Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 599: Chương 841-847
SS
29/03/2022
Chương 841:
Dạ Minh Châu mặc chiếc váy cưới xinh đẹp thánh khiết khoác tay Mạc Tử Tiễn đứng trên thảm đỏ, cô ta cũng ngắng đầu nhìn về phía màn hình lớn phía trước, cô ta và Mạc Tử Tiễn đã chụp ảnh cưới, cô ta tự nhận được chụp rất đẹp, nóng lòng muốn để mọi người chiêm ngưỡng, sau đó hâm mộ cô ta.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về màn hình lớn, màn hình lớn lóe sáng, rất nhanh đã hiện lên hình ảnh.
Thế nhưng không phải là ảnh cưới, mà là một đoạn video giám sát.
Đoạn video kia là quay trong thư phòng Lệ gia, Lệ lão phu nhân và Dạ Huỳnh đồng thời lọt vào khung kính, là dáng vẻ vừa cãi nhau xong.
Lúc này cửa thư phòng bị gõ, có người làm nữ bưng một chén tổ yến đi tới, Dạ Huỳnh nhận chén tổ yến, sau đó video đột nhiên zoom lại, tập trung trên bàn tay mang nhẫn cưới của Dạ Huỳnh.
Chỉ thấy Dạ Huỳnh nhẹ nhàng xoay nhẫn cưới, sau đó bên trong nhẫn cưới có thuốc bột rơi xuống, trực tiếp rắc vào chén tổ yến kia.
Thuốc kia là vô sắc vô vị, trong nháy mắt hòa tan trong tổ yến.
Sau đó Dạ Huỳnh đuea tổ yến lên trước, đưa cho Lệ lão phu nhân ăn, Lệ lão phu nhân ăn hết chén tổ yến đã bị hạ độc.
Dạ Huỳnh giả vờ rời đi, nhưng vừa đi đến bên cửa, phía sau Lệ lão phu nhân đau đớn ôm ngực mình, ngã ầm xuống đất, hôn mê bắt tỉnh.
Dạ Huỳnh xoay người, nhìn Lệ lão phu nhân té xuống đất, khóe miệng nhếch ra nụ cười âm u đáng sợ.
Hình ảnh video dừng lại cảnh đó, như ngừng lại nụ cười làm người ta rợn cả tóc gáy của Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh nhìn đoạn video này, cơ thể bà ta cứng đờ, bà ta cảm giác được trong bóng tối vươn ra một bàn tay dùng sức đẩy bà ta, khiến bà ta ngã thẳng vào trong vực sâu vạn trượng lạnh như băng.
Con ngươi không ngừng phóng đại, bà ta lộ ra vẻ không thể tin, đoạn video này ở đâu ra, vì sao lại xuất hiện ở trên màn ảnh lớn cuộc hôn lễ này chứ?
“Đừng chiếu nữa!” Dạ Huỳnh phản ứng lại trực tiếp hét lên một tiếng, bà ta nhào tới trước, điên cuồng hua hất hai tay: “Tắt màn hình đi! Mau tắt đi!”
Thế nhưng, đã muộn, tất cả mọi người đều đã thấy.
Toàn trường sôi trào, hệt như nổ tung, “Trời… Trời ạ, tôi thấy được cái gì thế này, Dạ Huỳnh vậy mà…hạ độc lão phu nhân? “Đây hoàn toàn là phạm tội mà, phải ngồi tù lẫn đó!”
“Anh xem nụ cười kia của Dạ Huỳnh, tôi sởn cả da gà lên hết rồi đây này.”
“Không đúng, Dạ Huỳnh không phải tuyên bố với bên ngoài là lão phu nhân là do nghe nói tin Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát nên mới ngất xỉu sao? Bây giò nghĩ lại, Dạ Huỳnh này thật sự suy nghĩ tỉ mỉ vô cùng, cô ta giết người sau đó lại vẫn có thể diễn kịch, thật đáng sợ!”
Dạ Huỳnh nghe những tiếng nghị luận bên người, hiện tại tất cả mọi người đều chỉ trỏ bà ta, đâm vào sống lưng(*) bà ta bàn tán bà ta, mắng chửi bà ta.
(2) Đâm vào sống lưng: Nghĩa gốc là chỉ ra vết sẹo sau lưng, nghĩa bóng là nói ra điểm yếu của một người.
Không phải?
Toàn thân Dạ Huỳnh run rẩy, bà ta siết chặt quyền mất khống chế rú lên: “Không phải như thế! Không phải như thế!”
Bà ta là Lệ phu nhân, bà ta chính là Lệ phu nhân cao cao tại thượng, đám người này hẳn nên hâm mộ cung nghênh bà ta, bọn chúng có tư cách gì phê phán khinh bỉ bà ta?
Lúc này Lệ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Dạ Huỳnh, ban nãy tôi đã cho cô cơ hội, nếu như cô chịu ly hôn, tôi cũng sẽ không ở trong hôn lễ vạch trần tội ác của cô, mà là lén lút xử lý, thế nhưng cô cứ khăng khăng cứng đầu như thế, đã không còn đường cứu vấn.”
Chương 842:
Hai mắt Dạ Huỳnh đỏ bừng nhìn Lệ lão phu nhân, mụ già sống dai này, vì sao mụ ấy chưa chết, vì sao còn chưa chết quách đi cho rồi? Dạ Huỳnh đưa tay chỉ về Lê Hương: “Lê Hương, đều là mày làm đúng không? Tắt cả là tại mày!”
Lê Hương duyên dáng đứng đó, đôi mắt trong vắt nhìn Dạ Huỳnh đã điên cuồng: “Bà chỉ cái gì? Không sai, tôi đã đưa trước cho lão phu nhân một viên Hộ Tâm hoàn, để kế hoạch của bà rơi vào khoảng không. Dạ Huỳnh, đại thọ 80 của lão phu nhân ngày đó, người hầu nữ dưới trướng bà va tôi rơi vào nước, hại tôi suýt chút nữa chết đuối ở hồ bơi Lệ gia, bà lại nhiều lần muốn giết người, trong những năm tháng kiềm chế đó, tâm lý bà đã trở nên vô cùng cực đoan biến thái, từ nay bà cứ dành nửa phần đời còn lại ngồi trong tù mà từ từ sám hồi đi.“
Tù? Lúc này cổng lớn bị xô ra, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xôngg vào, bọn họ là “đặc biệt” tới đón Dạ Huỳnh đi.
Lê Hương nhìn Dạ Huỳnh: “Dạ Huỳnh, tôi đã báo án rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, hai tội cũng đủ khiến đời bà, chấm dứt.”
Lê Hương nói đời bà, chấm dứt rồi.
Bồn chữ này đối với Dạ Huỳnh như tuyên án, đời này của bà ta đã chấm dứt rồi.
Mọi người nhìn gương mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương kia, hiện tại góc mặt nghiêng của cô đạm mạc sắc lạnh, như thanh bảo kiếm đã trút vỏ, cô vậy mà… cứ thế xử gọn Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh đuổi cô ra khỏi radio, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cô đã đích thân đưa Dạ Huỳnh vào ngục giam.
Cô gái ấy mới chỉ 20 tuổi, thủ đoạn của cô đã cường thế sắc bén như thế, không vương chút ướt át bẩn thỉu nào, thật sự khiến người ta kính nễ.
Mọi người thốn thức không ngót, bọn họ vẫn không thể tiếp nhận được, Dạ Huỳnh vậy mà đã thành người mang tội giết người?
Dạ Huỳnh thành người mang tội giết người, Lệ Yên Nhiên là người đầu tiên chạy đến, cô ta chạy đến bên cạnh Dạ Huỳnh chỉ trích Lê Hương: “Lê Hương, lòng dạ cô sao lại thâm độc như vậy, mẹ tôi sẽ không ngòi tù, cô Lêi tôi cắt cỗ tay tự sát còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại tôi cửa nát nhà tan sao?”
Lệ Yên Nhiên đang run rẩy, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng mẹ mình lại bại lộ, mẹ không thể ngồi tù, cô ta không cần một người mẹ là tội phạm giết người?
Lúc này ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lê Hương và Lệ Yên Nhiên, giữa đám người đám đông vẫn đứng về phía Lệ Yên Nhiên, nhất là khi Lệ Yên Nhiên nhắc tới chuyện cắt cổ tay tự sát này.
“Tuy Dạ Huỳnh là đáng đời, thế nhưng Yên Nhiên tiểu thư là vô tội, cái này không thể tẩy trắng Lê Hương được, là cô ta làm hại Yên Nhiên tiểu thư tự sát, cái này không tẫy được đâu!”
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương nhàn nhạt nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Lệ Yên Nhiên, sau đó chậm rãi nhếch lên môi đỏ mọng, hỏi ngược một câu: “Lệ Yên Nhiên, cô luôn miệng bảo tôi hại cô cắt cỗ tay tự sát, vậy vết thương trên cổ tay cô đâu, để mọi người nhìn đi.”
Lệ Yên Nhiên tức đến ngu người, nhìn thì nhìn, ai sợ ai chứ, cô ta kéo ống tay áo, giơ cổ tay phải của mình lên, cho mọi người xem: “Lê Hương, vết thương của tôi ở ngay đây, cô cho rằng cô còn có thể chống chế? Tất cả mọi người đến xem này, nhìn xem tâm địa Lê Hương là độc ác thế nào!”
Mọi người nhìn về phía cổ tay phải Lệ Yên Nhiên, ánh mắt nhanh chóng trở nên rất cổ quái.
Lệ Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới cái gì, cô ta cứng đờ.
Lệ Yên Nhiên đột nhiên nhớ ra, vết sẹo trên cổ tay cô ta đã được X chữa khỏi?
Lê Hương câu môi: “Lệ Yên Nhiên, cô muốn chúng tôi nhìn cái gì, nhìn chiếc vòng kim cương đắt tiền trên cổ tay cô?”
Lệ Yên Nhiên vì dự hôn lễ nên đã chọn đeo lên một chiếc vòng kim cương cao quý nhất, kim cương rạng rỡ tỏa sáng, đeo trên làn da bóng loáng mềm mại của cô ta, rất đẹp.
Thế nhưng vẻ đẹp này, lại trở thành vẻ châm chọc lớn nhát.
Chương 843:
Mọi người rồi rít lên tiếng, “Không phải Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát sao, mới có vài ngày mà vết sẹo của cô ta đã không thấy đâu rồi?”
“Cô ta sẽ không… diễn kịch đấy chứ?”
“Tôi nghe nói vết thương trên cổ tay cô ta đều là người Dạ gia xử lý, cũng không dùng đến bác sĩ ngoài nào cả, thật kỳ lạ.”
Lệ Yên Nhiên hết đường chối cãi, bởi vì cô ta sợ đau, không hạ thủ được với mình, nên vết thương trên cổ tay cô ta cắt rất cạn, đêm đó toàn bộ phóng viên đều tới, vì để diễn trông thảm thiết sống động hơn nên cô ta mới rải chút mực đỏ lên băng bó, cũng bởi vì vậy, nên vết thương của cô ta vẫn không dùng bác sĩ ngoài chữa, vì sợ bị lộ.
Hiện tại những chỉ tiết này đều bị lấy ra nói, còn bị soi đến tận nang lông, Lệ Yên Nhiên thấy vô cùng uất ức, rõ ràng cô ta đã cắt cổ tay tự sát, nhưng vết sẹo không có, tất cả mọi người lại cho là cô ta đang diễn trò.
Sắc mặt Dạ lão đã đại biến, Mạc Từ Tước đồng ý hôn lễ nên mây ngày nay ông ta đều bận bịu chuẩn bị tổ chức hôn lễ, sơ sót hai mẹ con Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên.
Lê Hương biến mắt, ông ta cho rằng hai mẹ con này sẽ ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, ông ta nào biết đâu rằng hai mẹ con này lại quậy ông ta long trời lỡ đất như thế.
Chuyện Dạ Huỳnh hạ độc Lệ lão phu nhân nếu kể với ông ta, ông ta sẽ không tán đồng, ông ta đã sớm nhắc nhở qua Dạ Huỳnh, phải an phận sống qua ngày ở Lệ gia.
Còn có Lệ Yên Nhiên, Dạ lão cảm thấy mình tại sao sinh ra đứa cháu ngu xuẩn như vậy, Lê Hương còn chưa xuất hiện, cô ta đã chữa lành vét sẹo trên cổ tay? Dạ lão nhanh chóng tiến lên, tức giận chất vấn Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lệ Yên Nhiên ủy khuất chu môi: “Cháu cắt cổ tay tự sát, nhưng… nhưng tay vết thương trên cổ tay đã được chữa.”
Dạ Huỳnh ý thức được đại sự không ổn, bà ta nhanh chóng phụ họa nói: “Đúng đó bó, con có thể làm chứng.”
Lúc này Lê Hương nhướng chân mày lá liễu tinh xảo cười nói: “Mới năm ngày ngắn ngủi, vết sẹo trên cổ tay cô đã được chữa, còn không lưu lại chút dấu vét nào, Lệ Yên Nhiên, lẽ nào cô gặp được thần y rồi?”
Lệ Yên Nhiên muốn nói chuyện: “Tôi…”
Thế nhưng Lê Hương không cho cô ta cơ hội mở miệng, cô chuyện đột nhiên chuyển đề ta: “Hay là nói, chuyện cô cắt cổ tay tự sát vốn là giả, là có người ở sau lưng khích cô dùng chiêu này để hãm hại tôi?”
Lê Hương vừa dứt lời dưới, Lệ lão phu nhân vỗ một cái thật mạnh lên cán tay xe đẩy, sau đó nhìn về phía Dạ lão: “Dạ lão, Yên Nhiên là cháu nội tôi, nó thích Mạc Tuân toàn bộ Đế Đô đều biết, Mạc Tuân lại ái mộ Lê Hương, trong lòng Yên Nhiên khó tránh khỏi có chút mất mát, lúc này đám người lòng dạ rắn rết kia thừa cơ nhảy vào kích cháu gái tôi, rốt cuộc là lòng dạ kẻ nào ác độc như thế?”
Dạ lão nhanh chóng hiểu những lời này của Lệ lão phu nhân, Lệ Yên Nhiên là cháu gái Lệ gia, Lệ lão phu nhân vẫn rất thương yêu, bà ta sẽ che chở Lệ Yên Nhiên, nhưng chuyện này phải có người đứng ra chịu, ông ta phải vứt bỏ một người?
Dạ lão suy tính trong lòng, lão ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định, chuyện Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát tuyệt đối không thể dính vào Dạ gia, bằng không về sau không thể tẩy sạch được.
Cặp mắt đục ngầu của Dạ lão lúc này rơi vào trên người Dạ Huỳnh, sau đó lão đi lên trước, giơ tay lên liền vả mạnh Dạ Huỳnh một bạt tai.
Ba, một tiếng, Dạ Huỳnh không hề phòng bị, trực tiếp bị tát ngã xuống đất, Dạ lão rất dùng sức, nửa bên mặt bà ta đã sưng đỏ lên.
Dạ Huỳnh bưng mặt mình, khiếp sợ nhìn Dạ lão, bà ta không rõ cha mình vì sao bây giờ không che chở mình mà còn vô duyên vô cố đánh mình? Dạ Huỳnh thực sự bị đánh đến ngu người: “Bó, vì sao lại đánh con?”
Dạ lão lòng đầy căm phẫn, chỉ vào Dạ Huỳnh mắng: “Thứ con gái bất hiếu như mày, nhất định là mày khích Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát, Yên Nhiên là một đứa trẻ ngoan biết bao, đều bị mày nuôi hỏng!”
Dạ Huỳnh cảm thấy sau khi nhận một bạt tai, Dạ lão lại đánh đòn cảnh cáo bà ta, bà ta không rõ cha mình đang nói cái gì, cái gì mà bà ta khích Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát, chủ ý này là của Dạ Vô Ưu cơ mà.
Chương 844:
“Hà “Được rồi, mày đừng gọi tao là bố nữa, tao không có đứa con gái như mày, mày bây giờ đơn giản là con điên, mày chính là một con quỷ cuồng sát nhân, tao không quen mày nữa rồi!” Dạ lão lạnh lùng phát tay áo, chống lưng rời đi, không muốn nhìn Dạ Huỳnh nhiều hơn một phút nào nữa.
Dạ Huỳnh hiểu, giờ bà ta mới hiểu được, bà ta bị vứt bỏ rồi, bà ta bị cha mình vứt bỏ?
Hiện tại tất cả trách nhiệm đều đầy tới trên người bà ta, vì bảo toàn sự trong sạch của Lệ Yên Nhiên, bà ta phải hy sinh.
Dạ Huỳnh ngắng đầu nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên…”
Lệ Yên Nhiên có ngốc cũng nghe hiểu ý Dạ lão, hiện tại Dạ Huỳnh chật vật ngồi sập xuống đất, hai mắt đỏ bừng nhìn cô ta, Lệ Yên Nhiên theo bản năng lui về sau một bước, cô ta không dám đi về trước nữa, cô ta muốn tránh Dạ Huỳnh ra thật xa.
Dạ Huỳnh thấy con gái ruột lại đối xử với mình như thế, cơn đau lòng của bà ta cuỗn cuộn dâng lên, bà ta thật sự không có ngờ đến đứa con gái mình mang thai chín tháng mười tháng, đứt ruột đẻ ra, bao tình yêu thương đều đỗ dồn vào nó, ấy vậy mà nó cũng vứt bỏ mình.
Bà ta bị toàn thế giới từ bỏ.
Sống nhiều năm như vậy, nỗ lực nhiều năm như vậy, hết thảy tất cả đều là hoa trong gương, trăng dưới nước, bà ta không có được gì cả.
Dạ Huỳnh lòng như tro tàn, bà ta biết mình xong rồi, bà ta đã từ đám mây cao ngắt trên tầng cao ngã xuống, bà ta không còn là Lệ phu nhân, không còn là Đại tiểu thư Dạ gia, tương lai nửa đời sau của bà ta cũng sẽ trôi qua trong ngục giam.
Tuy Lệ Yên Nhiên vứt bỏ bà ta, nhưng bà ta không thể liên lụy đến con gái được, bà ta nhận hết thảy tội danh.
Dạ Huỳnh oán độc nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, đều là tao làm, là tao khích Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát vu hại mày, là tao hạ độc lão phu nhân, mày hài lòng chưa?”
Lê Hương nhìn Dạ Huỳnh trên đắt, cô tiến lên hai bước, đi tới cạnh Dạ Huỳnh: “Dạ Huỳnh, bà nhất định thật không ngờ tại chính thời khắc nguy nan của mình, tôi lại là người ở gần bà nhất nhỉ? Kẻ thù bản thân hận thấu xương còn có thể thản nhiên hào phóng đứng cạnh bà, mà bồ bà, con gái bà, cháu gái bà, đều tránh xa bà không kịp, bà có cảm giác cuộc đời có bao mỉa mai không?”
Dạ lão, Lệ Yên Nhiên cùng Dạ Minh Châu đều cứng đờ.
“Dạ Huỳnh, bà chớ nên trêu chọc tôi, con người tôi chưa bao giờ là hiền lành, bà hại tôi suýt chút nữa chết đuối, tôi có thù tất báo, song, tôi rất thông cảm với bà, bởi vì bà là kẻ duy nhất trong toàn bộ Dạ gia còn có tình người, tình thương của mẹ, là lương tri sau cùng của bà.”
Dạ Huỳnh thế mới biết con người Lê Hương có bao đáng sợ, Lê Hương so với bất luận kẻ nào biết rõ bà ta yêu nhất sợ nhất cái gì, bà ta yêu hư vinh nhất, sọ nhất mắt đi nó, cho nên ở ngay hôn lễ này, Lê Hương vô tình đâm thủng hư vinh của bà ta, khiến bà ta mắt đi tất cả.
Hiện tại từng câu từng chữ Lê Hương như thọc lưỡi dao sâu vào người bà ta. Không sai, hết thảy quan tâm đều không còn, người thân tránh bà ta như tránh tà, Lê Hương để bà ta thấy được cuộc đời bà ta có biết bao mỉa mai.
Hốc mắt Dạ Huỳnh nóng lên, bên trong từng giọt nước mắt rơi xuống, bà ta chật vật thất thanh khóc rống.
Lúc này cảnh sát đi lên trước, giải Dạ Huỳnh đi.
Dạ Huỳnh bị mang đi, người khó xử nhất hiện trường là Dạ gia rồi, lúc đầu Dạ lão đứng ra đại nghĩa hùng dũng từ đã gợn lên cơn sóng nhỏ, nhưng bị mấy câu nói vừa rồi của Lê Hương liền rước đến cơn mưa chỉ trích của bàn dân thiên hạ, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu cũng bị mọi người ở hiện trường chỉ chỉ trỏ trỏ.
*Đều nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, Dạ Huỳnh giết người không thành công, đúng là nên bắt, nhưng nhìn cô ta thảm như thế, tôi lại rất thông cảm với cô ta.”
“Chứ còn gì nữa, anh không thấy vừa rồi Lệ lão phu nhân muốn bắt được người đứng đằng sau khích Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát, Dạ lão lập tức liền nhảy ra ngoài, trực tiếp vả Dạ Huỳnh một bạt tai sao? Tôi thấy Dạ Huỳnh là bị đẩy ra làm bia : đỡ đạn, Dạ lão nóng lòng như vậy muốn tẩy trắng Dạ gia, tôi ngược lại cảm thấy tẫy chả sạch.”
Chương 845:
“Còn có Lệ Yên Nhiên, cô ta thấy mẹ mình bị vứt bỏ rồi bị mang đi, thế mà một chữ cũng không nói, dù thế nào Dạ Huỳnh cũng là mẹ cô ta mà! Cô ta cũng quá thực dụng rồi.”
“Còn cô dâu tương lai hôm nay Dạ Minh Châu nữa kìa, Dạ Huỳnh cũng là dì ruột cô ta, vậy mà suốt quá trình cô ta cũng chẳng hó hé một tiếng nào, đứng bên ngoài xem như chúng ta vậy đó.”
“Người Dạ gia thật sự máu lạnh quá, chút tình người cũng không có.”
“Mấu chốt anh còn nhìn không ra đầu mối sao, Dạ Huỳnh đã sớm muốn hại chết Lê Hương rồi, sợ rằng Lê Hương đã sớm thành cái đỉnh trong mắt người Dạ gia bọn họ, tôi đoán gần đây máy tin đồn ầm ï đều là người Dạ gia làm ra, bọn họ đẩy Lê Hương tới nơi đầu sóng ngọn gió, muốn khiến cô ấy bị dư luận đè chết.”
“Tức chết tôi, uỗng cho tôi ngay từ đầu còn đứng về phía Dạ gia, còn hận Lê Hương hận đến cắn răng, tôi là bị người Dạ gia lợi dụng!”
Sắc mặt Dạ lão âm trầm, lão ta đột nhiên hiểu ra, mấy ngày nay Lê Hương có ý dùng hôn sự Mạc Dạ dắt mũi lão ta, mà cô lại mở ra lỗ hổng trên người Dạ Huỳnh.
Một khi lỗ hổng Dạ Huỳnh mở ra, vậy tất cả sự kiện cũng sẽ bị đào lại, một chiêu này của Lê Hương thật sự chơi quá đẹp.
Thậm chí vừa rồi Dạ Huỳnh ngã quy trên mặt đất, Lê Hương cố ý tiến lên nói lời nói kia, từ nay về sau Dạ gia cũng đừng mong tẩy trắng được.
Dạ lão nhìn Lê Hương, là lão ta coi thường cô, thật không hỗ là con gái của Lâm Thủy Dao, cô thông tuệ quả đoán, dũng cảm mà sát phạt, càng là nghịch cảnh, cô càng giống như một viên ngọc sáng ngược gió lật lại thế cờ, tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này MC nhanh chóng cầm microphone nói: “Các vị quý khách, vừa rồi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, chúng ta lần nữa đưa mắt tập trung vào cô dâu và chú rễ hôm nay thôi nào. Tôi tuyên bó, hôn lễ hiện tại bắt đầu, mời cô dâu và chú rễ bước lên thảm đỏ.”
Sắc mặt Dạ Minh Châu rất xấu, hôm nay là ngày mà cô ta chờ đợi đã lâu, cô ta hoàn toàn không ngờ Lê Hương lại ở hôn lễ của cô ta làm chuyện như thế.
Hiện tại hiện trường vang lên khúc nhạc đám cưới du dương, Dạ Minh Châu thẳng lưng, nỗ lực làm ra dáng vẻ công chúa, khoác tay Mạc Tử Tiễn đi lên thảm đỏ.
Thế nhưng người phía dưới vẫn còn đang xì xào bàn tán.
“Trời ạ, Dạ Huỳnh mới vừa bị cảnh sát bắt đi, trở thành phạm nhân giết người, Dạ gia vẫn còn có tâm tình cử hành hôn lễ?”
“Dạ gia rốt cuộc có tình hay không? Bọn họ không tính tìm luật sư cho Dạ Huỳnh sao?”
“Tôi thấy phải là Dạ Minh Châu nóng lòng muốn gả cho Mạc Tử Tiễn quá đấy! Dạ Minh Châu đã yêu Mạc Tử Tiễn nhiều năm như vậy, Mạc Tử Tiễn vất vả lắm mới bằng lòng cưới cô ta, hôm nay dù cho trời sập xuống cô ta cũng muốn gả mình đi.”
Nghe đến mấy tiếng nghị luận này, nụ cười nơi khóe miệng Dạ Minh Châu lại cứng, trong lòng cô ta hận chết Lê Hương, Lê Hương đã đẩy cô ta còn có Dạ gia đầy tới tình thế lúng túng như thề.
Hiện tại tiếp tục hôn lễ sẽ bị mắng, hôn lễ tạm dừng vẫn sẽ bị mắng.
Dạ Minh Châu tức giận cắn răng, trước khi kết hôn, tất cả dư luận bên ngoài đều là cô ta là cô gái định mệnh của Mạc Tử Tiễn, giải cứu Mạc Tử Tiễn, hiện tại được lắm, tất cả chiều gió xoay chuyển đột ngột, nói móc cười nhạo cô ta đủ kiểu, nói cô ta sợ bản thân hôm nay không gả được cho Mạc Tử Tiễn?
Quá ghê tởm?
Dạ Minh Châu tức sưng mặt sưng mũi, Lệ Yên Nhiên cũng không khá hơn chút nào, Lệ Yên Nhiên hung hăng trọn mắt nhìn Lê Hương.
Lúc này Lệ lão phu nhân nghiêm nghị nhìn về phía Lệ Yên Nhiên, thấp giọng khiển trách: “Yên Nhiên, qua đây!”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đi tới phía sau Lệ lão phu nhân, giống như một đứa bé đã làm sai chuyện.
Chương 846:
Lệ lão phu nhân liếc mắt Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, lần này bà nội lựa chọn bảo vệ cháu, hy vọng về sau cháu tự giải quyết cho tốt!”
Những lời này của Lệ lão phu nhân đã khá nặng, trong tròng mắt nghiêm nghị lại lộ ra ve đau lòng, ban nãy Lệ Yên Nhiên vì bản thân vứt bỏ mẹ mình, đây hết thảy lão phu nhân đều thấy trong mắt, bà cũng không hiểu sao Lệ gia lại có một đời sau có trái tim xấu xí đến thế? Lệ Yên Nhiên sợ đến bả vai run lên, cũng không dám nhìn thẳng mắt Lệ lão phu nhân, chột dạ né tránh.
Lệ lão phu nhân thở dài, sau đó từ ái nhìn về phía Lê Hương bên người: “Lê Hương, lần này cháu như lời hứa bỏ qua cho Yên Nhiên nhé, bà cảm ơn cháu.”
Đôi mắt sáng của Lê Hương rơi vào trên mặt Lệ lão phu nhân, cô cười một tiếng, lần này cô và Lệ lão phu nhân hợp tác, Lệ lão phu nhân chỉ nhắc tới một yêu cầu, chính là bảo vệ Lệ Yên Nhiên, Lê Hương không hề bắt ngờ, dù sao Lệ Yên Nhiên cũng là cốt nhục của Lệ gia, mặc kệ Lệ Yên Nhiên làm cái gì, người nhà họ Lệ đều sẽ bảo vệ cô ta.
“Lão phu nhân, bà không cần cảm ơn cháu, chẳng qua cháu cần nhắc nhở một câu, cháu gái của bà sau này phải được dạy dỗ nhiều hơn, nếu không về sau không phải cháu thì cũng sẽ có người khác.”
Lệ lão phu nhân gật đầu: “Bà biết rồi.”
Lệ lão phu nhân rất tiếc hận, bởi vì bà biết sau chuyện này khoảng cách giữa bà và Lê Hương đã kéo ra, cô gái Lê Hương này thất khiếu lung linh, ngày nào Lệ Yên Nhiên còn sống, cô cũng sẽ không chủ động có bất cứ quan hệ gì với Lệ gia, cô vĩnh viễn sẽ không đồng ý làm cháu gái của bà.
Dĩ nhiên, Lệ lão phu nhân cảm giác mình cũng không còn mặt mũi nhắc lại.
Lệ lão phu nhân nhìn Lê Hương, bà đột nhiên nghĩ, vì sao Lê Hương không phải là cháu gái Lệ gia chứ? Lúc này Mạc Tuân nhắc đôi chân dài đi tới, anh hạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc cùa Lê Hương: “Cô náo cũng đã náo xong, chúng ta có thể đi được chưa?”
Mạc Tuân phải dẫn Lê Hương rời đi.
Ánh mắt Lệ Quân Mặc, Mạc Từ Tước, Dạ lão đều rơi vào trên người Lê Hương, chỉ thấy Lê Hương nhìn đôi cô dâu chú rễ trên thảm đỏ, đột nhiên cong đôi môi đỏ mọng: “Đi? Lúc nãy cùng lắm cũng chỉ là bữa khai vị, hiện tại trò hay mới chính thức bắt đầu!”
Lê Hương nói, trò hay vừa mới bắt đầu?
Lúc cô nói lời này đôi mắt đen láy kia lúng liếng xoay vòng, bên trong còn lóe ra ý cưới toái sáng, trong đáy mắt lưu chuyển sóng nước mênh mông, liếc mắt liền có thể hút hết hồn phách người.
Mạc Tuân biết cô muốn làm thứ gì, anh không vui chau lại mày kiếm anh khí: “Cô muốn phá hư hôn lễ Mạc Tử Tiễn? Mạc Tử Tiễn cưới người khác khiến cô khó chịu như vậy?”
Lê Hương nhìn Mạc Tuân, nhẹ giọng nói: “Mạc Tử Tiễn là bạn tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy.”
Mạc Tuân nhíu chặt hàng mày hơn.
Lúc này Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu đã đi qua thảm đỏ, đi tới chỗ mục sư, mục sư đang đọc lời thề, sau đó hỏi, cô dâu Dạ Minh Châu, cô có nguyện ý không? Dạ Minh Châu vẻ mặt ngọt ngào tiếu ý, cô thẹn thùng nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tôi nguyện ý.”
Mục sư lại nhìn về phía Mạc Tử Tiễn, sau đó hỏi, chú rễ Mạc Tử Tiễn, anh có nguyện ý không? Mạc Tử Tiễn khẽ động đôi môi mỏng, muốn nói chuyện.
Thế nhưng lúc này bên tai truyền đến tiếng nói thanh lệ: “Anh ấy không muốn!”
“Xoát” một cái, mọi ánh mắt lần nữa tập trung trên người Lê Hương, bởi vì câu “anh ấy không muốn” kia chính là do cô nói ra.
Lòng hóng hớt của đám người hừng hực dấy lên, tới tới rồi, màn kịch hai cô gái tranh chồng sắp bắt đầu diễn rồi phải không? Dạ lão nhìn chằm chằm vào động thái này của Lê Hương, hiện tại thế gió vô cùng bát lợi với Dạ gia, nên lúc này ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ đợi cuộc hôn lễ này kết thúc mỹ mãn, ông ta mới lại nghĩ biện pháp đấu Lê Hương.
Lúc đầu Lê Hương dự hôn lễ này đã khiến mọi người trở tay không kịp, Dạ lão có chút bị động, hy sinh một Dạ Huỳnh lão ta đã rất đau lòng, hiện tại lão phải để Dạ Minh Châu thuận lợi gả cho Mạc Tử Tiễn, như vậy mới có thể càng thêm củng cố địa vị Dạ gia.
Chương 847:
Thế nhưng Dạ lão cũng mơ hồ nhận thấy được ý đồ chính của Lê Hương, cô nhất định là vì Mạc Tử Tiễn mà tới.
Hiện tại Lê Hương vừa lên tiếng, lúc này Dạ lão danh chánh ngôn thuận đứng dậy chỉ trích làm khó dễ nói: “Lê Hương, tôi mời cô là khách, nên cô ở đám cưới cháu gái tôi gây ra chuyện rùm beng tôi cũng nhịn, nhưng không biết cô bây giờ lại có ý gì, nếu như cô lại muốn hôn lễ thì tôi chỉ có thể hạ lệnh đuổi cô ra ngoài!”
Bên kia Dạ Minh Châu lúc này dùng sức quấn lấy cánh tay Mạc Tử Tiễn, vẻ mặt cô ta địch ý cảnh giác nhìn chằm chằm Lê Hương: “Lê Hương, cô đừng có mà quá phận, cô đã ở cùng Mạc Tuân, trong lòng chắc sẽ không còn vương vấn Tử Tiễn của tôi đấy chứ? Cô ở giữa hai anh em bọn họ chơi trò ám muội, rốt cuộc có ý gì?”
Hiện tại Lê Hương đứng ra đoạt Mạc Tử Tiễn thật sự không có ai tán đồng, dù sao chuyện cô ở tiệm thuốc mua thuốc tránh thai vừa bị đưa ra ánh sáng, Mạc Tuân còn ôm vai cô nói với phóng viên, không tiện tiết lộ chỉ tiết tình cảnh hai người ở trên giường. Những lời này đã được ghi lại trên mạng, đám quần chúng ăn dưa này cũng không dễ lừa.
“Tuy là tôi vẫn cho rằng Dạ Minh Châu không xứng với viện sĩ Mạc chúng ta, nhưng so Dạ Minh Châu và Lê Hương thì tôi đứng về phía Dạ Minh Châu.”
“Đúng thế, Lê Hương bên này mới vừa xuống giường anh trai, lại tới náo hôn lễ em trai, cho dù là hồ ly tỉnh cũng không phách lối đến thế!”
Liễu Chiêu Đệ vừa rồi vẫn luôn đứng xem vui suốt, bà ta đã biết được thủ đoạn Lê Hương trước đây, cho nên vừa rồi Lê Hương xé Dạ Huỳnh bà ta cũng không cảm thấy kỳ quái, hiện tại Lê Hương lại muốn chặn ngang một chân quậy đến hôn sự con trai mình, lúc này Liễu Chiêu Đệ đã không nhịn được.
Liễu Chiêu Đệ đứng ra cùng Dạ lão Dạ Minh Châu miệng đồng thanh lên án công khai Lê Hương: “Lê Hương, cô đừng vọng tưởng đến con tôi nữa, hôm nay là hôn lễ của con tôi và Minh Châu, cô mau đi đi!”
Tất cả mọi người đều đứng ở phía chống lại Lê Hương.
Ánh mắt Lê Hương trước tiên rơi vào trên mặt Liễu Chiêu Đệ: “Mạc phu nhân, trong lòng bà chỉ có cuộc hôn lễ này, lẽ nào ngay cả thân thể con trai bà cũng không quan tâm sao?”
Liễu Chiêu Đệ cứng đờ: “Cô có ý gì? Cơ thể con trai tôi bị cái gì?”
Trong lòng Dạ lão và Dạ Minh Châu lộp bộp giật mình, lẽ nào Lê Hương này đã đã nhận ra thứ gì? Không thể, độc này là tự tay Vô Ưu hạ, người bình thường căn bản không nhận ra được.
Dạ lão nhìn quanh, lão ta không thấy bóng dáng Dạ Vô Ưu đâu, lão biết Dạ Vô Ưu đi tìm Lê Hương, hiện tại Lê Hương yên lành đứng trong hôn lễ, Dạ Vô Ưu lại chậm chạp không về, trong lòng Dạ lão đã có dự cảm không lành, lão ta cảm giác có chuyện gì đã xảy ra.
Dạ Minh Châu nhanh chóng đè xuống sóng gió kinh hoàng dâng trong lòng, cố giả bộ trấn tĩnh căm giận nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cô dừng ở đây ăn nói hàm hồ, thân thể Tử Tiễn khỏe mạnh, chúng tôi vô cùng yêu nhau!”
Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng cười lạnh một tiếng, cô không nhìn Dạ Minh Châu, chỉ là nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ, đối mặt về vấn đề con trai của mình, từng người mẹ đều là một vị Sherlock Holmes, sẽ tự mình phá án: “Mạc phu nhân, lẽ nào bà không nhận thấy được mấy ngày nay con trai bà khác thường, bà có thấy trong tròng mắt con trai bà đã mắt đi tiêu cự, có hay không cảm thấy khí chất của anh thay đổi, có hay không cảm thấy anh rất nghe lời Dạ Minh Châu?”
“Cái này…”
Con ngươi Liễu Chiêu Đệ co rụt lại, bà ta thật sự không ngờ những thứ này, thế nhưng bà ta mơ hồ cảm giác được gần đây Mạc Tử Tiễn trở nên… là lạ, bà ta cũng nói không ra lạ chỗ nào, hiện tại Lê Hương vừa nói như vậy, bà ta trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, không sai, chính là như vậy?
Nhìn đôi mắt hoảng sợ của Liễu Chiêu Đệ, Lê Hương mở miệng nói: “Mạc Tử Tiễn bị người hạ độc, anh ấy đã bị người thao túng, người hạ độc này chính là Dạ Vô Ưu, đương nhiên người thu lợi trực tiếp sẽ là con dâu tương lai của bà – Dạ Minh Châu!”
Lời vừa dút, toàn trường khiếp sợ.
Lê Hương lúc này mới dán mắt vào trên người Dạ lão cùng Dạ Minh Châu, trong tròng mắt toát ra ánh sáng sắc bén lạnh lùng: “Dạ gia là y dược thế gia, con cháu Dạ gia là trùm về độc dược, muốn hạ độc người nào liền hạ độc người đấy, khiến người ta không bội phục cũng không được.”
Dạ Minh Châu mặc chiếc váy cưới xinh đẹp thánh khiết khoác tay Mạc Tử Tiễn đứng trên thảm đỏ, cô ta cũng ngắng đầu nhìn về phía màn hình lớn phía trước, cô ta và Mạc Tử Tiễn đã chụp ảnh cưới, cô ta tự nhận được chụp rất đẹp, nóng lòng muốn để mọi người chiêm ngưỡng, sau đó hâm mộ cô ta.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về màn hình lớn, màn hình lớn lóe sáng, rất nhanh đã hiện lên hình ảnh.
Thế nhưng không phải là ảnh cưới, mà là một đoạn video giám sát.
Đoạn video kia là quay trong thư phòng Lệ gia, Lệ lão phu nhân và Dạ Huỳnh đồng thời lọt vào khung kính, là dáng vẻ vừa cãi nhau xong.
Lúc này cửa thư phòng bị gõ, có người làm nữ bưng một chén tổ yến đi tới, Dạ Huỳnh nhận chén tổ yến, sau đó video đột nhiên zoom lại, tập trung trên bàn tay mang nhẫn cưới của Dạ Huỳnh.
Chỉ thấy Dạ Huỳnh nhẹ nhàng xoay nhẫn cưới, sau đó bên trong nhẫn cưới có thuốc bột rơi xuống, trực tiếp rắc vào chén tổ yến kia.
Thuốc kia là vô sắc vô vị, trong nháy mắt hòa tan trong tổ yến.
Sau đó Dạ Huỳnh đuea tổ yến lên trước, đưa cho Lệ lão phu nhân ăn, Lệ lão phu nhân ăn hết chén tổ yến đã bị hạ độc.
Dạ Huỳnh giả vờ rời đi, nhưng vừa đi đến bên cửa, phía sau Lệ lão phu nhân đau đớn ôm ngực mình, ngã ầm xuống đất, hôn mê bắt tỉnh.
Dạ Huỳnh xoay người, nhìn Lệ lão phu nhân té xuống đất, khóe miệng nhếch ra nụ cười âm u đáng sợ.
Hình ảnh video dừng lại cảnh đó, như ngừng lại nụ cười làm người ta rợn cả tóc gáy của Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh nhìn đoạn video này, cơ thể bà ta cứng đờ, bà ta cảm giác được trong bóng tối vươn ra một bàn tay dùng sức đẩy bà ta, khiến bà ta ngã thẳng vào trong vực sâu vạn trượng lạnh như băng.
Con ngươi không ngừng phóng đại, bà ta lộ ra vẻ không thể tin, đoạn video này ở đâu ra, vì sao lại xuất hiện ở trên màn ảnh lớn cuộc hôn lễ này chứ?
“Đừng chiếu nữa!” Dạ Huỳnh phản ứng lại trực tiếp hét lên một tiếng, bà ta nhào tới trước, điên cuồng hua hất hai tay: “Tắt màn hình đi! Mau tắt đi!”
Thế nhưng, đã muộn, tất cả mọi người đều đã thấy.
Toàn trường sôi trào, hệt như nổ tung, “Trời… Trời ạ, tôi thấy được cái gì thế này, Dạ Huỳnh vậy mà…hạ độc lão phu nhân? “Đây hoàn toàn là phạm tội mà, phải ngồi tù lẫn đó!”
“Anh xem nụ cười kia của Dạ Huỳnh, tôi sởn cả da gà lên hết rồi đây này.”
“Không đúng, Dạ Huỳnh không phải tuyên bố với bên ngoài là lão phu nhân là do nghe nói tin Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát nên mới ngất xỉu sao? Bây giò nghĩ lại, Dạ Huỳnh này thật sự suy nghĩ tỉ mỉ vô cùng, cô ta giết người sau đó lại vẫn có thể diễn kịch, thật đáng sợ!”
Dạ Huỳnh nghe những tiếng nghị luận bên người, hiện tại tất cả mọi người đều chỉ trỏ bà ta, đâm vào sống lưng(*) bà ta bàn tán bà ta, mắng chửi bà ta.
(2) Đâm vào sống lưng: Nghĩa gốc là chỉ ra vết sẹo sau lưng, nghĩa bóng là nói ra điểm yếu của một người.
Không phải?
Toàn thân Dạ Huỳnh run rẩy, bà ta siết chặt quyền mất khống chế rú lên: “Không phải như thế! Không phải như thế!”
Bà ta là Lệ phu nhân, bà ta chính là Lệ phu nhân cao cao tại thượng, đám người này hẳn nên hâm mộ cung nghênh bà ta, bọn chúng có tư cách gì phê phán khinh bỉ bà ta?
Lúc này Lệ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Dạ Huỳnh, ban nãy tôi đã cho cô cơ hội, nếu như cô chịu ly hôn, tôi cũng sẽ không ở trong hôn lễ vạch trần tội ác của cô, mà là lén lút xử lý, thế nhưng cô cứ khăng khăng cứng đầu như thế, đã không còn đường cứu vấn.”
Chương 842:
Hai mắt Dạ Huỳnh đỏ bừng nhìn Lệ lão phu nhân, mụ già sống dai này, vì sao mụ ấy chưa chết, vì sao còn chưa chết quách đi cho rồi? Dạ Huỳnh đưa tay chỉ về Lê Hương: “Lê Hương, đều là mày làm đúng không? Tắt cả là tại mày!”
Lê Hương duyên dáng đứng đó, đôi mắt trong vắt nhìn Dạ Huỳnh đã điên cuồng: “Bà chỉ cái gì? Không sai, tôi đã đưa trước cho lão phu nhân một viên Hộ Tâm hoàn, để kế hoạch của bà rơi vào khoảng không. Dạ Huỳnh, đại thọ 80 của lão phu nhân ngày đó, người hầu nữ dưới trướng bà va tôi rơi vào nước, hại tôi suýt chút nữa chết đuối ở hồ bơi Lệ gia, bà lại nhiều lần muốn giết người, trong những năm tháng kiềm chế đó, tâm lý bà đã trở nên vô cùng cực đoan biến thái, từ nay bà cứ dành nửa phần đời còn lại ngồi trong tù mà từ từ sám hồi đi.“
Tù? Lúc này cổng lớn bị xô ra, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xôngg vào, bọn họ là “đặc biệt” tới đón Dạ Huỳnh đi.
Lê Hương nhìn Dạ Huỳnh: “Dạ Huỳnh, tôi đã báo án rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, hai tội cũng đủ khiến đời bà, chấm dứt.”
Lê Hương nói đời bà, chấm dứt rồi.
Bồn chữ này đối với Dạ Huỳnh như tuyên án, đời này của bà ta đã chấm dứt rồi.
Mọi người nhìn gương mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương kia, hiện tại góc mặt nghiêng của cô đạm mạc sắc lạnh, như thanh bảo kiếm đã trút vỏ, cô vậy mà… cứ thế xử gọn Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh đuổi cô ra khỏi radio, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cô đã đích thân đưa Dạ Huỳnh vào ngục giam.
Cô gái ấy mới chỉ 20 tuổi, thủ đoạn của cô đã cường thế sắc bén như thế, không vương chút ướt át bẩn thỉu nào, thật sự khiến người ta kính nễ.
Mọi người thốn thức không ngót, bọn họ vẫn không thể tiếp nhận được, Dạ Huỳnh vậy mà đã thành người mang tội giết người?
Dạ Huỳnh thành người mang tội giết người, Lệ Yên Nhiên là người đầu tiên chạy đến, cô ta chạy đến bên cạnh Dạ Huỳnh chỉ trích Lê Hương: “Lê Hương, lòng dạ cô sao lại thâm độc như vậy, mẹ tôi sẽ không ngòi tù, cô Lêi tôi cắt cỗ tay tự sát còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại tôi cửa nát nhà tan sao?”
Lệ Yên Nhiên đang run rẩy, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng mẹ mình lại bại lộ, mẹ không thể ngồi tù, cô ta không cần một người mẹ là tội phạm giết người?
Lúc này ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lê Hương và Lệ Yên Nhiên, giữa đám người đám đông vẫn đứng về phía Lệ Yên Nhiên, nhất là khi Lệ Yên Nhiên nhắc tới chuyện cắt cổ tay tự sát này.
“Tuy Dạ Huỳnh là đáng đời, thế nhưng Yên Nhiên tiểu thư là vô tội, cái này không thể tẩy trắng Lê Hương được, là cô ta làm hại Yên Nhiên tiểu thư tự sát, cái này không tẫy được đâu!”
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương nhàn nhạt nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Lệ Yên Nhiên, sau đó chậm rãi nhếch lên môi đỏ mọng, hỏi ngược một câu: “Lệ Yên Nhiên, cô luôn miệng bảo tôi hại cô cắt cỗ tay tự sát, vậy vết thương trên cổ tay cô đâu, để mọi người nhìn đi.”
Lệ Yên Nhiên tức đến ngu người, nhìn thì nhìn, ai sợ ai chứ, cô ta kéo ống tay áo, giơ cổ tay phải của mình lên, cho mọi người xem: “Lê Hương, vết thương của tôi ở ngay đây, cô cho rằng cô còn có thể chống chế? Tất cả mọi người đến xem này, nhìn xem tâm địa Lê Hương là độc ác thế nào!”
Mọi người nhìn về phía cổ tay phải Lệ Yên Nhiên, ánh mắt nhanh chóng trở nên rất cổ quái.
Lệ Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới cái gì, cô ta cứng đờ.
Lệ Yên Nhiên đột nhiên nhớ ra, vết sẹo trên cổ tay cô ta đã được X chữa khỏi?
Lê Hương câu môi: “Lệ Yên Nhiên, cô muốn chúng tôi nhìn cái gì, nhìn chiếc vòng kim cương đắt tiền trên cổ tay cô?”
Lệ Yên Nhiên vì dự hôn lễ nên đã chọn đeo lên một chiếc vòng kim cương cao quý nhất, kim cương rạng rỡ tỏa sáng, đeo trên làn da bóng loáng mềm mại của cô ta, rất đẹp.
Thế nhưng vẻ đẹp này, lại trở thành vẻ châm chọc lớn nhát.
Chương 843:
Mọi người rồi rít lên tiếng, “Không phải Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát sao, mới có vài ngày mà vết sẹo của cô ta đã không thấy đâu rồi?”
“Cô ta sẽ không… diễn kịch đấy chứ?”
“Tôi nghe nói vết thương trên cổ tay cô ta đều là người Dạ gia xử lý, cũng không dùng đến bác sĩ ngoài nào cả, thật kỳ lạ.”
Lệ Yên Nhiên hết đường chối cãi, bởi vì cô ta sợ đau, không hạ thủ được với mình, nên vết thương trên cổ tay cô ta cắt rất cạn, đêm đó toàn bộ phóng viên đều tới, vì để diễn trông thảm thiết sống động hơn nên cô ta mới rải chút mực đỏ lên băng bó, cũng bởi vì vậy, nên vết thương của cô ta vẫn không dùng bác sĩ ngoài chữa, vì sợ bị lộ.
Hiện tại những chỉ tiết này đều bị lấy ra nói, còn bị soi đến tận nang lông, Lệ Yên Nhiên thấy vô cùng uất ức, rõ ràng cô ta đã cắt cổ tay tự sát, nhưng vết sẹo không có, tất cả mọi người lại cho là cô ta đang diễn trò.
Sắc mặt Dạ lão đã đại biến, Mạc Từ Tước đồng ý hôn lễ nên mây ngày nay ông ta đều bận bịu chuẩn bị tổ chức hôn lễ, sơ sót hai mẹ con Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên.
Lê Hương biến mắt, ông ta cho rằng hai mẹ con này sẽ ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, ông ta nào biết đâu rằng hai mẹ con này lại quậy ông ta long trời lỡ đất như thế.
Chuyện Dạ Huỳnh hạ độc Lệ lão phu nhân nếu kể với ông ta, ông ta sẽ không tán đồng, ông ta đã sớm nhắc nhở qua Dạ Huỳnh, phải an phận sống qua ngày ở Lệ gia.
Còn có Lệ Yên Nhiên, Dạ lão cảm thấy mình tại sao sinh ra đứa cháu ngu xuẩn như vậy, Lê Hương còn chưa xuất hiện, cô ta đã chữa lành vét sẹo trên cổ tay? Dạ lão nhanh chóng tiến lên, tức giận chất vấn Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lệ Yên Nhiên ủy khuất chu môi: “Cháu cắt cổ tay tự sát, nhưng… nhưng tay vết thương trên cổ tay đã được chữa.”
Dạ Huỳnh ý thức được đại sự không ổn, bà ta nhanh chóng phụ họa nói: “Đúng đó bó, con có thể làm chứng.”
Lúc này Lê Hương nhướng chân mày lá liễu tinh xảo cười nói: “Mới năm ngày ngắn ngủi, vết sẹo trên cổ tay cô đã được chữa, còn không lưu lại chút dấu vét nào, Lệ Yên Nhiên, lẽ nào cô gặp được thần y rồi?”
Lệ Yên Nhiên muốn nói chuyện: “Tôi…”
Thế nhưng Lê Hương không cho cô ta cơ hội mở miệng, cô chuyện đột nhiên chuyển đề ta: “Hay là nói, chuyện cô cắt cổ tay tự sát vốn là giả, là có người ở sau lưng khích cô dùng chiêu này để hãm hại tôi?”
Lê Hương vừa dứt lời dưới, Lệ lão phu nhân vỗ một cái thật mạnh lên cán tay xe đẩy, sau đó nhìn về phía Dạ lão: “Dạ lão, Yên Nhiên là cháu nội tôi, nó thích Mạc Tuân toàn bộ Đế Đô đều biết, Mạc Tuân lại ái mộ Lê Hương, trong lòng Yên Nhiên khó tránh khỏi có chút mất mát, lúc này đám người lòng dạ rắn rết kia thừa cơ nhảy vào kích cháu gái tôi, rốt cuộc là lòng dạ kẻ nào ác độc như thế?”
Dạ lão nhanh chóng hiểu những lời này của Lệ lão phu nhân, Lệ Yên Nhiên là cháu gái Lệ gia, Lệ lão phu nhân vẫn rất thương yêu, bà ta sẽ che chở Lệ Yên Nhiên, nhưng chuyện này phải có người đứng ra chịu, ông ta phải vứt bỏ một người?
Dạ lão suy tính trong lòng, lão ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định, chuyện Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát tuyệt đối không thể dính vào Dạ gia, bằng không về sau không thể tẩy sạch được.
Cặp mắt đục ngầu của Dạ lão lúc này rơi vào trên người Dạ Huỳnh, sau đó lão đi lên trước, giơ tay lên liền vả mạnh Dạ Huỳnh một bạt tai.
Ba, một tiếng, Dạ Huỳnh không hề phòng bị, trực tiếp bị tát ngã xuống đất, Dạ lão rất dùng sức, nửa bên mặt bà ta đã sưng đỏ lên.
Dạ Huỳnh bưng mặt mình, khiếp sợ nhìn Dạ lão, bà ta không rõ cha mình vì sao bây giờ không che chở mình mà còn vô duyên vô cố đánh mình? Dạ Huỳnh thực sự bị đánh đến ngu người: “Bó, vì sao lại đánh con?”
Dạ lão lòng đầy căm phẫn, chỉ vào Dạ Huỳnh mắng: “Thứ con gái bất hiếu như mày, nhất định là mày khích Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát, Yên Nhiên là một đứa trẻ ngoan biết bao, đều bị mày nuôi hỏng!”
Dạ Huỳnh cảm thấy sau khi nhận một bạt tai, Dạ lão lại đánh đòn cảnh cáo bà ta, bà ta không rõ cha mình đang nói cái gì, cái gì mà bà ta khích Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát, chủ ý này là của Dạ Vô Ưu cơ mà.
Chương 844:
“Hà “Được rồi, mày đừng gọi tao là bố nữa, tao không có đứa con gái như mày, mày bây giờ đơn giản là con điên, mày chính là một con quỷ cuồng sát nhân, tao không quen mày nữa rồi!” Dạ lão lạnh lùng phát tay áo, chống lưng rời đi, không muốn nhìn Dạ Huỳnh nhiều hơn một phút nào nữa.
Dạ Huỳnh hiểu, giờ bà ta mới hiểu được, bà ta bị vứt bỏ rồi, bà ta bị cha mình vứt bỏ?
Hiện tại tất cả trách nhiệm đều đầy tới trên người bà ta, vì bảo toàn sự trong sạch của Lệ Yên Nhiên, bà ta phải hy sinh.
Dạ Huỳnh ngắng đầu nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên…”
Lệ Yên Nhiên có ngốc cũng nghe hiểu ý Dạ lão, hiện tại Dạ Huỳnh chật vật ngồi sập xuống đất, hai mắt đỏ bừng nhìn cô ta, Lệ Yên Nhiên theo bản năng lui về sau một bước, cô ta không dám đi về trước nữa, cô ta muốn tránh Dạ Huỳnh ra thật xa.
Dạ Huỳnh thấy con gái ruột lại đối xử với mình như thế, cơn đau lòng của bà ta cuỗn cuộn dâng lên, bà ta thật sự không có ngờ đến đứa con gái mình mang thai chín tháng mười tháng, đứt ruột đẻ ra, bao tình yêu thương đều đỗ dồn vào nó, ấy vậy mà nó cũng vứt bỏ mình.
Bà ta bị toàn thế giới từ bỏ.
Sống nhiều năm như vậy, nỗ lực nhiều năm như vậy, hết thảy tất cả đều là hoa trong gương, trăng dưới nước, bà ta không có được gì cả.
Dạ Huỳnh lòng như tro tàn, bà ta biết mình xong rồi, bà ta đã từ đám mây cao ngắt trên tầng cao ngã xuống, bà ta không còn là Lệ phu nhân, không còn là Đại tiểu thư Dạ gia, tương lai nửa đời sau của bà ta cũng sẽ trôi qua trong ngục giam.
Tuy Lệ Yên Nhiên vứt bỏ bà ta, nhưng bà ta không thể liên lụy đến con gái được, bà ta nhận hết thảy tội danh.
Dạ Huỳnh oán độc nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, đều là tao làm, là tao khích Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát vu hại mày, là tao hạ độc lão phu nhân, mày hài lòng chưa?”
Lê Hương nhìn Dạ Huỳnh trên đắt, cô tiến lên hai bước, đi tới cạnh Dạ Huỳnh: “Dạ Huỳnh, bà nhất định thật không ngờ tại chính thời khắc nguy nan của mình, tôi lại là người ở gần bà nhất nhỉ? Kẻ thù bản thân hận thấu xương còn có thể thản nhiên hào phóng đứng cạnh bà, mà bồ bà, con gái bà, cháu gái bà, đều tránh xa bà không kịp, bà có cảm giác cuộc đời có bao mỉa mai không?”
Dạ lão, Lệ Yên Nhiên cùng Dạ Minh Châu đều cứng đờ.
“Dạ Huỳnh, bà chớ nên trêu chọc tôi, con người tôi chưa bao giờ là hiền lành, bà hại tôi suýt chút nữa chết đuối, tôi có thù tất báo, song, tôi rất thông cảm với bà, bởi vì bà là kẻ duy nhất trong toàn bộ Dạ gia còn có tình người, tình thương của mẹ, là lương tri sau cùng của bà.”
Dạ Huỳnh thế mới biết con người Lê Hương có bao đáng sợ, Lê Hương so với bất luận kẻ nào biết rõ bà ta yêu nhất sợ nhất cái gì, bà ta yêu hư vinh nhất, sọ nhất mắt đi nó, cho nên ở ngay hôn lễ này, Lê Hương vô tình đâm thủng hư vinh của bà ta, khiến bà ta mắt đi tất cả.
Hiện tại từng câu từng chữ Lê Hương như thọc lưỡi dao sâu vào người bà ta. Không sai, hết thảy quan tâm đều không còn, người thân tránh bà ta như tránh tà, Lê Hương để bà ta thấy được cuộc đời bà ta có biết bao mỉa mai.
Hốc mắt Dạ Huỳnh nóng lên, bên trong từng giọt nước mắt rơi xuống, bà ta chật vật thất thanh khóc rống.
Lúc này cảnh sát đi lên trước, giải Dạ Huỳnh đi.
Dạ Huỳnh bị mang đi, người khó xử nhất hiện trường là Dạ gia rồi, lúc đầu Dạ lão đứng ra đại nghĩa hùng dũng từ đã gợn lên cơn sóng nhỏ, nhưng bị mấy câu nói vừa rồi của Lê Hương liền rước đến cơn mưa chỉ trích của bàn dân thiên hạ, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu cũng bị mọi người ở hiện trường chỉ chỉ trỏ trỏ.
*Đều nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, Dạ Huỳnh giết người không thành công, đúng là nên bắt, nhưng nhìn cô ta thảm như thế, tôi lại rất thông cảm với cô ta.”
“Chứ còn gì nữa, anh không thấy vừa rồi Lệ lão phu nhân muốn bắt được người đứng đằng sau khích Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát, Dạ lão lập tức liền nhảy ra ngoài, trực tiếp vả Dạ Huỳnh một bạt tai sao? Tôi thấy Dạ Huỳnh là bị đẩy ra làm bia : đỡ đạn, Dạ lão nóng lòng như vậy muốn tẩy trắng Dạ gia, tôi ngược lại cảm thấy tẫy chả sạch.”
Chương 845:
“Còn có Lệ Yên Nhiên, cô ta thấy mẹ mình bị vứt bỏ rồi bị mang đi, thế mà một chữ cũng không nói, dù thế nào Dạ Huỳnh cũng là mẹ cô ta mà! Cô ta cũng quá thực dụng rồi.”
“Còn cô dâu tương lai hôm nay Dạ Minh Châu nữa kìa, Dạ Huỳnh cũng là dì ruột cô ta, vậy mà suốt quá trình cô ta cũng chẳng hó hé một tiếng nào, đứng bên ngoài xem như chúng ta vậy đó.”
“Người Dạ gia thật sự máu lạnh quá, chút tình người cũng không có.”
“Mấu chốt anh còn nhìn không ra đầu mối sao, Dạ Huỳnh đã sớm muốn hại chết Lê Hương rồi, sợ rằng Lê Hương đã sớm thành cái đỉnh trong mắt người Dạ gia bọn họ, tôi đoán gần đây máy tin đồn ầm ï đều là người Dạ gia làm ra, bọn họ đẩy Lê Hương tới nơi đầu sóng ngọn gió, muốn khiến cô ấy bị dư luận đè chết.”
“Tức chết tôi, uỗng cho tôi ngay từ đầu còn đứng về phía Dạ gia, còn hận Lê Hương hận đến cắn răng, tôi là bị người Dạ gia lợi dụng!”
Sắc mặt Dạ lão âm trầm, lão ta đột nhiên hiểu ra, mấy ngày nay Lê Hương có ý dùng hôn sự Mạc Dạ dắt mũi lão ta, mà cô lại mở ra lỗ hổng trên người Dạ Huỳnh.
Một khi lỗ hổng Dạ Huỳnh mở ra, vậy tất cả sự kiện cũng sẽ bị đào lại, một chiêu này của Lê Hương thật sự chơi quá đẹp.
Thậm chí vừa rồi Dạ Huỳnh ngã quy trên mặt đất, Lê Hương cố ý tiến lên nói lời nói kia, từ nay về sau Dạ gia cũng đừng mong tẩy trắng được.
Dạ lão nhìn Lê Hương, là lão ta coi thường cô, thật không hỗ là con gái của Lâm Thủy Dao, cô thông tuệ quả đoán, dũng cảm mà sát phạt, càng là nghịch cảnh, cô càng giống như một viên ngọc sáng ngược gió lật lại thế cờ, tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này MC nhanh chóng cầm microphone nói: “Các vị quý khách, vừa rồi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, chúng ta lần nữa đưa mắt tập trung vào cô dâu và chú rễ hôm nay thôi nào. Tôi tuyên bó, hôn lễ hiện tại bắt đầu, mời cô dâu và chú rễ bước lên thảm đỏ.”
Sắc mặt Dạ Minh Châu rất xấu, hôm nay là ngày mà cô ta chờ đợi đã lâu, cô ta hoàn toàn không ngờ Lê Hương lại ở hôn lễ của cô ta làm chuyện như thế.
Hiện tại hiện trường vang lên khúc nhạc đám cưới du dương, Dạ Minh Châu thẳng lưng, nỗ lực làm ra dáng vẻ công chúa, khoác tay Mạc Tử Tiễn đi lên thảm đỏ.
Thế nhưng người phía dưới vẫn còn đang xì xào bàn tán.
“Trời ạ, Dạ Huỳnh mới vừa bị cảnh sát bắt đi, trở thành phạm nhân giết người, Dạ gia vẫn còn có tâm tình cử hành hôn lễ?”
“Dạ gia rốt cuộc có tình hay không? Bọn họ không tính tìm luật sư cho Dạ Huỳnh sao?”
“Tôi thấy phải là Dạ Minh Châu nóng lòng muốn gả cho Mạc Tử Tiễn quá đấy! Dạ Minh Châu đã yêu Mạc Tử Tiễn nhiều năm như vậy, Mạc Tử Tiễn vất vả lắm mới bằng lòng cưới cô ta, hôm nay dù cho trời sập xuống cô ta cũng muốn gả mình đi.”
Nghe đến mấy tiếng nghị luận này, nụ cười nơi khóe miệng Dạ Minh Châu lại cứng, trong lòng cô ta hận chết Lê Hương, Lê Hương đã đẩy cô ta còn có Dạ gia đầy tới tình thế lúng túng như thề.
Hiện tại tiếp tục hôn lễ sẽ bị mắng, hôn lễ tạm dừng vẫn sẽ bị mắng.
Dạ Minh Châu tức giận cắn răng, trước khi kết hôn, tất cả dư luận bên ngoài đều là cô ta là cô gái định mệnh của Mạc Tử Tiễn, giải cứu Mạc Tử Tiễn, hiện tại được lắm, tất cả chiều gió xoay chuyển đột ngột, nói móc cười nhạo cô ta đủ kiểu, nói cô ta sợ bản thân hôm nay không gả được cho Mạc Tử Tiễn?
Quá ghê tởm?
Dạ Minh Châu tức sưng mặt sưng mũi, Lệ Yên Nhiên cũng không khá hơn chút nào, Lệ Yên Nhiên hung hăng trọn mắt nhìn Lê Hương.
Lúc này Lệ lão phu nhân nghiêm nghị nhìn về phía Lệ Yên Nhiên, thấp giọng khiển trách: “Yên Nhiên, qua đây!”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đi tới phía sau Lệ lão phu nhân, giống như một đứa bé đã làm sai chuyện.
Chương 846:
Lệ lão phu nhân liếc mắt Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, lần này bà nội lựa chọn bảo vệ cháu, hy vọng về sau cháu tự giải quyết cho tốt!”
Những lời này của Lệ lão phu nhân đã khá nặng, trong tròng mắt nghiêm nghị lại lộ ra ve đau lòng, ban nãy Lệ Yên Nhiên vì bản thân vứt bỏ mẹ mình, đây hết thảy lão phu nhân đều thấy trong mắt, bà cũng không hiểu sao Lệ gia lại có một đời sau có trái tim xấu xí đến thế? Lệ Yên Nhiên sợ đến bả vai run lên, cũng không dám nhìn thẳng mắt Lệ lão phu nhân, chột dạ né tránh.
Lệ lão phu nhân thở dài, sau đó từ ái nhìn về phía Lê Hương bên người: “Lê Hương, lần này cháu như lời hứa bỏ qua cho Yên Nhiên nhé, bà cảm ơn cháu.”
Đôi mắt sáng của Lê Hương rơi vào trên mặt Lệ lão phu nhân, cô cười một tiếng, lần này cô và Lệ lão phu nhân hợp tác, Lệ lão phu nhân chỉ nhắc tới một yêu cầu, chính là bảo vệ Lệ Yên Nhiên, Lê Hương không hề bắt ngờ, dù sao Lệ Yên Nhiên cũng là cốt nhục của Lệ gia, mặc kệ Lệ Yên Nhiên làm cái gì, người nhà họ Lệ đều sẽ bảo vệ cô ta.
“Lão phu nhân, bà không cần cảm ơn cháu, chẳng qua cháu cần nhắc nhở một câu, cháu gái của bà sau này phải được dạy dỗ nhiều hơn, nếu không về sau không phải cháu thì cũng sẽ có người khác.”
Lệ lão phu nhân gật đầu: “Bà biết rồi.”
Lệ lão phu nhân rất tiếc hận, bởi vì bà biết sau chuyện này khoảng cách giữa bà và Lê Hương đã kéo ra, cô gái Lê Hương này thất khiếu lung linh, ngày nào Lệ Yên Nhiên còn sống, cô cũng sẽ không chủ động có bất cứ quan hệ gì với Lệ gia, cô vĩnh viễn sẽ không đồng ý làm cháu gái của bà.
Dĩ nhiên, Lệ lão phu nhân cảm giác mình cũng không còn mặt mũi nhắc lại.
Lệ lão phu nhân nhìn Lê Hương, bà đột nhiên nghĩ, vì sao Lê Hương không phải là cháu gái Lệ gia chứ? Lúc này Mạc Tuân nhắc đôi chân dài đi tới, anh hạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc cùa Lê Hương: “Cô náo cũng đã náo xong, chúng ta có thể đi được chưa?”
Mạc Tuân phải dẫn Lê Hương rời đi.
Ánh mắt Lệ Quân Mặc, Mạc Từ Tước, Dạ lão đều rơi vào trên người Lê Hương, chỉ thấy Lê Hương nhìn đôi cô dâu chú rễ trên thảm đỏ, đột nhiên cong đôi môi đỏ mọng: “Đi? Lúc nãy cùng lắm cũng chỉ là bữa khai vị, hiện tại trò hay mới chính thức bắt đầu!”
Lê Hương nói, trò hay vừa mới bắt đầu?
Lúc cô nói lời này đôi mắt đen láy kia lúng liếng xoay vòng, bên trong còn lóe ra ý cưới toái sáng, trong đáy mắt lưu chuyển sóng nước mênh mông, liếc mắt liền có thể hút hết hồn phách người.
Mạc Tuân biết cô muốn làm thứ gì, anh không vui chau lại mày kiếm anh khí: “Cô muốn phá hư hôn lễ Mạc Tử Tiễn? Mạc Tử Tiễn cưới người khác khiến cô khó chịu như vậy?”
Lê Hương nhìn Mạc Tuân, nhẹ giọng nói: “Mạc Tử Tiễn là bạn tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy.”
Mạc Tuân nhíu chặt hàng mày hơn.
Lúc này Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu đã đi qua thảm đỏ, đi tới chỗ mục sư, mục sư đang đọc lời thề, sau đó hỏi, cô dâu Dạ Minh Châu, cô có nguyện ý không? Dạ Minh Châu vẻ mặt ngọt ngào tiếu ý, cô thẹn thùng nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tôi nguyện ý.”
Mục sư lại nhìn về phía Mạc Tử Tiễn, sau đó hỏi, chú rễ Mạc Tử Tiễn, anh có nguyện ý không? Mạc Tử Tiễn khẽ động đôi môi mỏng, muốn nói chuyện.
Thế nhưng lúc này bên tai truyền đến tiếng nói thanh lệ: “Anh ấy không muốn!”
“Xoát” một cái, mọi ánh mắt lần nữa tập trung trên người Lê Hương, bởi vì câu “anh ấy không muốn” kia chính là do cô nói ra.
Lòng hóng hớt của đám người hừng hực dấy lên, tới tới rồi, màn kịch hai cô gái tranh chồng sắp bắt đầu diễn rồi phải không? Dạ lão nhìn chằm chằm vào động thái này của Lê Hương, hiện tại thế gió vô cùng bát lợi với Dạ gia, nên lúc này ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ đợi cuộc hôn lễ này kết thúc mỹ mãn, ông ta mới lại nghĩ biện pháp đấu Lê Hương.
Lúc đầu Lê Hương dự hôn lễ này đã khiến mọi người trở tay không kịp, Dạ lão có chút bị động, hy sinh một Dạ Huỳnh lão ta đã rất đau lòng, hiện tại lão phải để Dạ Minh Châu thuận lợi gả cho Mạc Tử Tiễn, như vậy mới có thể càng thêm củng cố địa vị Dạ gia.
Chương 847:
Thế nhưng Dạ lão cũng mơ hồ nhận thấy được ý đồ chính của Lê Hương, cô nhất định là vì Mạc Tử Tiễn mà tới.
Hiện tại Lê Hương vừa lên tiếng, lúc này Dạ lão danh chánh ngôn thuận đứng dậy chỉ trích làm khó dễ nói: “Lê Hương, tôi mời cô là khách, nên cô ở đám cưới cháu gái tôi gây ra chuyện rùm beng tôi cũng nhịn, nhưng không biết cô bây giờ lại có ý gì, nếu như cô lại muốn hôn lễ thì tôi chỉ có thể hạ lệnh đuổi cô ra ngoài!”
Bên kia Dạ Minh Châu lúc này dùng sức quấn lấy cánh tay Mạc Tử Tiễn, vẻ mặt cô ta địch ý cảnh giác nhìn chằm chằm Lê Hương: “Lê Hương, cô đừng có mà quá phận, cô đã ở cùng Mạc Tuân, trong lòng chắc sẽ không còn vương vấn Tử Tiễn của tôi đấy chứ? Cô ở giữa hai anh em bọn họ chơi trò ám muội, rốt cuộc có ý gì?”
Hiện tại Lê Hương đứng ra đoạt Mạc Tử Tiễn thật sự không có ai tán đồng, dù sao chuyện cô ở tiệm thuốc mua thuốc tránh thai vừa bị đưa ra ánh sáng, Mạc Tuân còn ôm vai cô nói với phóng viên, không tiện tiết lộ chỉ tiết tình cảnh hai người ở trên giường. Những lời này đã được ghi lại trên mạng, đám quần chúng ăn dưa này cũng không dễ lừa.
“Tuy là tôi vẫn cho rằng Dạ Minh Châu không xứng với viện sĩ Mạc chúng ta, nhưng so Dạ Minh Châu và Lê Hương thì tôi đứng về phía Dạ Minh Châu.”
“Đúng thế, Lê Hương bên này mới vừa xuống giường anh trai, lại tới náo hôn lễ em trai, cho dù là hồ ly tỉnh cũng không phách lối đến thế!”
Liễu Chiêu Đệ vừa rồi vẫn luôn đứng xem vui suốt, bà ta đã biết được thủ đoạn Lê Hương trước đây, cho nên vừa rồi Lê Hương xé Dạ Huỳnh bà ta cũng không cảm thấy kỳ quái, hiện tại Lê Hương lại muốn chặn ngang một chân quậy đến hôn sự con trai mình, lúc này Liễu Chiêu Đệ đã không nhịn được.
Liễu Chiêu Đệ đứng ra cùng Dạ lão Dạ Minh Châu miệng đồng thanh lên án công khai Lê Hương: “Lê Hương, cô đừng vọng tưởng đến con tôi nữa, hôm nay là hôn lễ của con tôi và Minh Châu, cô mau đi đi!”
Tất cả mọi người đều đứng ở phía chống lại Lê Hương.
Ánh mắt Lê Hương trước tiên rơi vào trên mặt Liễu Chiêu Đệ: “Mạc phu nhân, trong lòng bà chỉ có cuộc hôn lễ này, lẽ nào ngay cả thân thể con trai bà cũng không quan tâm sao?”
Liễu Chiêu Đệ cứng đờ: “Cô có ý gì? Cơ thể con trai tôi bị cái gì?”
Trong lòng Dạ lão và Dạ Minh Châu lộp bộp giật mình, lẽ nào Lê Hương này đã đã nhận ra thứ gì? Không thể, độc này là tự tay Vô Ưu hạ, người bình thường căn bản không nhận ra được.
Dạ lão nhìn quanh, lão ta không thấy bóng dáng Dạ Vô Ưu đâu, lão biết Dạ Vô Ưu đi tìm Lê Hương, hiện tại Lê Hương yên lành đứng trong hôn lễ, Dạ Vô Ưu lại chậm chạp không về, trong lòng Dạ lão đã có dự cảm không lành, lão ta cảm giác có chuyện gì đã xảy ra.
Dạ Minh Châu nhanh chóng đè xuống sóng gió kinh hoàng dâng trong lòng, cố giả bộ trấn tĩnh căm giận nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cô dừng ở đây ăn nói hàm hồ, thân thể Tử Tiễn khỏe mạnh, chúng tôi vô cùng yêu nhau!”
Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng cười lạnh một tiếng, cô không nhìn Dạ Minh Châu, chỉ là nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ, đối mặt về vấn đề con trai của mình, từng người mẹ đều là một vị Sherlock Holmes, sẽ tự mình phá án: “Mạc phu nhân, lẽ nào bà không nhận thấy được mấy ngày nay con trai bà khác thường, bà có thấy trong tròng mắt con trai bà đã mắt đi tiêu cự, có hay không cảm thấy khí chất của anh thay đổi, có hay không cảm thấy anh rất nghe lời Dạ Minh Châu?”
“Cái này…”
Con ngươi Liễu Chiêu Đệ co rụt lại, bà ta thật sự không ngờ những thứ này, thế nhưng bà ta mơ hồ cảm giác được gần đây Mạc Tử Tiễn trở nên… là lạ, bà ta cũng nói không ra lạ chỗ nào, hiện tại Lê Hương vừa nói như vậy, bà ta trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, không sai, chính là như vậy?
Nhìn đôi mắt hoảng sợ của Liễu Chiêu Đệ, Lê Hương mở miệng nói: “Mạc Tử Tiễn bị người hạ độc, anh ấy đã bị người thao túng, người hạ độc này chính là Dạ Vô Ưu, đương nhiên người thu lợi trực tiếp sẽ là con dâu tương lai của bà – Dạ Minh Châu!”
Lời vừa dút, toàn trường khiếp sợ.
Lê Hương lúc này mới dán mắt vào trên người Dạ lão cùng Dạ Minh Châu, trong tròng mắt toát ra ánh sáng sắc bén lạnh lùng: “Dạ gia là y dược thế gia, con cháu Dạ gia là trùm về độc dược, muốn hạ độc người nào liền hạ độc người đấy, khiến người ta không bội phục cũng không được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.