết điều thuốc và bao thuốc lá vào trong thùng rác, anh phiền não nhíu mày.
Nghiêng người, anh liếc mắt thấy được chân cô, mới vừa đạp anh, bàn chân nhỏ nhắn còn rơi vào trên bắp đùi bền chắc của anh, cô xỏ một đôi tất màu hồng, hiện tại tất đã rớt ra, lộ ra bó chân tựa hoa sen kia.
Yết hầu Diệp Minh bỗng nhúc nhích, bàn tay thô to vồ tới đôi chân cô, đặt trên bắp đùi mình, anh tròng mắt xỏ chiếc tất còn lại của cô vào.
“Còn giận à?” Anh bình tĩnh hỏi cô.
Hà Băng không giận, không giận anh, cô chỉ giận chính mình, nhưng bây giờ cơn giận đã tan đi, nhìn anh mang tất cho cô, cả người cô đã thuận theo anh rôi.
Cô không nói lời nào, Diệp Minh nhướng mày kiếm anh khí, bỏ chân cô xuống, anh nhắc chân dài đi tới bên giường tủ, kéo ra ngăn kéo, anh lấy ra một con dao.
Dao ánh lên ánh sáng sắc lạnh, Hà Băng càng hoảng sợ: “Diệp Minh, anh làm cái gì đấy?”
Diệp Minh nhìn chòng chọc cô: “Nếu như còn giận, thì cho anh một dao.”
Con ngươi phân rõ trắng đen của Hà Băng đột nhiên co rụt lại, thân thể nhỏ yếu trực tiếp nhào đến anh, ôm lấy anh: “Diệp Minh, anh điên rồi!”
Diệp Minh trực tiếp ném dao đi, vươn tay ôm cô vào ngực mình, anh từ trên cao liếc xuống cô, đôi mắt đỏ hồng lộ ra vài phần lệ khí còn có mềm mại: “Còn giận nữa không?”
Hà Băng bị anh làm bắt đắc dĩ, bàn tay đi tới cơ bụng anh dùng sức nhéo một cái, đáng tiêc căn bản nhéo không nôi, cơ bụng của anh cứng như khối sắt: “Anh cố ý, cố ý làm em sợ.”
Diệp Minh hừ lạnh một tiếng: “Vậy muốn anh dỗ em thế nào, em nói đi.”
Hà Băng nhìn anh từng bước hạ mình xuống, trong lòng đau xót: “Diệp Minh, xin lỗi!”
Diệp Minh nhìn chằm chằm khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ của cô, viền mắt trắng nõn còn hồng hồng, bên trong ươn ướt, hàng mi dài tựa cánh ve, anh nhìn mà tâm động.
“Băng Băng, em đến tột cùng làm sao vậy?”
Hà Băng cái gì cũng không muốn nói: “Diệp Minh, em muôn đi vệ sinh.”
Diệp Minh buông cô ra, đứng dậy.
Thế nhưng thân thể mềm mại kia dính vào, hai tay vòng cổ anh: “Ôm một cái.”
Ôm một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.